NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH LIẾM CẨU

Edit: Vũ Quân

Đây là chỗ nào với chỗ nào?

Đường Miên đứng ở trong phòng cả người đều choáng váng: "Hạ Nhai em nói cái gì, cái gì vòng bạn bè, cái gì con trai, bạn trai......"

"Cô đang ở nhà à?" Hạ Nhai chạy như bay một đường, thẳng đến giờ khắc này mới đứng yên ở dưới lầu nhà Đường Miên, anh còn đang nhẹ nhàng thở gấp.

"Bây giờ cô xuống lầu đi."

"Xuống lầu?" Đường Miên nhanh chân chạy vọt tới trước cửa sổ nhìn thoáng qua phía dưới, quả nhiên ở dưới đèn đường thấy thiếu niên giơ điện thoại lên: "Sao em lại tới đây!"

"Cô xuống dưới trước rồi lại nói." Thời gian có chút muộn, thời gian nghỉ ngơi của khu dân cư cũ lại sớm, cả tòa nhà chỉ còn lại ít ỏi mấy nhà còn sáng đèn, Hạ Nhai ngẩng đầu liếc mắt một cái đã tìm thấy Đường Miên đang dò đầu ra:

"Em có lời muốn nói với cô!"

Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau làm Đường Miên lại không có tiền đồ cảm thấy khẩn trương, cô nhéo di dộng, đứng trước cửa sổ, cảm giác tay mình tay đã bắt đầu phát run: "Hạ Nhai......"

"Em ở dưới lầu chờ cô."

Hạ Nhai không cho Đường Miên cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, Đường Miên ở trong phòng khẩn trương đến xoay quanh giường, xoay vài vòng vẫn là nhẹ chân nhẹ tay chuồn ra cửa.

Đứng ở dưới tầng Hạ Nhai đã thấy đèn cảm ứng âm thanh một đường sáng xuống phía dưới, đầu quả tim anh giống như bị một con thỏ trắng nhanh nhẹn linh động xuyên qua, mỗi một chút tiếng bước chân đạp lên cầu thang đều là một nhịp trống tim đập của anh.

Lần đầu tiên Đường Miên xuống tầng nhanh như vậy, hai cái đùi giống như tự có ý thức của mình, cho dù ở trong tình huống đại não trống rỗng, phương hướng vẫn chính xác như cũ.

Tim cô đập thật nhanh, hơn nữa tự dưng lại có chút thở gấp, xuống tầng một lúc lâu cũng không dám đi ra ngoài, tránh ở sau cầu thang bình phục hơi thở của mình, lúc này cô mới bước ra.

"Hạ Nhai, hôm nay em làm sao vậy?"

Gió đêm hơi lạnh, trên người Đường Miên mặc một bộ quần áo bông ở nhà, tuy rằng áo quần dài, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn ra mỏng manh.

Trước tiên Hạ Nhai đem áo khoác trên người mình cởi xuống, đem Đường Miên bao lấy, một đôi tay thuận thế nắm hai vai cô: "Hôm nay cô đăng trong vòng bạn bè là có ý gì?"

Lại là vòng bạn bè, Đường Miên nghĩ thầm ngày hôm nay mình ở nhà Tạ Đình Đình, nào có đăng cái gì trong vòng bạn bè, cô liền từ trong túi móc điện thoại ra ấn vào WeChat ý đồ muốn chứng minh trong sạch: "Hôm nay tôi không đăng trong vòng bạn bè, em xem......"

Nói còn chưa dứt lời, Đường Miên đã không có âm thanh.

Tạ! Đình! Đình!

Đường Miên cảm thấy việc mình tìm Tạ Đình Đình để thương lượng tâm sự thật là chủ động nhảy vào một cái hố to... Đây là lí do thoái thác chó má gì vậy, tìm bạn trai?! Thế mà Hạ Nhai cũng tin!

Cố tình Tạ Đình Đình còn rất cẩn thận đem vòng bạn bè chỉnh thành chỉ có một mình Hạ Nhai có thể thấy được, thật là làm Đường Miên muốn mắng người nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không mắng được gì.

"Đây, đây không phải tôi đăng, là... Là hiểu lầm." Đường Miên lại không thể trực tiếp nói với Hạ Nhai hôm nay cô tìm bạn thân bàn bạc về chuyện của anh, cô chỉ có thể trước tiên xóa status kia.

"Cái này của em là hiểu lầm nhưng cái này của tôi không phải hiểu lầm." Hạ Nhai một hơi còn chưa dừng hai giây, nghĩ lại tưởng tượng đến con cừu ngốc nghếch này nơi nơi chạy loạn, phỏng chừng một ngày nào đó thật sự bị người khác bắt cóc.

"Tôi nói tôi phải làm bạn trai em không phải nói giỡn."

"......"

Đường Miên cảm giác tim mình đập nhanh đến độ sắp vọt lên cổ họng, cô hoài nghi lỗ tai mình cũng xuất hiện ảo giác.

"Cái gì?"

Hạ Nhai cũng là lần đầu tiên tỏ tình với người khác, tốc độ tim đập cũng không chậm hơn so với cô, anh nhìn đôi mắt to ngập nước của Đường Miên, cảm thấy máu cả người đều nhắm thẳng trên đỉnh đầu.

"Anh nói anh thích em, thích đến muốn chết, em là cái đồ ngu ngốc."

Anh cúi đầu, một đôi mắt sói thẳng tắp nhìn vào đôi mắt tròn của Cừu nhỏ, nhưng lúc này anh cũng quá mức khẩn trương, khẩn trương đến nhìn không ra suy nghĩ của Cừu nhỏ, người vốn luôn đem cảm xúc viết trên mặt này.

Đường Miên thật ra cũng không suy nghĩ cái gì, trong óc sớm đã rỗng tuếch, ngay cả lỗ tai đều giống như bị tiếng tim đập bắt đầu ầm ầm vang lên.

"Anh cho em thời gian ba giây đồng hồ, nếu em không đẩy anh ra thì anh coi như em cũng thích anh." Đường Miên nói không ra lời mỗi một giây đồng hồ đều cực kì khó qua, Hạ Nhai cảm thấy nhẫn nại của mình đều đã tới cực hạn, "Ba..."

"Thật ra, thật ra tôi......" Đường Miên thật vất vả mới nghẹn ra một câu như vậy, kết quả chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hô hấp nóng rực của thiếu niên tràn lan bao phủ lại đây.

Môi Hạ Nhai mềm mại ngoài ý muốn, phảng phất mang theo nhiệt độ của mặt trời chói chang, mới vừa gặp đã bắt đầu mút cắn, động tác trúc trắc thô lỗ, lại ở nháy mắt khi Đường Miên kêu đau theo bản năng đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô.

"Ô......" Đường Miên chỉ ở trước kia lúc cùng với Tạ Đình Đình trộm xem phim cấm mới gặp qua cách hôn môi này, lúc ấy còn cảm thấy đầu lưỡi hai người đụng tới cùng nhau có chút ghê tởm, nhưng lúc bị Hạ Nhai hôn lại chỉ cảm thấy lưỡi anh thật nóng, trong nước bọt tựa hồ đều mang theo chút ẩn ẩn ngọt.

Hạ Nhai không chờ đến khi Đường Miên giãy giụa đã càng dùng sức hôn xuống, anh như đã nghiện không ngừng cướp lấy trong miệng cô, đầu lưỡi vụng về tìm điểm mẫn cảm trong miệng Đường Miên.

Đường Miên bị lồng ngực nóng bỏng của Hạ Nhai đè ở trên cửa sắt, bị anh quá phận đoạt lấy làm cho đầu đều có chút thiếu Oxy, chân cũng không tự giác mà nhũn ra, trong hoảng hốt cô vươn tay đỡ bờ vai anh.

Hai người không biết hôn bao lâu, lâu đến mức Đường Miên cảm thấy cánh môi của mình có chút nóng rát, mới bị Hạ Nhai buông ra.

Hai người đều thở phì phò, Đường Miên từ khuôn mặt hồng đến bên lỗ tai, hiện tại mới nhớ tới muốn giãy giụa, liên tục vung nắm tay đánh lên vai Hạ Nhai:

"Không phải anh nói đếm đến ba sao! Anh chơi xấu, kẻ lừa đảo!"

"Nếu em thật sự muốn đẩy anh ra thì không cần đợi anh đếm, số một với số ba có gì khác nhau à?"

Hạ Nhai vốn dĩ thật sự muốn đếm đến ba, nhưng không chịu nổi, mỗi một động tác một biểu cảm của Đường Miên đều làm anh tâm viên ý mã, đầu óc nóng lên đã hôn cô mất rồi.

Nhưng mà cũng may là đã hôn, bằng không phải chờ tới khi nào mới có thể nghe được tiếng nức nở vụn vỡ đáng yêu như vậy của Cừu nhỏ.

"Đây là anh giảo biện!"

"Anh mặc kệ, dù sao em cũng không đẩy anh ra." Hạ Nhai một phen bế Đường Miên, đem Cừu nhỏ bởi vì hai chân đột nhiên cách mặt đất mà vạn phần hoảng loạn dùng sức xoa vào trong lòng ngực.

"Từ giờ trở đi em chính là bạn gái của anh."

=====

Vì cách xưng hô nên tui đã rối rắm hồi lâu, nhưng mà thôi. Quyết định. Tỏ tình rồi thì anh/em luôn cho nó tình cảm với tình thú ????

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi