NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH LIẾM CẨU

Edit: Vũ Quân

"Cô giáo Đường, gần đây lớp 10 của cô có chuyện gì thế, kỉ luật và hiệu suất của lớp học... ôi cô quá lợi hại đó, bây giờ mới chưa đến hai tháng đã thuần phục được đám nhóc đó thật dễ bảo..."

Người đang nói chuyện là giáo viên già dạy lịch sử, đã sắp tới tuổi về hưu nhưng lúc giảng bài lịch sử vẫn là thần thái phi dương như cũ, đầy mặt cảnh xuân, bây giờ ông đang đuổi theo Đường Miên khen lớp 10, cười không khép được miệng.

"Hết tiết bọn chúng cũng không cho tôi đi, vẫn luôn có câu hỏi hỏi tôi, tôi hạnh phúc giống như nằm mơ vậy!"

Rốt cuộc thì tiến bộ nhanh chóng cũng không hề dễ dàng, học sinh lớp 10 nếu muốn tiến bộ chỉ có thể sau giờ học nhờ các thầy cô dạy thêm. Đường Miên làm giáo viên dạy văn, các môn khác cũng không hỗ trợ được nhiều lắm, đành sau khi hết tiết mời các giáo viên khác chút đồ ăn, nước uống, coi như bù cho sự vất vả của họ.

"Thầy Vạn, gần đây thầy vất vả rồi!" Đường Miên nhanh chóng đưa lên túi táo mới mua đang cầm trên tay.

"Thầy ăn thêm chút trái cây, bổ sung vitamin đi!"

"Tôi không vất vả! Bây giờ mỗi lần tôi đến lớp 10 đều cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, nhìn tên hỗn tiểu tử Vương Hiểu Quang kia cũng cảm thấy đáng yêu hơn nhiều!" Một tay ông đem quả táo của Đường Miên đẩy trở về.

"Cô đem phát cho bọn nhỏ lớp 10 ăn đi, gần đây trời chuyển lạnh, bọn chúng lại nỗ lực như vậy, chắc chắn sẽ nhanh đói."

Tiết tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, học sinh các lớp khác còn đang nói chuyện, chơi đùa, bầu không khí ở lớp 10 đã an tĩnh xuống dưới.

Tiếu Thần đang ở trên bảng đen chép trọng điểm môn chính trị hôm nay, Đường Miên nhẹ tay nhẹ chân đi vào, ánh mắt đầu tiên cô theo bản năng nhìn thoáng qua về phía Hạ Nhai, đã thấy thiếu niên một bên cúi đầu đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đề trong sách, một bên dùng đuôi bút cào chỗ ngứa trên đầu.

Cô trước tiên cầm một quả táo vòng qua đặt trên bàn Hạ Nhai: "Có ai đói bụng muốn ăn táo không, táo này cô đã rửa rồi, có thể trực tiếp ăn!"

Vương Hiểu Quang là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Em muốn ăn! Em muốn ăn! A, cô giáo bất công nhé, cho Hạ Nhai quả táo to nhất!"

Hạ Nhai một ngụm cắn xuống non nửa quả táo, nhấm nuốt đồng thời nhướn mày về phía Vương Hiểu Quang: "Lỗ đít, chú ý tìm từ."

Quả táo này mua đến thật không sai, giòn, trực tiếp từ trong miệng ngọt đến trong lòng.

"Không có gì không có gì!" Vương lỗ đít một giây cảm thấy sợ hãi.

"Ngài ăn quả táo lớn nhất là đương nhiên, loại lỗ đít như tôi ăn cái gì cũng giống nhau......"

Đường Miên bị Vương Hiểu Quang trêu chọc một câu như vậy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô nhanh chóng đem số táo trên tay phân phát ra ngoài, sau đó đem túi không vo thành một nắm, nắm chặt trong tay... đúng là vừa rồi cô không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cảm thấy nhiều người mà táo ít sợ chờ lát nữa không phát đến lượt Hạ Nhai nên trước tiên cứ nhét cho anh một quả.

Cái này hình như thật sự có chút bất công...

Sau tiết tự học buổi tối, Đường Miên giống như bình thường chuẩn bị ra cổng trường quẹt một chiếc xe đạp công cộng đi về nhà, kết quả mới vừa móc di động ra còn chưa kịp quét mã, di động đã bị người từ phía sau đoạt đi rồi.

"Thời gian đã trễ thế này, một mình đạp xe không an toàn."

Đường Miên quay đầu lại, thấy Hạ Nhai ngồi ở trên một chiếc xe đạp, dùng miệng ý bảo cô ngồi lên đằng sau.

"Lên xe đi, em đưa cô về."

Lời này nghe còn rất khí phách, nhưng mà xứng với chiếc chiếc xe đạp kia ngay lập tức có cảm giác vui vẻ, trước khi lên xe Đường Miên còn do dự một chút.

"Cái kia... gần đây tôi ăn hơi nhiều, có lẽ có chút nặng..."

"Cũng không phải em chưa từng ôm cô." Hơn nữa vú to như vậy không nặng sao được, Hạ Nhai vươn tay xoa loạn một phen tóc của Cừu nhỏ: "Được rồi đừng dông dài nữa, đi lên đi."

Đường Miên một bên cảm thấy may mắn hôm nay mình mặc quần, một bên ngồi lên, tay cô tự nhiên đỡ eo Hạ Nhai: "Xuất phát!"

Trung tuần tháng Mười ban đêm đã có chút lạnh, gió đêm chui vào trong ống tay áo của Đường Miên, làm cô co rúm lại một chút, hai tay nhịn không được vây quanh trên eo Hạ Nhai.

"Nhà cô ở đâu?"

Gió mang đến âm thanh tiếng cười của Hạ Nhai, từ tính lại sang sảng, trong lúc Đường Miên hoảng hốt lại cảm thấy còn hay hơn âm thanh của MC trên TV hai phần.

"Ngã tư phía trước rẽ trái!"

"Được."

"Sau đó lại rẽ phải!"

Trên ghế sau xe của thiếu niên chở mộng của anh, một đường phi nhanh trên đường cái, xuyên qua dưới bóng cây loang lổ. Trong chốc lát anh sợ mình đạp nhanh quá làm khoảng thời gian này trôi qua nhanh chóng, trong chốc lát anh lại sợ mình đạp chậm quá, chậm chậm trễ cô về nhà.

Nhưng Đường Miên hoàn toàn không phát hiện manh mối từ trong tốc độ của anh, cô chỉ gắt gao ôm lấy eo anh, cảm thụ sự ấm áp của thiếu niên.

"Sao hôm nay em lại có lòng tốt đưa tôi về nhà?"

Đường Miên ở cách trường không xa, tới cổng tò vò, lúc cô nhảy xuống xe mới nhớ tới hỏi vấn đề này.

"Nào có nhiều cái vì sao như vậy." Hạ Nhai bĩu môi, nhìn khuôn mặt Đường Miên ở dưới ánh trăng trắng đến tỏa sáng, anh nhịn không được vươn tay đi nhéo một phen.

"Do quả táo của cô, nên làm chút chuyện tốt tiêu thực, được chưa."

Đường Miên ăn đau kêu một tiếng, lập tức nhăn mày bụm mặt trừng Hạ Nhai, nhìn vào đôi mắt nhỏ kia khiến Hạ Nhai thật muốn trực tiếp hôn lên, anh nhìn trái nhìn phải thấy hàng xóm láng giềng đi lại, thật vất vả mới nhịn xuống, nhìn theo dọc đường cô đi lên tầng, mới chậm rì rì mà quay đầu rời đi.

Đường Miên vào cửa nhà, một đường ngâm nga trở lại phòng, cởi quần áo tiến phòng tắm liền mạch lưu loát, lúc ra ngoài cô bị mẹ Đường chắn ở cửa.

"Một tuần gần đây con về nhà muộn hơn bình thường, có chuyện gì vậy?"

Bởi vì gần nhất một tuần đều đi chiếu cố Hạ Nhai... Đương nhiên Đường Miên sẽ không nói như vậy, cô chỉ có thể chạy nhanh cúi đầu đi về phòng.

"Con ở trường còn tiết tự học buổi tối nữa, có lẽ trên đường tìm xe đạp nên muộn một chút."

"Đừng gạt mẹ, có phải con trộm tìm bạn trai không?" Mẹ Đường đi theo sau Đường Miên.

"Vừa rồi trở về bộ dáng tâm tình rất tốt, đó là biểu cảm sau khi hết tiết tự học buổi tối sao!"

"...... Mẹ năng lực trinh thám của mẹ mạnh như vậy thì mở văn phòng thám tử đi." Đường Miên đã hết chỗ nói với mẹ mình.

"Con thật sự trở về sau khi hết tiết tự học buổi tối, con cao hứng là bởi vì...... Là bởi vì hôm nay học sinh lớp con đột nhiên cố gắng......"

Lời còn chưa dứt, trong lòng Đường Miên đã trồi lên một cái dấu chấm hỏi.

Là như thế này sao?

Lúc cô đi lên tầng rõ ràng không nghĩ đến việc của lớp, cô thật sự cao hứng vì chuyện này sao?

======

Thêm một chương bù cho việc ra chậm. Thoáng chốc đã đi được nửa chặng đường. Bộ này không được quảng cáo như 3 bộ còn lại, ban đầu cũng ít người biết đến giờ thì tương tác ổn hơn rồi nè, hehe. Có 1 phần cảm giác như làm lại từ đầu ấy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi