NHẬT KÝ ĐÒI LƯƠNG CỦA TIỂU PHIÊN DỊCH

"Vậy là, cậu muốn tôi dẫn cậu đến nhà Chương Trí Đào?" Võ Trạch Hạo thong thả tổng kết.

Lúc nhận điện thoại của Văn Giai Hiên, Võ Trạch Hạo cũng vừa tới ngoài sân. Vào nhà, chưa gì Văn Giai Hiên đã gào lên Tiền tổng có chuyện rồi, sau khi hỏi kĩ, hóa ra Chương Trí Đào đã lên giường với Tiền Vô Ưu.

"Tôi đi tắm trước đã." Võ Trạch Hạo đi đến nhà vệ sinh, vừa dứt lời, cánh tay hắn lập tức bị nắm lấy.

"Sao anh còn có tâm trạng tắm rửa chứ?" Văn Giai Hiên không thể tin được ông chủ cậu lại phản ứng thế này, "Chúng ta phải nhanh đi cứu Tiền tổng!"

"Cứu cậu ta làm gì?" Võ Trạch Hạo bị kéo, đành đứng tại chỗ cởi luôn áo thun đã bị mồ hôi thấm ướt.

Cơ thể hắn tỏa ra hormone nam tính làm người ta nghẹt thở, Văn Giai Hiên nhất thời bị sắc làm cho choáng váng, thậm chí quên mất lời muốn nói: "Thì là..."

Không được!

Văn Giai Hiên nhíu mày thu tầm mắt lại, sửa sang lại suy nghĩ: "Không thể để cậu ấy tiếp tục ở cùng với tên Chương Trí Đào cầm thú đó nữa!"

"Tôi hỏi cậu," Võ Trạch Hạo vừa nói vừa chạm tay vào lưng quần, "Cậu ta đã lên giường với Chương Trí Đào đúng không?"

Văn Giai Hiên nhìn chằm chằm tay Võ Trạch Hạo, lần thứ hai để đầu óc rơi vào trạng thái ngơ ngẩn: "Đúng thế."

"Cứ coi như cứu cậu ta ra," Võ Trạch Hạo giữ lưng quần, kéo xuống một đoạn, bên trong thấp thoáng lộ ra đường nhân ngư gợi cảm, "Có phải cũng không thay đổi được chuyện đã ngủ với nhau rồi?"

Văn Giai Hiên nhìn chằm chằm phần bụng dưới bằng phẳng kia, ngơ ngác gật đầu: "Hợp lý."

"Vậy tôi đi tắm đây." Võ Trạch Hạo cởi quần thể thao, ném lên tay vịn sofa, mặc độc một cái quần lót đi vào nhà vệ sinh.

Văn Giai Hiên nhìn theo, mãi đến lúc thắt lưng gợi cảm kia khuất sau cánh cửa mới phục hồi lại tinh thần, hối hận không kịp. Cậu giãy đành đạch trên sofa, hận mình bị mỹ sắc làm cho đui mù con mắt: "Tiền tổng, tao có lỗi với mày!"

Tập thể dục xong, tắm cũng chỉ để làm sạch mồ hôi trên người nên Võ Trạch Hạo tắm xong rất nhanh. Bước ra, Văn Giai Hiên lập tức phóng ánh mắt tha thiết tới, bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh: "Ông chủ, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, vẫn không thể bỏ Chương Trí Đào như vậy."

"Ừ." Võ Trạch Hạo không phản ứng gì như cũ, hắn mặc quần áo vào, sau đó đi vào nhà bếp làm bữa sáng.

"Ông chủ, anh nghe tôi phân tích xem có đúng hay không." Văn Giai Hiên lại bám theo sau lưng Võ Trạch Hạo như cái đuôi nhỏ. Hắn đi đến tủ lạnh, cậu cũng đi đến tủ lạnh, hắn tới tủ chén, cậu cũng tới tủ chén, "Bây giờ Tiền tổng là kim chủ của chúng ta, mà kim chủ chỉ nên được cưng như trứng hứng như hoa."

Nói tới đây, Văn Giai Hiên cũng mở tay ra giơ lên đầu, diễn tả tư thế nâng niu trân trọng các kiểu. Một giây sau, cậu thu tay lại đặt bên cạnh eo, đầu ngón tay hướng xuống dưới, "... Không phải đem đặt dưới thân người khác."

"Ừm, sau đó thì sao?" Võ Trạch Hạo chiên mấy trái trứng, quét thêm ít bơ nướng bánh mì.

"Tính khí của kim chủ tôi rõ ràng nhất, cậu ấy rất dễ nổi giận, trước đây bọn tôi gặp phải phỏng vấn đường phố, hỏi lý tưởng của bọn tôi là gì. Tôi nói lý tưởng của tôi là làm nhà ngoại giao, vậy thôi mà cũng làm cậu ấy giận."

"Tại sao?" Võ Trạch Hạo để thêm rau xà lách, thịt nguội, trứng chiên trên lát bánh mì nướng, sau đó còn bỏ thêm trứng muối.

"Bởi vì lý tưởng của cậu ấy là có thật lắm tiền, bên biên tập video dán lên đầu cậu ấy hai chữ "thô bỉ" to đùng, thế là cậu ấy giận đến mức không thèm nói chuyện với tôi tận hai ngày."

Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, tay cắt miếng bánh mì theo đường chéo: "Công nhận cũng không quá hiền lành."

"Nói chung," Văn Giai Hiên khoanh tay trước ngực, cau mày tổng kết, "Tính khí Tiền tổng không tốt, không thể để cho Chương Trí Đào muốn làm gì thì làm, bây giờ đi cứu vẫn kịp."

Võ Trạch Hạo nhét nửa miếng sandwich vừa làm vào miệng Văn Giai Hiên, ngồi xuống bàn ăn, hỏi: "Làm sao cậu biết cậu ta không tự nguyện?"

"Không thể nào." Văn Giai Hiên trả lời chắc nịch, cậu gặm một miếng sandwich, cũng ngồi xuống, "Trước đây Tiền tổng từng qua lại với một học trưởng, quen nhau ngày thứ hai học trưởng kia muốn rước Tiền tổng lên giường, Tiền tổng lập tức tiễn vong."

"Tuyệt tình như vậy?" Võ Trạch Hạo nhíu mày, "Nếu đã ở cùng nhau, tại sao không thể lên giường?"

"Cụ thể tôi cũng không rõ..." Văn Giai Hiên hồi tưởng, "Tiền tổng là người rất soi mói, hơi hơi không hợp ý cũng không được."

"Vậy cậu nghĩ Chương Trí Đào hạ thuốc hay cường bạo?" Võ Trạch Hạo lại hỏi.

Văn Giai Hiên sờ sờ cằm, cảm thấy tuy rằng tính tình Chương Trí Đào hơi tùy tiện chút, nhưng không đến mức làm mấy chuyện như vậy, thế nên do dự trả lời: "Hình như cũng không có khả năng lắm..."

"Đó là đương nhiên." Võ Trạch Hạo đáp, "Huống chi bạn học cậu có thân phận như vậy, cậu ta cũng không thể làm ra chuyện đắc tội."

Tâm lý đang vững vàng như kiềng ba chân của Văn Giai Hiên hơi dao động, cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Lẽ nào Tiền tổng thực sự tự nguyện?"

"Bạn nhỏ, thôi tôi nói cho cậu." Võ Trạch Hạo giải quyết xong sandwich, chầm chậm rút ra một tờ giấy, "Mỗi con người đều có hai mặt, mặt bên ngoài tiếp xúc với người lạ, mặt bên trong tiếp xúc với người thực sự thân thuộc. Cậu chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài của cậu ấy, tiếp xúc một thời gian lâu dài, cậu có thể dần dần tiếp xúc được đến mặt trong, thế nhưng trong đây vẫn có một phần bí ẩn..."

Văn Giai Hiên thả sandwich xuống, nghiêm túc nghe ông chủ giảng bài.

"... Đó là tính cách." Võ Trạch Hạo gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.

Văn Giai Hiên mở to mắt nhìn, hình như nghe hiểu, mà cũng hình như nghe không hiểu.

"Nếu không phải người yêu hay bạn tình cố định, cậu sẽ không cách nào biết rõ sở thích của một người, dù cho có là bạn chí cốt của cậu. Không, ngoài bạn bè," Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Người thân cũng không ngoại lệ."

"Cho nên ý anh nói là," Tầm mắt Văn Giai Hiên di chuyển, cậu bắt đầu suy nghĩ lời Võ Trạch Hạo nói, "Nếu hai người không có quan hệ về thể xác, sẽ không thể nào biết rõ phần bí ẩn đó?"

"Đúng thế." Võ Trạch Hạo vui mừng gật gật đầu, "Nhìn như người mềm yếu vô năng, nói không chừng thích quấn chặt đối phương trên giường; bên ngoài nói khoác mình là người giữ rất "lâu", nói không chừng đích thực là một tay súng tốc độ... Tình huống này cũng giống như bạn học cậu vậy, có lẽ cậu ta chỉ là bên ngoài nghiêm chỉnh, thực chất lại rất dễ bị nhen lửa."

Võ Trạch Hạo nói tới đây, mắt lướt qua vụn trứng muối sót trên khóe miệng Văn Giai Hiên, kiềm chế lại kích động muốn liếm lên, tiếp tục bổ sung: "Ở một số thời điểm, hay đơn giản chỉ với một hình ảnh, một câu nói; cũng sẽ khiến người ta nảy sinh ham muốn kích động mãnh liệt, nói không chừng Chương Trí Đào có điểm như vậy trên người, vừa lúc ăn khớp khẩu vị bạn học cậu."

"Nếu vậy..." Văn Giai Hiên nhíu mày, "Chẳng lẽ tôi hoàn toàn không biết sở thích của Tiền tổng sao?"

"Rất bình thường." Võ Trạch Hạo đáp, "Cậu ta là bạn, cũng không phải người yêu của cậu."

Văn Giai Hiên vẫn không quá nguyện ý tin tưởng Tiền Vô Ưu tự nguyện dâng mình lăn giường với Chương Trí Đào, cậu không từ bỏ, phản bác: "Ông chủ, anh chỉ đang phân tích trên phương diện sinh lý, anh thử nhìn phương diện thực tế một chút, dù hợp gu nhau, cả hai vẫn chỉ là người mới gặp mặt, Chương Trí Đào lập tức muốn thế, làm sao Tiền tổng mất lý trí vậy được?"

Võ Trạch Hạo nghe Văn Giai Hiên nói năng mạch lạc rõ ràng, bỗng nhiên thấy buồn cười: "Cậu cũng biết dùng đầu óc suy nghĩ?"

Văn Giai Hiên biết Võ Trạch Hạo đang nói cậu bình thường khồn dùng não, mặt đỏ lên: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."

"Được thôi, chúng ta phân tích từ phương diện thực tế." Võ Trạch Hạo chống hai tay lên bàn ăn, "Bạn học cậu đến H thị có phải là đến một môi trường xa lạ hay không?"

"Phải." Văn Giai Hiên gật gật đầu.

"Cũng giống như du lịch vậy, đi đến môi trường xa lạ dễ khiến con người thả lỏng, hoặc nói thẳng ra, nghĩa là dễ khiến người ta phóng túng." Võ Trạch Hạo không nhanh không chậm nói, "Nước ta có rất nhiều thanh niên sang Thái Lan để trải nghiệm yêu đương, hoặc qua Nhật Bản trải nghiệm, cũng vì được thoát khỏi môi trường quen thuộc, không cần quan tâm ánh mắt người khác, chuẩn mực đạo đức bản thân dễ bị phá vỡ."

Nghe đến đó, Văn Giai Hiên tò mò chen vào một câu: "Ông chủ, anh cũng đi trải nghiệm cái đó hả?"

"Tôi đi trải nghiệm người ta phải trả tôi tiền." Võ Trạch Hạo nhàn nhạt nói.

"Ồ..."

Võ Trạch Hạo kéo lại đề tài, tiếp tục nói: "Từ quan điểm này nhìn lại, hai người họ cùng nhau làm tình một đêm cũng không có gì quá sức tưởng tượng. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?" Văn Giai Hiên mở to hai mắt chờ đợi đoạn sau.

"Tiếng tăm cậu ta không tồi." Võ Trạch Hạo nói.

"Tiếng tăm gì cơ?" Văn Giai Hiên theo bản năng mà hỏi.

"Làm rất chuyên nghiệp." Võ Trạch Hạo nói thẳng, "Rất nhiều người muốn cậu ta làm bạn giường cố định, nhưng trên căn bản, cậu ta sẽ không ngủ cùng một người hai lần."

Văn Giai Hiên: "..."

"Cho nên cậu không nên thấy bạn học cậu đang chịu thiệt. Với thân phận kim chủ đó, tôi lại có cảm giác Chương Trí Đào sẽ càng ra sức hầu hạ."

"..." Văn Giai Hiên ủ rũ nằm dài trên bàn.

"À, hai người họ là bạn tốt trên Wechat đúng không?" Võ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.

"Phải rồi, tôi đưa id Tiền tổng cho Chương Trí Đào." Văn Giai Hiên buồn bã ỉu xìu.

"Chương Trí Đào rất thích đăng bài trên vòng bạn bè, cũng không nhất định bạn học cậu mới thấy Chương Trí Đào lần đầu."

Ồ?

Văn Giai Hiên đột nhiên nghĩ đến, Tiền Vô Ưu vừa từ cửa bay ra đã nhận được ngay Chương Trí Đào. Lúc đó cậu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, Chương Trí Đào đứng ngay bên cạnh cậu, Tiền Vô Ưu chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ tự khắc biết người kế bên là ai.

Nhưng nghe qua hướng suy nghĩ của Võ Trạch Hạo, Văn Giai Hiên mới nghĩ đến, Tiền Vô Ưu rất có khả năng đã nhìn qua ảnh Chương Trí Đào.

Sinh hoạt thường ngày của Chương Trí Đào rất phong phú, rất hay đăng bài lên vòng bạn bè, Tiền Vô Ưu chỉ cần vô nhìn sương sương cũng đủ biết biết ngoại hình Chương Trí Đào thế nào.

Chương Trí Đào hơi thấp hơn Võ Trạch Hạo một chút, nhưng ít nhiều cũng hơn một mét tám lăm, ngũ quan rất sâu, nét thiên về Âu Mỹ, nơi dễ thu hút ánh mắt nhất trên mặt là lông mi, nhìn qua sẽ nhận ra ngay đây là một người cực kỳ điển trai.

"Ai." Văn Giai Hiên thở thật dài, cứ cảm giác mình đẩy Tiền Vô Ưu vào tay Chương Trí Đào, "Ông chủ, không phải anh nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao? Anh là người có nguyên tắc như vậy, sao bạn anh lại thuộc thể loại bất quy tắc thế chứ."

"Cậu ta không có nguyên tắc lúc nào?" Võ Trạch Hạo cười cười, "Dùng thận không dùng tâm chính là quy tắc của cậu ta."

"... Hở."

"Nói đi cũng phải nói lại, " Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Trước đây cậu ta không phải người như vậy."

"Thật không?" Văn Giai Hiên nghe thấy được mùi hóng chuyện, đầu óc lập tức tỉnh táo.

"Cậu ta từng qua lại với một người bạn trai trong bốn năm, thế nhưng người kia đội cho cậu ta một cái mũ xanh, liên tục cắm sừng, từ đó về sau cậu ta không quen ai nữa." Võ Trạch Hạo đáp, "Cậu ta không ngủ hai lần cùng một người, cũng là sợ ngủ ra tình cảm."

"Ra vậy...?"

Suy nghĩ của Văn Giai Hiên đột nhiên trở nên tế nhị.

Lúc vừa nghe Chương Trí Đào thốt ra câu "Có thể tùy tiện lên giường, nhưng không thể tùy tiện thiết lập một mối quan hệ yêu đương", phản ứng đầu tiên của cậu nhận định Chương Trí Đào chắc chắn là tra nam, không có trách nhiệm.

Bây giờ biết đến chuyện cũ của anh ta, cậu mới nhớ đến Chương Trí Đào cũng từng nhấn mạnh một câu —— " Ở cùng một chỗ sẽ không tùy tiện nói chia tay như vậy".

Văn Giai Hiên nhận ra anh ta quả là con người kỳ lạ, trước đây cậu tin rằng Chương Trí Đào là người hời hợt tùy tiện, thế mà càng biết nhiều, ý nghĩ cũng đổi thay, thậm chí còn đứng về phía đối lập với ban đầu, cảm thấy được Chương Trí Đào là người cực kỳ trọng tình cảm.

Hóa ra thật sự không thể "Trông mặt mà bắt hình dong", làm vậy rất dễ xảy ra hiện tượng quy chụp phiến diện.

"Nói nhiều như vậy, thực ra thì cậu có thể hỏi bạn học cậu một chút." Võ Trạch Hạo nhìn đồng hồ, "Cậu ta chắc cũng đã dậy rồi."

"Đúng ha, hôm nay cậu ấy còn muốn ra ngoài chơi với tôi."

Lúc đó có thể tâm sự đàng hoàng.

Văn Giai Hiên biết Chương Trí Đào không hư đến vậy xong, ngay lập tức không còn ý nghĩ cải trắng bị heo ăn. Cậu đánh một cú điện thoại cho Tiền Vô Ưu, lần này bên kia bắt máy rất nhanh, là Tiền Vô Ưu.

"Nói."

"Tiền tổng, chừng nào mày ra ngoài? Tao dẫn mày đi chơi."

"Không được, không xuống giường được."

Văn Giai Hiên sững sờ: "Mày không ra ngoài sao?"

"Đau thắt lưng, không nhúc nhích được." Tiền Vô Ưu đáp, sau đó giọng nói bỗng rời xa micro, "Vẫn còn muốn? Tên thiểu năng trí tuệ này làm ông đây chậm thôi... Ư... Khốn nạn... Đã nói đừng liếm chỗ đó!"

Điện thoại tới đây liền đứt đoạn mất, Văn Giai Hiên ngơ tại chỗ.

Từ khi biết ý định đến H thị của Tiền Vô Ưu, Văn Giai Hiên vẫn luôn chờ mong hai người có thể đoàn tụ sau bao lâu xa cách, cậu có vô số vấn đề cần Tiền Vô Ưu cố vấn, yêu người cùng giới sẽ có cảm giác gì, với người cùng giới thì ba ba ba thế nào, mấy vấn đề này cậu tự mình tìm hiểu không được.

Bây giờ Tiền Vô Ưu đã ở đây, kết quả lại thành ra thế này?

Thật sự thành ra thế này???

Đồ Chương Trí Đào khốn kiếp!!!

Văn Giai Hiên phiền muộn đến mức khó chịu, cậu không có chỗ nào xả cáu, đành nhịn đến hết nửa ngày, thay thẻ điện thoại, đăng nhập vô nick clone, đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: Dỗi dỗi dỗi!

Phía dưới có người nhanh chóng bình luận.

[ tên lừa đảo: Bảo bối làm sao vậy? ]

[ tiểu Hiên Hiên: Ông xã, bạn thân nhất của em trọng sắc khinh bạn >_<]

[ tên lừa đảo: Bảo bối không khóc nhé, sờ sờ ]

Văn Giai Hiên làm xong phần việc mỗi ngày, tiện tay ném điện thoại qua một bên, sau đó bắt đầu kiếm đề ôn tập, nhưng cũng không lâu lắm, bên bàn làm việc kia bỗng vang lên giọng nói trầm thấp: "Văn Giai Hiên."

"Hả?" Văn Giai Hiên kỳ quái ngẩng đầu lên, nhìn về phía Võ Trạch Hạo.

Ông chủ nhà cậu rất ít khi gọi đầy đủ họ tên cậu thẳng ra như vậy.

"Vòng bạn bè của cậu là sao?" Võ Trạch Hạo nhăn mày hỏi.

Lần Văn Giai Hiên trốn nhà đi lung tung cả đó, cậu gắn lộn số điện thoại, sau này hai nick Wechat đều thêm Võ Trạch Hạo.

Nói cách khác, clone của Văn Giai Hiên có hai bạn tốt là tên lừa đảo và Võ Trạch Hạo.

"Ảnh đại diện tóc dài là sao?" Văn Giai Hiên đạo, "Tôi dùng app trang điểm xíu xiu, làm đại xíu là có liền à."

"Tôi đang hỏi cậu dưới phần bình luận có chuyện gì."

Văn Giai Hiên mở Wechat ra, lúc này mới phát hiện cậu không phải trả lời tin nhắn tên lừa đảo, mà đăng hẳn lên vòng bạn bè, như vậy ai là bạn tốt của cậu cũng thấy được.

Nhưng mà cậu cũng chả cảm thấy có việc gì, số này cũng chẳng có ai khác. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Võ Trạch Hạo, nói: "Không phải tôi từng nói với anh tôi sẽ lôi tên lừa đảo ra ánh sáng sao?"

"Cho nên cậu gọi lừa đảo là ông xã?" Mặt Võ Trạch Hạo còn đen hơn cả mây đen mùa bão, "Bắt đầu từ khi nào?"

"Từ hôm qua bắt đầu kêu hai tiếng..." Văn Giai Hiên mơ hồ cảm thấy Võ Trạch Hạo đang tức giận, nhưng lại đoán không được là tại sao, kế hoạch tác chiến này ông chủ cậu biết rất rõ mà, lúc mới biết cũng không có ý kiến gì.

Võ Trạch Hạo hít sâu một hơi, đè nén lại lửa giận trong lòng: "Các cậu đã tiến triển tới bước nào?"

"Tiểu Hiên Hiên xác định quan hệ với tên lừa đảo." Văn Giai Hiên trung thực, "Tôi nỗ lực cả nửa tháng mới lừa hắn mắc câu được đấy."

"À." Võ Trạch Hạo cười lạnh một tiếng, "Rất giỏi giang nhỉ."

"Không dám không dám nhận." Văn Giai Hiên phẩy tay một cái, "Cũng giỏi bình thường thôi."

Võ Trạch Hạo: "..."

"Tối nay không cho lên giường." Võ Trạch Hạo không có biểu tình gì.

"???" Mắt Văn Giai Hiên trừng to, "Tại sao chứ?"

"Đi tìm ông xã cậu mà ôm ngủ."

Tác giả có lời:

++ oan ức: Ông xã tôi không phải là anh sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi