NHẬT KÝ CUA TRAI CỦA TƯƠNG VŨ



Tương Vũ hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh chọn con đường khác, toàn nhằm tới những nơi âm khí dày đặc để đi, suốt dọc đường tiếng kêu la hỗn loạn không hề ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.

Trịnh Thành Bắc đi sát bên cạnh, cả hai không nói thêm với nhau câu nào nhưng hành động vô cùng ăn ý.
Đi qua vô số cái hành lang, mùi thối ngày càng rõ ràng, âm khí dày đặc như sương mù bao phủ khắp nơi, nhiệt độ rõ ràng không thấp nhưng mà lại có cảm giác lành lạnh đến sởn gai ốc, đến Trịnh Thành Bắc dương khí thịnh cũng nhận ra.
Đặc biệt là không gian này không bị ảnh hưởng bởi khói dây Huyễn Ngải, thỉnh thoảng có người lao ra thần trí đều tỉnh táo.
Đám buôn lậu đa phần là người bình thường, dù trang bị súng ống gậy gộc nhưng cũng đều không phải là đối thủ của Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc, chỉ một lát bọn họ đã dọn sạch chướng ngại vật.
"Đây là cái địa phương quái quỷ gì thế?" Trịnh Thành Bắc nhìn thấy sương trắng khắp nơi kèm theo những hạt lân tinh bay xung quanh không gian, theo bản năng siết chặt báng súng.
"Có thể sắp đến nơi rồi, lão có cảm giác con trùng mẫu đó đang ở ngay gần đây." Tương Vũ đáp, trong giọng nói rõ ràng là chán ghét không thể che giấu.

Hắn thích âm khí thật đấy nhưng mà âm khí mà nhiễm cả tử khí thế này thì không cần, thực ô uế.
Trong này quá đỗi im lặng, những tiếng động đằng xa không hề ảnh hưởng tới đây, Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc đi thêm một đoạn đến một khoảng sân trống rộng rãi, hắn đột nhiên kéo người lại:
"Có người."
Hai người vội vàng lùi về, sau khi xác nhận không bị phát hiện mới thò đầu ra quan sát.

Nơi đây có tận mười mấy hai mươi người đang đi qua đi lại.
Mắt âm dương lia qua, trong đầu đám người này đều có cổ trùng, bọn họ dường như đang vận chuyển thứ đồ gì đó, bước chân đều đều như con rối.
Ở đây dường như nằm chính giữa căn cứ, xung quanh là mười mấy hành lang không rõ thông đi đâu, đám người kia cũng chính là từ một trong những hành lang đó đi ra.
Hai người đứng nấp ở một khoảng trống cuối hành lang trống trơn, bất kỳ người nào đi tới cũng sẽ nhìn thấy bọn họ.
Trịnh Thành Bắc dựa sát vào, ghé tai hắn nói nhỏ: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Hơi thở mờ ám phả vào tai, Tương Vũ siết chặt kiếm gỗ đào, cố bình ổn nhịp tim đang đập thình thịch.


"Để lão xác định vị trí đã."
Vận chuyển linh lực vào mắt âm dương, Tương Vũ quan sát hết thảy mấy hành lang vẫn không nhận ra luồng âm khí phát ra từ đâu, trong lòng không khỏi thất vọng.
Đám người kia dần dần di chuyển vào một hành lang, bọn họ đều chú ý đến chỗ đấy, đang định bám theo thì lại có biến.
Một vài tiếng bước chân dồn dập từ đâu đó vọng về, âm thanh không phải phát ra từ một người, hắn với Trịnh Thành Bắc nhìn nhau, trong lòng hơi hoảng hốt.

Chỗ bọn họ đang đứng khó mà trốn nổi.
Tiếng bước chân phát ra từ hành lang bên kia, đang lúc do dự nên quay lại hay tiến tới thì người đã đến.

Tương Vũ áp sát thân thể vào tường sau đó dùng mắt âm dương nhìn thử.

Ngoài kia đang đứng một nhóm người cao lớn, hình dáng bên ngoài rất nổi bật, làn da của bọn chúng ngăm đen khác hẳn bình thường.

Trong đó có hai nữ bốn nam, trong đó một người đàn ông tóc đỏ đứng chính giữa có vẻ là thủ lĩnh.
Đám người này vừa chạy tới, Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ đều không còn chỗ phơi bày, hai người tính toán nhanh trong lòng, quyết định đánh trước hỏi sau.
Sau khi ra ám hiệu, bọn họ đồng loạt xông ra.
Trịnh Thành Bắc vừa ra tay đã là vài quả cầu lửa, còn Tương Vũ dùng kiếm gỗ đào, tổ hợp quái dị nhưng kết hợp khá đồng đều, đánh cho hai người đứng gần đó trở tay không kịp ngã lăn xuống đất.
Tương Vũ nhanh tay ném hai lá bùa khống chế dán lên người cố định cả hai bọn chúng.
"Bọn mày là ai?" Tên tóc đỏ hô lớn, chỉ thấy từ trên tay phun ra một tia sét, Tương Vũ nhạy bén nhanh chóng tránh được, nhảy bật về đằng sau.

Ánh mắt loé lên nghi hoặc
"Dị năng giả?" Hắn hô lên, Trịnh Thành Bắc cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng rút một khẩu súng laze bắn tới.
Tiếp theo ba người còn lại cũng đồng thời phóng ra dị năng, sắc vàng xanh đỏ bắn ra tung toé, nhất thời chưa nhìn ra là hệ gì.
Đám người này đều là dị năng giả, nhìn sơ qua cấp cũng phải từ sáu trở lên, cũng may lúc nãy bọn họ phản ứng nhanh đã hạ được hai người.
"Anh đối phó cô gái với tên mặt tròn, hai người còn lại để tôi." Trịnh Thành Bắc nói, sau đó không chờ Tương Vũ đáp lời bèn nhảy vào đánh tay đôi với tên tóc đỏ.
"Được, cậu cẩn thận."
Tương Vũ lao tới chia chiến trường làm hai, một nam một nữ hắn đối phó không mạnh lắm, một người là hệ ánh sáng, một người là hệ sức mạnh.

Hắn dùng kiếm gỗ đào và bùa, thành thạo ghim bọn chúng xuống đất.
Bên kia Trịnh Thành Bắc cũng đang chiếm thế thượng phong, một tên bị thương nằm không rõ sống chết, chỉ còn tên tóc đỏ liên tục bắn sét, thi thoảng lại ngửi thấy mùi da thịt bị sét đốt cháy.
Tương Vũ xót xa trong lòng liền bắn ra một tia linh lực trợ giúp, tên tóc đỏ không phản ứng kịp bị đâm xuyên thủng tay.

Trịnh Thành Bắc nhân lúc này tiến tới, chỉ hai ba nhát đã khống chế được gã.
Đang lúc định tra hỏi, Tương Vũ nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía đằng sau bèn vỗ mạnh kiếm đập ngất xỉu hai tên dị năng giả.

Trịnh Thành Bắc phản ứng nhanh giơ tay kéo Tương Vũ cúi đầu xuống, có tiếng thứ gì bay đến, anh theo bản năng vội đẩy tên tóc đỏ ra đỡ.

Bị thứ đó bắn trúng, đầu gã ta nhanh chóng bị ăn mòn, vài thứ chất lỏng sền sệt chảy ra.

Một số còn lại bắn xuống làm mặt đất phát ra những tiếng xèo xèo.
Một mảng tóc lớn từ da đầu tên tóc đỏ bong ra, Trịnh Thành Bắc dùng tay hất mạnh nó xuống đất, chẳng mấy chốc nơi đó chỉ còn lại một vũng dịch thể trắng đỏ kinh dị.
Tương Vũ nhìn cảnh tượng này không nhịn được, một cơn lợm giọng dâng trào trong cổ họng.


Nhưng mà hắn không có thời gian buồn nôn bởi một bóng đen đã áp sát đến.

Áp lực từ đằng sau khiến bọn họ nổi da gà.

Trịnh Thành Bắc quay đầu lại, trong lòng không khỏi rúng động.
"Khặc khặc..." Tiếng cười làm người rợn tóc gáy vang lên, kèm theo vô số xúc tu từ trong một hành lang phun ra, Trịnh Thành Bắc nhanh chóng đứng lên che chắn trước mặt Tương Vũ.
Xúc tu khổng lồ màu trắng mang theo chất nhờn nhầy nhụa, trên đó còn có vô số con mắt tròn xoe đỏ rực, nhìn sơ qua cũng hơi giống xúc tu bạch tuộc, nhìn hình dáng cực kỳ tởm lợm.

nó vươn từ trong hành lang ra ngọ nguậy bò lung tung, không rõ chiều dài là bao nhiêu.
"Cái quái gì thế này?" Trịnh Thành Bắc nhíu chặt mày kéo Tương Vũ lùi hẳn về phía đằng sau, rút ngay khẩu súng hạng nặng bắn một phát, không ngờ xúc tu lại chẳng hề có phản ứng, lại bắn ra một quả cầu lửa, cũng không có phản ứng.
"Công kích vật lý không có tác dụng với nó!" Trịnh Thành Bắc nhắc nhở.
"Đây là con trùng mẹ chăng?" Tương Vũ do dự nói, thú thực hắn chỉ thấy trùng mẹ có dạng con sâu chứ loại có xúc tu cũng quá mới lạ rồi.

Nhưng mà hắn cũng không để trong lòng, giờ đây đối phó với nó bằng cách nào mới là vấn đề.
Cũng may xúc tu chỉ bò tới nửa căn phòng là dừng lại không cách nào tiến thêm, hai người bọn họ kéo mấy tên da đen lùi lại khỏi phạm vi tấn công, trong lòng khẽ thở phào.
Tương Vũ thử dùng mắt âm dương nhìn xuyên qua hành lang, vận dụng đến cực hạn mới nhìn thấy con vật quái dị màu trắng toát nằm trong một cái ao bầy nhầy màu đỏ máu, xung quanh có mấy người đang đổ thứ gì đó vào trong hồ.
Mấy người này chính là mấy người bị cổ trùng khống chế lúc nãy, thứ trong lọ chẳng nhìn rõ nhưng chắc chắn không phải cái gì tốt.
Nhìn con vật này, hình dáng bên ngoài đúng là con sâu, nhưng mà thay vì đống chân thì thay vào đó bằng đống xúc tu dài ngoằng, trông thật kinh tởm.

hắn lại liên tưởng đến con trùng hôm qua bắt được trong đầu tên béo, đúng là cùng một loại.
Trịnh Thành Bắc vẫn đang kiên trì thử sử dụng sức mạnh tấn công mấy cái xúc tu, thỉnh thoảng lại kéo Tương Vũ tránh đòn.
Thứ con vật kinh tởm này bắn ra là mấy con mắt, lực sát thương vô cùng lớn, chạm vào bề mặt đá cũng khiến nó tan chảy.
Công kích vật lý không có tác dụng, Tương Vũ nhíu mày, thử vận dụng linh lực vào gỗ đào rồi chém tới, ngay lập tức một cái xúc tu rơi xuống đất, đương lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cái xúc tu ngọ nguậy ngọ nguậy liền biến thành một con trùng nho nhỏ.
Trịnh Thành Bắc phóng dị năng đốt thử, cũng không có phản ứng.

Tương Vũ dùng linh lực bắn tới, tiếng xèo xèo vang lên, chỉ một lát nó đã bị đốt cháy.
Tương Vũ cảm thấy tê dại cả da đầu, bình sinh hắn sợ nhất mấy con sâu bọ này, sao cứ bắt hắn phải đối phó với chúng chứ.
"Linh lực của lão có hiệu quả, nhưng thứ này lão cũng không có nhiều." Tương Vũ giải thích ngắn gọn với Trịnh Thành Bắc.

"Nói thật là muốn giết nó rất khó, về cơ bản là bọn này được sinh ra từ âm khí, bây giờ cần phải tìm được điểm yếu của nó cơ, chứ chúng cứ sinh sôi nảy nở thế này lão cũng bó tay."
"Công kích vật lý lẫn súng laze hay súng hạng nặng đều không được, tôi phải làm gì bây giờ? Trịnh Thành Bắc nghiêm túc nói.
"Hay là cậu tránh đi, để lão xử lý một mình." Tương Vũ chần chờ một chút rồi nói.

"Chứ lão cũng không nghĩ ra cách nào.

Cẩn thận!"
Đúng lúc này một cơn mưa mắt lại bắn thẳng hướng Trịnh Thành Bắc, hắn vội lao tới đẩy cậu ta ra, bàn tay ăn một đòn tấn công, da thịt như bị axit dội vào.

Đau đớn kịch liệt truyền thẳng vào đại não, hắn rên lên một tiếng.
"Tương Vũ.

Anh có sao không?" Trịnh Thành Bắc hốt hoảng đến không phân biệt được đông tây, buột miệng hét lên.


Câu này thành công làm Tương Vũ quên béng cơn đau, giật mình nhìn lên.
"Cậu vừa gọi tôi là gì?"
Trịnh Thành Bắc biết mình nhầm, trong lòng hoảng sợ, nhưng mà nhìn vết thương bầy nhầy máu trên tay Tương Vũ lại không nghĩ được lý do gì để chống chế, anh đành nói lảng tránh:
"Đại sư, tay anh bị thương rồi, anh có sao không?"
Tương Vũ dằn cơn hoài nghi xuống, hạ giọng: "Không sao.

Lão khuyên thật, hay là cậu tránh đi, lão sẽ có cách giết con quái vật này."
"Không, tôi không đi." Trịnh Thành Bắc đâu điên.

Kể cả là đại sư Vô Tranh đứng trước mặt là một người không quen biết anh cũng chẳng thể để hắn ở đây một mình, đây lại là người anh yêu, bỏ đi vào lúc này là chuyện không thể.
"Cậu..." Tương Vũ cũng mất kiên nhẫn, gằn lên.

"Lúc nãy là ai nói nghe lời lão tuyệt đối? Giờ lão ra lệnh cậu đi mau!"
Ánh mắt Trịnh Thành Bắc vẫn kiên định như cũ:
"Đại sư Vô Tranh, tôi không thể để anh ở lại đây một mình được."
Đương lúc hai người giằng co thì cơn mưa mắt lại tiếp tục phun tới, Trịnh Thành Bắc cứng đầu cứng cổ nhấc hẳn người Tương Vũ ném ra sau, một mình hứng chịu đòn tấn công.
Nếu đám này mà bắn trúng người, đảm bảo nơi đó sẽ xuất hiện vài cái lỗ, Tương Vũ kinh hoàng lao lên nhưng lại chứng kiến kì tích xảy ra.

Mấy con mắt đỏ ngầu vừa chạm vào người Trịnh Thành Bắc đã phá nát lớp vải áo giáp, đến khi bọn chúng vừa chạm vào da thịt cậu ta liền co người lại rồi tan ra, sau đó biến mất không còn dấu vết.
Tương Vũ giật mình chạy tới, cẩn thận quan sát mấy lỗ thủng trên áo, sau khi xác định Trịnh Thành Bắc chắc chắn không sao mới thở phào.

Lúc này linh quang loé lên trong đầu, hắn phấn khởi reo lên:
"Đúng rồi, dương khí, trên người cậu có dương khí rất nặng, mấy thứ âm khí đều không có tác dụng, sao lão lại có thể quên được điều đấy chứ?"
Âm dương đối lập, người dương khí thịnh sẽ miễn dịch với âm khí nhiễm vào người, nhưng chỉ là mấy loại âm khí bình thường, nếu gặp thứ gì âm khí thịnh thì chưa chắc.
Tương Vũ thoáng yên tâm, như vậy con trùng mẫu này cũng không đến mức quá nguy hiểm.
"Dương khí?" Trịnh Thành Bắc bắt được trọng tâm trong lời nói của Tương Vũ, nhíu mày hỏi lại.

"Dương khí là cái gì?"
"Là cái gì giải thích sau đi." Tương Vũ hưng phấn, "Nói chung chỉ cần nhớ âm dương đối lập, những người dương tính cực thịnh như cậu không cần sợ mấy thứ sinh ra từ âm khí ví dụ như con trùng mẫu này."
"Âm dương đối lập?" Trịnh Thành Bắc cái hiểu cái không, nhíu mày: "Thế bây giờ tôi phải làm gì?"
"Không cần làm gì, đứng chắn trước lão là được." Tương Vũ nói.
Tuy rằng Trịnh Thành Bắc vẫn mù tịt về mấy thứ vừa nghe được, nhưng anh khá tin tưởng năng lực của Tương Vũ, với cả đứng chắn để bảo vệ hắn, rất hợp ý anh.

Chí ít không cần đuổi anh đi như lúc nãy, rất tổn thương có biết không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi