NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


“Tại sao lại là ngươi?” Nam tử áo đen cười như không cười.

Sở Khuynh Ca dựa lên trên vách tường, hơi nhúc nhích chân của mình, mới nhìn dáng vẻ của nàng rất vui vẻ thoải mái, giống như đã đến thì không định rời đi vậy.

Nàng thờ ơ nói: “Đáng tiếc, đến mặt của ngươi ta còn chưa từng thấy, có khi nào ngươi lại là một nam nhân vô cùng xấu xí không? Ta chính là hội viên danh dự của hiệp hội “ngoại hình”.

Tuy hắn ta nghe không hiểu, có điều, có thể đoán được một chút ý của nàng.

“Muốn nhìn chân dung của bổn tọa?” Nữ nhân này, đúng là mơ tưởng hảo huyền!
“Không muốn.

” Sở Khuynh Ca giơ tay lên, lười biếng ngáp dài một cái.

Lời này đã làm cho nam tử áo đen nhíu mày lại: “Nói một đằng nghĩ một nẻo!”
“Thật sự không muốn, không lừa ngươi.


” Lòng hiếu kỳ hại chết người, không phải ai cũng tò mò như vậy cả.

“Kẻ thù của ngươi là Phong Ly Dạ chứ không phải là ta, thật ra biết ngươi là ai cũng chẳng có lợi gì cho ta cả.


“Ngược lại, nếu nhìn thấy chân dung của ngươi, chỉ sợ sẽ mang đến cho ta rắc rối cực lớn.


Nếu không gϊếŧ nàng, thì cũng cho nàng ăn độc gì đó, khống chế nàng làm việc cho mình.

Vậy thì, khuôn mặt này, có xem hay không cũng vậy.

Nam tử áo đen chưa bao giờ gặp phải nữ tử bình tĩnh thông minh như thế, ngoại trừ cái người luôn chỉ tay năm ngón kia.

Nhưng, tu luyện của người nọ nhất định không phải là thứ con oắt con như Sở Khuynh Ca có thể so sánh.

Nhưng nàng giống người nọ về sự lý trí và bình tĩnh.

Một con oắt con, sao nàng có thể làm được như vậy?
“Ngươi đừng nhìn ta như thế, sao ta không sợ chết chứ? Ta sợ thật đấy.

” Sở Khuynh Ca buông tay.

Là bởi vì sợ chết, nên mới ép bản thân phải giữ được sự bình tĩnh trong tình huống nguy hiểm.

Nếu không, có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

“Nếu mà ngươi đã thông minh như vậy, chẳng bằng đoán chút đi, vì sao ta lại mang ngươi đến đây?”
“Lại là vì đối phó Phong Ly Dạ sao? Có điều bây giờ hắn ta đang lo cho Sở Vi Vân, chưa chắc rảnh tới cứu ta đâu.



Cho nên, nàng không quan tâm đến hướng đi của chuyện này?
Nam tử áo đen thật sự không thể hiểu, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì trong đầu?
Hay là nói, vẻ bình tĩnh này chỉ là giả vờ?”
Bỗng nhiên hắn ta đi về phía nàng.

Sở Khuynh Ca không những không lo lắng, ngược lại cười nói: “Lại muốn làm ta sợ sao? Nếu không phải muốn gϊếŧ ta thật, thì đừng đùa ta như thế nữa, không thấy mệt à?”
Nam tử áo đen lập tức thấy rất bực mình.

Nữ nhân này!
“Ngươi xem, ngươi lại đây làm ta sợ, đợi lát nữa ta ôm ngươi, ngươi lại ghét bỏ muốn chết, cần gì phải vậy chứ?”
“Bây giờ bổn tọa muốn bóp chết ngươi!” Lời này, là nói thật.

Nếu bàn về việc có thể chọc cho hắn ta nổi giận, năng lực của nữ nhân này này mà đứng hai thì không ai dám đứng nhất!
“Không lừa ngươi đâu, nhưng mà lúc ta sống bên cạnh Phong Ly Dạ, hắn ta cũng thường xuyên muốn bóp chết ta.


Có một lần, thật sự là đã bị bóp chết, chính là vào cái đêm tân hôn đó.

Nếu không phải Phong Ly Dạ bóp chết Cửu công chúa, chưa chắc nàng có cơ hội sống lại một lần nữa, sống nhờ trong cơ thể Cửu công chúa.


Mà người Nam tử áo đen lại lại không hề phản bác lời của nàng.

Thậm chí hắn ta còn muốn tin tưởng nữa.

Đôi môi này, nụ cười như có như không này, có phải là người nam nhân này đang muốn bóp chết nàng không?”
Đúng là không chừa chút mặt mũi nào!
Hắn ta không nói chuyện nữa, đi đến bên cánh cửa sổ cũ nát, nhìn bóng đêm bên ngoài.

“Yên tâm, vừa rồi ngươi cố ý để lại nhiều manh mối như vậy, nếu muốn tìm người nhất định có thể tìm tới, gấp làm gì?”
Nam tử áo đen đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung tợn dừng trên người nàng.

Không phải vừa rồi nàng đã bị gió lớn thổi đến mức không mở nổi mắt ra sao? Tại sao nàng lại có thể chú ý hắn ta đã để lại dấu vết suốt dọc đường đi!
Sức quan sát của nữ nhân này đúng là là mạnh đến đáng sợ!
Sở Khuynh Ca lại cười hì hì: “Có phải ta rất lợi hại hay không? Lại muốn bóp chết ta nữa đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi