NHẬT KÝ ĐÒI LƯƠNG CỦA TIỂU PHIÊN DỊCH

Không có Tiền Vô Ưu giải đáp một vạn lẻ một câu hỏi vì sao, Văn Giai Hiên cũng chỉ có thể tự mình vắt óc suy nghĩ, kết quả lăn qua lộn lại nghĩ ngợi nửa ngày, cậu thực sự không chịu đựng được, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Dù cho nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể, nhưng Văn Giai Hiên cứ có cảm giác, cậu quá nửa là cong cmnr. Bởi vì trong lúc "tự thân giải quyết" vào tối hôm qua, trong đầu toàn là hình thái nam giới, hơn nữa đa phần đến từ ông chủ nhà cậu.

Đây rất có thể là điều Võ Trạch Hạo đã nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cậu cảm thấy cần phải có thêm một câu nữa, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Cậu chắc chắn mình chính là bị ô nhiễm thành đen thui.

"Nhóc, hôm nay tính ngủ nướng?"

Trên đỉnh đầu đột ngột vang lên âm thanh quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Văn Giai Hiên là ngay lập tức chui tọt vào bên trong sofa, tiếp ngay sau đó nhớ tới ngủ nướng sẽ bị trừ tiền, đành vội vã giãy đành đạch như con cá chép bật dậy.

Bởi tối hôm qua trằn trọc trở mình, mãi không thể ngủ đường nên vành mắt đen thui, ổ gà trên đầu cũng loạn đến một tầm cao mới.

"Lại đây ăn sáng." Võ Trạch Hạo đưa tay ra trước mặt cậu, Văn Giai Hiên theo thói quen nheo mắt lại, xong thì chuẩn bị tư thế nắm lấy, nhưng rồi không biết vì sao tay ông chủ cứ chìa ra giữa không trung, rồi thu về.

Ông chủ thế này là...

Đang giữ khoảng cách với cậu?

Tâm lý có chút xíu xiu mất mát, Văn Giai Hiên bò dậy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Cái gọi là tức cảnh sinh tình không phải là không có lý, Văn Giai Hiên đánh răng, ánh mắt không tự chủ nhìn tới bồn rửa tay cậu ngồi lên tối hôm qua.

Vào thời điểm Võ Trạch Hạo ngậm vành tai cậu hôm qua đó, đầu lưỡi cực kỳ linh hoạt, nhộn nhạo đến mức ngón chân cậu cuộn hết lại...

Hey, stob it!

Văn Giai Hiên vội vàng súc đám bọt trong miệng cho sạch sẽ, sau đó dùng khăn vuông Mickey lau lung trên mặt.

Bữa sáng hôm nay là salad hoa quả, hai người như thường ngày ngồi đối diện nhau, Võ Trạch Hạo cũng như thường ngày vừa ăn bữa sáng vừa lướt điện thoại đọc báo.

Thế nhưng Văn Giai Hiên lại không giống thường ngày lắm.

Cậu ghim nửa miếng cà chua bỏ vào miệng, sau đó lén lút liếc Võ Trạch Hạo liếc mắt một cái.

Cậu ghim một miếng bơ bỏ vào miệng, sau đó lén lút liếc Võ Trạch Hạo liếc mắt một cái.

Cậu ghim một ít bắp cái tím...

Võ Trạch Hạo không báo trước thu tầm mắt lại, nhìn về phía Văn Giai Hiên: "Nhìn tôi làm gì?"

Mặt Văn Giai Hiên đỏ lên, mất tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: "À, nhà anh có Kewpie Thousand Island không?"

Kewpie Thousand Island: Một hãng nước xốt salad.

"Kệ thứ hai bên tay phải ở tầng hai trên tường."

Văn Giai Hiên nhanh chóng đi khỏi bàn anh, đến chỗ kệ tủ chỉnh lại trạng thái.

Trước đây cậu cảm thấy Võ Trạch Hạo lớn lên đẹp trai, cũng không có ý nghĩ gì khác, thậm chí nhìn hoài nhìn mãi còn có chút tập thành quen.

Mà chả hiểu sao hôm nay dường như ở Võ Trạch Hạo tồn tại một sức hấp dẫn trí mạng, cứ khiến cậu nhịn không nổi mà nhìn nhìn, cứ như bị điên ấy.

Kệ tầng trên cùng còn cao hơn cả Văn Giai Hiên, cậu mở cửa kệ, rồi ý thức được với cậu chỗ kệ này có chút "Xúc bất khả cập". Cậu nhón chân nhìn quanh, tuy rằng nhìn thấy chai xốt, nhưng mà với không tới.

Văn Giai Hiên liều mình rướn thẳng người, cuối cùng đầu ngón tay cũng coi như chạm được đến thành chai, chính lúc này, cậu cảm thấy có gì thật ấm áp bao phủ lưng mình, lúc cậu tỉnh táo lại, chai xốt đã xuất hiện trước mặt cậu.

"Cầm." Võ Trạch Hạo nói.

Văn Giai Hiên nuốt một ngụm nước bọt, nhận chai xốt từ tay Võ Trạch Hạo, sau đó ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của hắn.

Lúc này tay trái Võ Trạch Hạo đang chống trên mặt bàn đá hoa cương, vừa ngay eo Văn Giai Hiên. Ban nãy lúc lấy chai xốt, thân thể hắn dính sát vào phía sau cậu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, vừa lấy xong đã lui ra, bất quá bây giờ Văn Giai Hiên cứ như bị giam cầm trong lồng ngực của Võ Trạch Hạo lẫn mặt bàn.

"Cảm ơn anh..." Tâm tình Văn Giai Hiên đang cực kỳ vi diệu.

"Lần sau không lấy được cứ gọi tôi."

Võ Trạch Hạo nói xong quay về bàn ngồi xuống, Văn Giai Hiên ôm chai xốt trước ngực, không nhịn được nói: "Ông chủ..."

"Làm sao?"

"Tối hôm qua anh..."

Miệng nhanh hơn não, lời vừa ra khỏi miệng Văn Giai Hiên ngay lập tức hối hận, cậu cũng thật hết chuyện để nói.

"Tối hôm qua làm sao?" Võ Trạch Hạo thả nĩa xuống.

Văn Giai Hiên cắn cắn môi dưới, nghĩ thầm việc này vẫn phải được làm rõ, vì vậy liền hỏi: "Sao tối qua anh dừng lại?"

Không đúng! Câu hỏi này không đúng!

"Cậu hy vọng tôi không dừng lại?" Võ Trạch Hạo thoáng kinh ngạc nhíu mày.

"Không đúng không đúng, ý tôi là, anh tại sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt thế, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, lỡ sau này anh..."

"Sau này sẽ không làm vậy nữa." Võ Trạch Hạo hời hợt trả lời.

Nghe nói như thế, Văn Giai Hiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tâm lý thoát khỏi trạng thái mù mịt. Chuyện như vậy để cậu nghĩ hoài cũng không ra, càng không giải quyết được, cứ nói thẳng ra như bây giờ thì tốt rồi, Võ Trạch Hạo cũng nói sau này sẽ không làm vậy nữa, thế cậu cũng không cần cứ xoắn xuýt mãi.

Cậu cả người thoải mái ngồi trên bàn ăn, không để tâm nói: "Ông chủ, tôi quả nhiên không nhìn lầm anh, anh là người tốt."

Võ Trạch Hạo: "..."

Văn Giai Hiên chỉ thuận miệng phát biểu một câu cảm tưởng, không ý thức được mình vô tình chọc phải người ta, dồn ép người ta phải chủ động dừng lại, sau đó lại phát phiếu người tốt cho người ta, hành vi này cực kỳ thiếu đòn.

"Cậu vừa hỏi vì sao tôi dừng lại?" Võ Trạch Hạo vò một tờ giấy ăn.

"Lương tâm đột nhiên lên tiếng sao." Văn Giai Hiên cầm sữa chua, cắm ống hút uống.

"Không phải, là tôi đột nhiên nghĩ đến, " Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Trong nhà không có bao cũng không có bôi trơn, không tiện làm."

"Phốc —— khụ khụ khụ!"

Võ Trạch Hạo liền rút một tờ giấy, duỗi tay, tự nhiên thay Văn Giai Hiên lau sữa chua tràn ra.

"Còn có tôi vừa trả lời sau này sẽ không như vậy, " Võ Trạch Hạo lại dừng một chút, "Nghĩa là sau này sẽ không dừng lại nữa, nghe rõ chưa?"

Văn Giai Hiên bị sặc, môi đỏ lên, cậu không thể tin nổi nhìn Võ Trạch Hạo: "Sao anh cứ như thế hoài vậy? Nói không giữ lời!"

"Tôi là ông chủ, cậu ý kiến?"

Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên bị nghẹn đến câm nín luôn, u ám trợn trừng mắt nhìn bóng dáng Võ Trạch Hạo đang dần khuất xa, yên lặng rủa hắn dính lời nguyên ăn mỳ không có gói gia vị.

Bất quá lúc này, Võ Trạch Hạo đang đi đến phòng khách đột nhiên dừng lại: "Cậu đưa hộ chiếu cho tôi, tôi mua vé máy bay."

Văn Giai Hiên sững sờ, này thì bất mãn này thì dính lời nguyền tất cả đều bay biến, cậu không chắc chắn hỏi: "Ông chủ, anh đưa tôi đi du lịch hả?"

Võ Trạch Hạo cải chính: "Là công tác."

"Đúng đúng đúng, là công tác!" Văn Giai Hiên vội vã đổi giọng, "Ông chủ thật tốt! Ông chủ vạn tuế!"

Văn Giai Hiên nhanh nhẹn dọn bàn ăn gọn gàng, sau đó nhanh nhanh chạy đến chỗ đựng đồ lục tìm hộ chiếu.

"Ông chủ, có phải anh thấy hôm qua đã chiếm tiện nghi của tôi rồi, cho nên muốn bồi thường đúng không?" Văn Giai Hiên không tim không phổi nói đùa.

"... Không."

Văn Giai Hiên lấy hộ chiếu ra, theo thói quen đếm đếm số con dấu nhập cảnh trên hộ chiếu. Lần này đầu óc bị toán học chiếm đi, cậu khơi lên chuyện đùa: "Không sao! Tối hôm qua loại trình độ đó tôi vẫn cứ là ok!"

"..."

"Nè, hộ chiếu của tôi!" Văn Giai Hiên hớn hở đưa hộ chiếu đến cho Võ Trạch Hạo đang ngồi ở bàn làm việc, sau đó đến sát bên cạnh Võ Trạch Hạo, tính xem hắn mua vé máy bay. Nếu cần thiết, cậu còn có thể ra tay chỉ một hai cái, dù sao cậu cũng quen đi Nhật rồi.

"Đến trình độ nào thì cậu không ok?" Võ Trạch Hạo cầm điện thoại lên, vừa tra chuyến bay vừa nói.

"Hả?" Văn Giai Hiên hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại Võ Trạch Hạo, nhất thời không phản ứng lại.

"Liếm vành tai cậu ok, những chỗ khác thì sao?" Võ Trạch Hạo vẫn cứ không ngẩng đầu, "Đầu nhũ cũng ok?"

"... A?" Văn Giai Hiên bật dậy, theo bản năng cho rằng mình nghe lầm, "Anh đang nói gì vậy?"

"Vậy nên tôi mới nói cậu dùng từ cho cẩn thận, đừng cứ nói lung tung." Võ Trạch Hạo thành thạo mua xong vé máy bay, hoàn toàn chả cho Văn Giai Hiên cơ hội dân chơi thể hiện chỉ điểm giang sơn, hắn cầm hộ chiếu gõ lên trán cậu, nhắc nhở: "Chúng ta lần này đi bốn ngày ba đêm, cậu với tôi ở chung một phòng, cậu đàng hoàng cho tôi, không cho tiếp tục câu dẫn tôi."

Văn Giai Hiên cầm lấy hộ chiếu, oan uổng chớp chớp mắt: "Anh có ý gì vậy ông chủ, không cho phép tôi câu dẫn anh là sao, tôi có câu dẫn anh bao giờ?"

"Có cần tôi liệt kê cho cậu biết không?" Võ Trạch Hạo hỏi.

"Anh liệt thử, liệt ra một cái coi như tôi thua." Văn Giai Hiên khí khái nói.

Võ Trạch Hạo cười lạnh một tiếng, đẩy ghế làm việc đến trước mặt Văn Giai Hiên, mặt không đổi sắc hỏi: "Đêm thứ hai đến nhà tôi, tắm xong, có không mặc quần hay không?"

"Quần tôi giặt rồi mà." Văn Giai Hiên giải thích.

"Cứ tính là giặt, vậy khom lưng cho tôi xem mông là thế nào?"

"Anh, anh nhìn thấy?" Văn Giai Hiên lúc này mới bất tri bất giác mà ý thức được, nguyên lai nửa mông của cậu đã bị Võ Trạch Hạo nhìn thấy từ sớm, ngữ khí cậu lập tức mềm xuống: "Tôi đâu biết là như thế..."

"Khi tôi đi Croatia, cậu có vừa lõa thể vừa gọi điện cho tôi không?" Võ Trạch Hạo lại hỏi.

"???" Văn Giai Hiên trợn to hai mắt, "Oan uổng rồi ông chủ! Là đang nói chuyện với anh vừa hay không mặc quần áo mới đúng!"

"Đó không phải là lõa tán gẫu chứ là gì?" Võ Trạch Hạo lập tức đáp trả.

"... Đúng ha." Văn Giai Hiên rụt cổ.

"Cậu có cưỡi trên eo tôi đúng chưa? Hai lần." Võ Trạch Hạo tiếp tục hỏi, "Rồi ngồi trên đùi tôi, ôm cổ tôi gọi ông xã?"

Văn Giai Hiên không dám lên tiếng nữa, Võ Trạch Hạo không đề cập tới, cậu cũng không nhận ra mình làm nhiều chuyện khốn nạn đến vậy.

"Văn Giai Hiên, " Võ Trạch Hạo vẫn cứ không có biểu tình gì, "Cậu là người đầu tiên gọi tôi là ông xã, cậu nói xem có phải tôi nên làm cậu?"

"Đúng, phải không..." Văn Giai Hiên vùi đầu, trong lòng băn khoăn, "Xin lỗi, tôi không cố ý... muốn câu dẫn anh."

"Tôi biết." Võ Trạch Hạo đáp, đây đúng là chuyện làm hắn đau đầu nhất, "Nên tôi mới nói rõ ràng với cậu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ lại phát sinh chuyện tương tự hôm qua."

Văn Giai Hiên vội vã gật đầu như gà mổ thóc: "Ông chủ anh nói rất đúng, anh cứ yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý."

"Ngoan." Võ Trạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, bất quá sợ Văn Giai Hiên không biết ghi nhớ, hắn không yên tâm nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, trong nhà trọ có bao và bôi trơn."

Văn Giai Hiên lập tức thấu đạt ý tứ của Võ Trạch Hạo, mặt đỏ lên: "Tôi biết rồi ông chủ, tôi mà câu dẫn anh nữa thì tôi là con cún."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi