NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Hắn nói rằng nàng ta đã khiến hắn vô cùng chán ghét.

Ánh mắt hắn nhìn nàng ta đầy sự chán ghét!
Hắn đi rồi, đi vội vàng lắm! Hắn nóng lòng muốn quay về gặp con tiện nhân đó!
Sở Vi Vân sững sờ, không kịp phản ứng.

Chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị Phong Ly Dạ đối xử như vậy!
Yến Lưu Nguyệt cũng không biết nên nói gì, những lời an ủi bà ta nói cũng không có tác dụng gì cả!
Đứa con trai không nghe lời đó, nó đã thực sự thay đổi!
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên chân của Sở Vi Vân yếu đi, sắp ngã xuống.

Yến Lưu Nguyệt lập tức đỡ cô, dìu nàng ta ngồi lên giường.

Bà ta thở dài: “Vân Nhi, bây giờ nó đang bị mê hoặc bởi yêu nữ, nhất định làm đến cả bản thân đang nói gì cũng không biết.



Sở Vi Vân nhìn bà ta với đôi mắt vô hồn.

Yến Lưu Nguyệt lập tức hoảng sợ: “Vân Nhi, con đừng như vậy, đừng dọa dì Nguyệt!”
“Dạ ca ca… chàng ấy đã thay lòng rồi, trước đây chàng ấy thích Vân Nhi.


“Dì Nguyệt biết, dì Nguyệt biết hết, tất cả là lỗi của con yêu nữ!” Nhưng bây giờ Yến Lưu Nguyệt thực sự không còn cách nào khác.

Là một mẫu thân, làm sao bà có thể không rõ? Tấm lòng của con trai, tất cả đều là lỗi của Sở Khuynh ca!
Lúc này muốn hắn quay đầu lại nhìn Sở Vi Vân thêm chút nữa, quá là khó khăn!
Đứa con trai này, khi vâng lời, có thể nghe mệnh lệnh của bà đi chết.

Nhưng khi không vâng lời, cũng cố chấp đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

“Vân Nhi, con phải chú ý thân thể, trước tiên phải bồi bổ thân thể, sau đó chúng ta tiếp tục…”
“Nếu trên đời này không có Sở Khuynh Ca, thật tốt biết bao?”
Sở Vi Vân không quan tâm bà ta, thậm chí còn đẩy bà ta đi.

Nàng ta nằm trên giường, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Trên đời này nếu không có Sở Khuynh Ca, nếu không có nàng ta…”
Nàng ta cứ lặp đi lặp lại những lời này, cả người giống như ma chướng.

Tâm trạng của Yến Lưu Nguyệt có chút phức tạp.

Trong hai ngày qua, mỗi lần nhìn thấy ếch Tri Mệnh hút máu từ cánh tay của Sở Khuynh ca, thực chất,
cũng có chút mềm lòng.

Những lời con trai nói thường đọng lại trong tâm trí bà ta, tuy là bà ta là người của hoàng tộc, nhưng trước kia cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri.


Sinh ra, bà cũng không có lựa chọn nào khác, nhưng bà từng là một đứa trẻ được mẫu thân yêu thương.

Nếu con gái bà bị ngược đãi theo cách này, bà không biết mình sẽ đau lòng đến nhường nào.

Nhưng bây giờ, Vân Nhi không muốn Sở Khuynh Ca sống.


Năm ngón tay bà dần dần siết chặt.

Sở Vi Vân vẫn đang lẩm bẩm một mình: “Nếu không có Sở Khuynh Ca trên thế giới này…”
“Vân Nhi.

” Dì Nguyệt nắm tay nàng ta, do dự hồi lâu mới nhẹ giọng thì thầm: “Được, dì Nguyệt hứa với con, đợi máu của nàng ta chữa lành cơ thể con, dì Nguyệt sẽ… gϊếŧ nàng ta! "
Đột nhiên nhận ra, lòng dạ mình lại ác độc như vậy.

Sau khi lợi dụng người ta, thì gϊếŧ người ta!
Từ trước đến nay bà ta không biết rằng bản thân mình lại có thể độc ác đến như vậy với một cô gái trói gà không chặt.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy đôi mắt vô thần của Sở Vi Vân dần dần tìm thấy một chút ánh sáng, bà ta lại cảm thấy tất cả những điều này đều đáng giá.


Cho dù bản thân có tàn nhẫn, ác độc và vô liêm sỉ hơn nữa! Cho dù, tương lai có phải xuống mười tám tầng địa ngục!
Chỉ cần Vân Nhi hạnh phúc, tất cả đều xứng đáng.


Khi Phong Ly Dạ trở về phòng, Xảo Nhi đang hầu hạ Sở Khuynh Ca uống thuốc.

Nhìn thấy Thế tử gia bước vào cửa, Xảo Nhi sợ đến mức tay cô run lên, bát thuốc lập tức tuột khỏi tay cô.

“Thuốc!” Xảo Nhi la lên.

Trước mặt, một bóng đen bí ẩn lướt qua.

Nàng ấy chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, bát thuốc đã rơi vào tay Phong Ly Dạ.

Xảo Nhi lo lắng nói: “Thế tử gia, ngài đừng đổ! Đó là thuốc cứu mạng của công chúa! Xin ngài!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi