NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Nam tử áo đen nheo đôi mắt lại, bỗng nhiên đập một chưởng lên bả vai Sở Khuynh Ca.

Cơ thể mảnh khảnh của Sở Khuynh Ca bị hắn ta đẩy ra ngoài, vừa lúc rơi vào trong lòng ngực Phong Ly Dạ.

“Thế tử gia, nàng...!Cướp..” Phong Tứ thở hổn hển, không thể nói được thành lời.

Nhưng rốt cuộc nãy giờ nam tử áo đen kia đã làm cái gì vậy?
Vì sao sau khi đánh bọn họ bị thương, rồi lại hao phí chân khí để áp chế giúp cho cửu công chúa?
Thậm chí, vì cứu Cửu công chúa, còn tình nguyện bị nàng đâm một nhát rồi đánh một chưởng?
Rốt cuộc người này đang suy nghĩ cái gì?
Không cần Phong Tứ nói rõ ràng, hiển nhiên Phong Ly Dạ đã nhận ra có gì không đúng qua ánh mắt đỏ tươi của Sở Khuynh Ca.

Hắn không còn lòng dạ đuổi theo nam tử áo đen đã trốn thoát, hắn ôm lấy nữ hài ý thức hỗn độn trong lòng ngực, nắm lấy bàn tay nàng, rồi siết chặt lại.

Nội lực thuần hậu đi qua lòng bàn tay hắn, không ngừng cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể
nàng.


Đôi mắt như lửa của Sở Khuynh Ca đã lần được làm lạnh, không biết qua bao lâu, mới khôi phục vẻ ngoài bình thường.

“Phong Ly Dạ?”
Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì?
Rồi nàng lập tức nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.

“Phong Tứ!”
Nàng dùng một tay đẩy người nam tử trước mặt ra, Sở Khuynh Ca quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phong Tứ đang nằm mặt đất, hai mắt không có ánh sáng, sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Nàng bước nhanh qua đó, kiểm tra mạch đập trên cổ Phong Tứ.

Mạch đập rất là yếu!
Nhưng ít ra thì vẫn còn!
Ngân châm trong túi châm luôn mang theo trong người đã không còn lại mấy cây, ngón tay thon dài của nàng nâng lên, tay cầm ngân châm đâm xuống phong bế huyệt đạo Phong Tử, không cho một chút chân khí cuối cùng của hắn ta thoát ra ngoài.

“Công cụ và thuốc của ta đều ở Công Chúa uyển, mau đưa hắn ta trở về!”
Ánh mắt của nam nhân đứng phía sau rất nặng nề, khi nhìn thấy nàng muốn dùng cơ thể mảnh khảnh của mình để đỡ cơ thể nặng nề của Phong Tứ, hắn đã vọt đến đây, đỡ Phong Tứ dậy.


Còn một cánh tay khác thì vòng qua eo của nàng.

Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, nháy mắt, gió lớn xẹt qua.

Sở Khuynh Ca trợn to một đôi mắt, nhìn người nam tử bên cạnh với vẻ không dám tin.

Hắn đang ôm nàng...!
Vậy mà không chê sao?
Tình trạng của Phong Tứ cực kỳ nghiêm trọng, đã đến lúc cần phải chữa trị ngay!
Vì để thuận tiện, Sở Khuynh Ca bảo Phong Ly Dạ đưa Phong Tứ đến Công Chúa uyển, vào trong phòng nàng!
Sau khi để Phong Tử nằm xuống ngăn ngắn, nàng bắt đầu dùng châm điều trị cho hắn ta.

Nội thương không giống như ngoại thương, không phải băng bó là có thể xong việc.

Nàng ngồi trông chừng ở mép giường Phong Tứ, một lần trông chừng mất hơn một canh giờ.

Phong Ly Dạ ngồi ở trên ghế bên ngoài, đã có vài lần Xảo Nhi muốn nhắc nhở công chúa.

Nhưng thấy công chúa hết sức chăm chú, mà dường như tình trạng của Phong Tứ thật sự rất nghiêm trọng, cho nên, nàng ấy không dám mở miệng.

Trên người Thế tử gia toàn là vết máu, sau khi công chúa trở về cũng không nhìn qua hắn, cho nên, nàng mới không thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi