NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG



Cửu Công chúa!
Nàng dựa vào bên cửa.
Xiêm y kiều diễm, tóc đen tung bay, thoạt nhìn, ngũ quan tinh tế đẹp đến không thể cưỡng lại! Nhất là mấy vết đỏ trên cổ nàng, giống như những đóa hoa đang nở! Không có ai biết nàng lại đẹp như vậy!
Vừa nhìn thấy nàng, Phong Nguyên Hạo còn tưởng bản thân nhìn nhầm.
Nhưng hỷ phục đỏ thẫm này, không phải tân nương tử Sở Khuynh Ca đêm nay thì còn là ai?
Còn nữa, mấy dấu vết hồng đỏ trên cổ nàng…
Trong lòng Phong Nguyên Hạo chấn động, không nhịn được quay đầu liếc nhìn đại ca trên ghế.
Đại ca và Cửu Công chúa khi nãy… đã, đã động… động phòng rồi sao?
Đại ca vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, trước giờ chưa từng gần nữ sắc, thế mà lại cùng Cửu Công chúa!
Sở Vi Vân ngay lập tức nhìn ra các dấu vết do nam nhân để lại ở vùng cổ lấp ló bên trong lớp hỷ phục đỏ của Sở Khuynh ca.
Trái tim choang một tiếng, suýt chút nữa thì vỡ vụn!
Nhưng nàng ta vẫn còn ôm chút hy vọng cuối cùng: “Khuynh Ca, ngươi… mới đêm tân hôn, sao đã có thể… đi ra ngoài với nam nhân khác…”
“Ha, vẫn không muốn tin những vết tích này là do Dạ ca ca của ngươi lưu lại trên người bản công chúa?” Thân hình mảnh mai của Sở Khuynh Ca, vẫn dựa vào bên cạnh chiếc cửa gỗ lớn.

“Vân tỷ tỷ, mọi người đều nói tỷ dịu dàng lương thiện, nhưng con người lương thiện như vậy sao lại đứng trước mặt phu quân của muội ám chỉ muội ra ngoài lén lút với người khác?”
Hai chữ “lén lút” này khiến cho Sở Vi Vân cảm thấy hổ thẹn.
“Ta, ta không có ý đó.” Sở Vi Vân nhỏ giọng nói.

Nàng ta cúi đầu, lại là một tràng nước mắt: “Dạ ca ca, muội không có.”
Nàng ta ngước mắt lên liếc nhìn Phong Li Dạ, nhưng ánh mắt lạnh băng của Phong Li Dạ vẫn rơi trên người Sở Khuynh Ca.

Sở Vi Vân nghi ngờ Dạ ca ca căn bản không hề để ý lời mình vừa nói.
Sở Khuynh Ca bước vào phòng, mặc dù quần áo có chút xộc xệch, cổ áo cũng hơi hở ra.

Nhưng dáng vẻ thoải mái phóng khoáng của nàng ngược lại còn tỏa ra khí chất thần thánh tao nhã.
Nàng ung dung thản nhiên nhìn vị chiến thần Thế tử gia Phong Li Dạ đang ở trước mặt.
“Mới đêm tân hôn đã muốn bóp chết ta, chính là vì vị Quận chúa giả tạo này sao? Li Thế tử, mắt nhìn của ngươi có hơi kém đấy.”

Phong Li Dạ không nói không rằng, đôi mắt lạnh lùng, toát ra hơi lạnh nặng nề khiến người khác rùng mình.
“Cửu Công chúa, tại sao người phải nhục mạ ta như thế?” Sở Vi Vân mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
Kỹ năng diễn xuất này mà không diễn một vở kịch tình cảm lâm ly thì thật là đáng tiếc.
Sở Khuynh Ca hờ hững liếc nhìn nàng ta một cái: “Vừa nãy tỷ không phải nói muội ra ngoài cùng với người đàn ông khác sao? Ở trước mặt phu quân mới cưới của muội?”
“Ta chỉ là…”
“Vả lại cho dù ta có người khác ở bên ngoài, tỷ lại ở trước mặt tất cả mọi người nói ra, cũng không hề quan tâm đến sống chết của muội.

Vân tỷ tỷ, tỷ có ý gì hả?”
Trong lòng Sở Vi Vân chấn động, Cửu Công chúa cố chấp ương bướng lại ngu đần như heo này từ lúc nào lại ăn nói lanh lợi như vậy? Trước đó mỗi lần nàng ta “không cẩn thận” để lộ thông tin Sở Khuynh Ca không tự trọng đều rất thành công.

Lần đầu tiên bị chỉ trích ngay trước mặt, Sở Vi Vân nhất thời có phần không phản ứng kịp.
“Láo xược!”
Trong chớp mắt, thân ảnh mảnh mai đã chặn Sở Vi Vân lại trước khi nàng ta đụng vào Phong Li Dạ.
“Lại còn dám ở trước mặt bản công chúa, câu dẫn nam nhân của bản công chúa.

Ngươi! Lấy đâu ra tư cách đó?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi