NHẬT KÝ CÔ NÀNG NAM CHÂM

Tối hôm ấy, lễ hội bắt đầu. Anh chàng siêu nhân Cao Chấn Bảo bước vào mới phát hiện ra mình bị lừa. Ở trong phòng tiệc lúc này toàn là những cô cậu tiểu thư, trên mình mặc toàn những bộ quần áo dự tiệc đắt tiền. Nhưng trên người bảo hiện nay đang mặc quần áo super man (siêu nhân). Đi lại gần một bàn thức ăn gần chỗ mình đang đứng mà ngồi xổm xuống (sợ bị phát hiện). Ngọc từ xa xa đã nhìn thấy bóng Bảo. Thoáng nhíu mày khi nhìn thấy trên người Bảo mặc một bộ trang phục khác thường. Ngọc tiến lại gần, không nổi giận mà ngược lại trên môi còn nơ một nụ cười và nói:
- Cuộc đời thật lắm tai ương. Cớ sao Bảo lại dễ thương thế này!
Ba anh chàng hồi sáng tiến lại gần và nói:
- Cuộc đời đau khổ triền miên đi đâu cũng gặp thằng điên thế này !
Nói rồi hắn ta định lấy cái bánh gato đập thẳng Vào mạt Bảo. Khuôn mặt ai đó đang dính đầy bánh kem. Rất tiếc đó không phải là Bảo! mà chính là cái tên định đạp bánh vào mặt Bảo. Ngọc đã kịp giành lấy cái bánh và đạp lại vào mặt hắn ta. Hắn ta ngã xuống đất vì lực từ bàn tay của Ngọc quá mạnh. Ngọc ngồi xuống, tát vào mặt hắn một cái và nói:
- Cái thứ nhất là thay cho Bảo!
- Cái thứ hai là cho tôi - Ngọc tát thêm một cái nữa.
- Cái thứ ba là cho tất cả mọi người có mặt ở đây - Ngọc tát thêm cái thứ ba.

Ngọc đứng dậy, nhìn sang hai đứa bạn của anh ta. Rút từ túi của một anh cái khăn tay và lau tay của mình rồi vứt thẳng xuống đất và kéo Bảo đi. Buổi tiệc hiên nay là có hai anh chàng đang tranh nhau cái khăn tay mà Ngọc vứt xuống.
Ra khỏi bữa tiệc, Ngọc đưa Bảo đến một bờ hồ. Hai người đứng ngắm mặt hồ im lặng một hồi lâu thì Bảo lên tiếng:
- Tại sao cứu tôi? Cậu có thích tôi không?
- Không!
- Thế tại sao lại còn cứu tôi?
- Tôi không thích cậu mà tôi yêu cậu!
Lời Ngọc nói ra làm cho Bảo im lặng. Ngọc tiến lại gần bờ hồ thở dài ngao ngán:

- Từ nay về sau phải cứng rắn lên. Đừng để bị người ta lừa!
- Cứng rắn như thế nào đây?
- Không biết được nhưng mà hãy thử mọi cách mà cứng rắn lên. Nếu như muốn cứng rắn thì phải tụ bản thân mình tự mà cố gắng. Không nên dựa vào ai khác để rồi một ngày mình không còn ở bên người đó nữa thì mình còn biết tự lực cánh sinh.
Cả hai im lặng không nói gì. Ngọc thấy mình đứng gần bờ hồ quá liền lùi ra sau một bước. Nhưng do trơn qua nên Ngọc ngược lại ngã ùm xuống hồ. Ngọc kêu la:
- Bảo! Cứu em!
Lúc bấy giờ Bảo với tỉnh mộng nhảy ùm xuống hồ bơi. Vớt được NGọc lên bờ. Ngọc nhắm tịt mắt. Bảo miễn cưỡng hô hấp nhân tạo cho Bảo. Ngọc lúc ấy đang giả vờ ngất thấy động tác của Bảo quá từ từ liền giơ tay lên giữu lấy đầu Bảo dí vào môi mình. Bảo quát:
- Em dám lừa anh? Nghỉ chơi với em luôn.
Bảo chạy đi. Ngọc đuổi theo. Họ cứ đuổi nhau quanh bờ hồ mãi cho đến khi cả hai đều mệt nhoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi