NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Sở Vi Vân lần này thật sự rất nghiêm trọng.

Sau khi hộc máu vào lúc chạng vạng tối, vẫn chưa tỉnh lại.

Hộc ra toàn là máu đen.

Ban đêm có một thần y dân gian châm cứu cho nàng ta, tình hình mới chuyển biến tốt một chút, ổn định lại.

Nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Thần y cũng đã nói, chỉ có thể cố hết sức, có chữa hết hay không thì vẫn không thể biết được.

Đêm khuya, phủ quốc Công tiếp đón hai con ngựa.

Là Yến Lưu Nguyệt! Mẫu thân của Thế tử gia, đại phu nhân Tướng quân trở về!

“Quỳ xuống!” Phía trước đại đường Tướng Quân Uyển, Yến Lưu Nguyệt cầm quân trượng trong tay, sau khi con trai quỳ xuống, đánh mạnh một côn vào trên lưng hắn.

Sắc mặt Phong Ly Dạ không đổi, lông mày cũng chưa từng nhíu lại, nhưng khóe môi lại có một sợi tơ máu chậm rãi rơi xuống.

Cùng trở về với Yến Lưu Nguyệt, là em trai ruột của Phong Ly Dạ, Phong Thần Mặc.

Nhìn thấy đại ca bị thương, Phong Thần Mặc vội la lên: “Mẹ, chuyện này, chi bằng cứ điều tra rõ ràng trước.


Yến Lưu Nguyệt nhìn cũng không nhìn hắn ta một chút, chỉ nói: “Bảo Lam Trù đưa giấy mực đến, ta muốn tên khốn này viết một phần thư bỏ vợ!”
Thư bỏ vợ! Kia là muốn đại ca ly hôn với Công chúa!
Phong Thần Mặc không biết phải làm sao, nhìn mẫu thân mình, vẻ mặt mẫu thân lại vô cùng kiên quyết.

Lại nhìn sang đại ca, nơi đáy mắt cũng là thần sắc kiên định.

Trong nhất thời, hắn ta cũng chần chừ.

“Còn không mau đi!” Yến Lưu Nguyệt tức giận nói.

Phong Thần Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng ra ngoài.

Phong Ly Dạ vẫn quỳ gối trong đại đường như trước.

Bên trên, đang đặt linh vị của cha hắn, Trấn Quốc đại tướng quân, Phong Hồng Đào.

Mà cách linh vị của Phong Hồng Đào không xa, là một linh vị khác, viết hai chữ Nam Tinh.

“Con đã đồng ý với mẹ, cũng đã thề trước linh bị Nam Tinh, đời này sẽ chăm sóc Vi Vân, nhưng con có làm được không?”

Hai mắt Yến Lưu Nguyệt đỏ ửng, trong đáy mắt có lửa giận đang bùng cháy.

Ân huệ năm đó của Nam Tinh với Phong gia, còn rõ ràng trước mắt, bà ấy không chỉ cứu bà ta, Nam Tinh còn cứu được nhà Phong gia bọn họ!
Lúc trước, nếu không phải có Nam Tinh, cả nhà bọn họ chưa chắc có thể sống được đến bây giờ.

Nam Tinh đối với Phong gia bọn họ, ơn nặng như núi! Nhưng bây giờ, con gái của bà ấy, huyết mạch duy nhất bà để lại trên đời, trong nhà Phong gia bọn họ, lại suýt chút đã…
Trong lòng Yến Lưu Nguyệt áy náy, cũng rất khó chịu.

Giơ tay lên, bộp một tiếng, quân côn nặng nề đánh mạnh vào trên lưng con trai.

Máu trên khóe môi Phong Ly Dạ còn chưa khô hẳn, bây giờ lại chảy ra một sợi.

Không phải Yến Lưu Nguyệt không đau lòng, nhưng bà ta tức!
“Tại sao con lại muốn tổn thương Vi Vân?”
“Con không tổn thương nàng ta.

” Giọng Phong Ly Dạ rất nhạt, khàn khàn vì bị thương.

“Mẹ, con không thích nàng ta, con không thể lấy nàng ta.



“Vậy có phải con muốn nói cho mẹ, con thích Cửu Công chúa của Hoàng tộc? Con yêu con gái của kẻ thù?”
Phong Ly Dạ không nói gì, từ chối trả lời vấn đề này.

Yến Lưu Nguyệt tức giận đến cả ngón tay cũng đang run rẩy!
“Con đã đồng ý, cưới nàng ta chỉ vì tra tấn nàng ta! Nhưng hôm nay con đã làm gì? Con quên cha con chết thế nào à?”
“Là Hoàng tộc bọn họ, án binh bất động, khiến cha con khổ sở chờ đợi vô vọng, mang theo các huynh đệ Phong gia kiệt sức mà chết!”
“Có phải con đã quên, Phong gia chúng ta có bao nhiêu người đã chết trong trận chiến kia không? Mỗi người trong Hoàng tộc đều là kẻ thù của chúng ta, con quên rồi sao? Con quên rồi à?”
Quân côn nặng nề kia, từng lần một rơi vào trên lưng Phong Ly Dạ.

Rất nhanh, tấm lưng to rộng kia đã bị đánh be bét máu thịt!
Máu đỏ, thấm qua quần áo của hắn mà chảy ra, hết sức kinh khủng!
Yến Lưu Nguyệt lại không hề có ý dừng tay!
Bà ta tức giận đến khàn giọng: “Nói cho mẹ, có phải con quên rồi không? Có phải đã quên không!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi