NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Quả thật Sở Khuynh Ca bị rơi xuống hồ rồi.

Có chết đuối hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được, bởi vì vẫn chưa tìm thấy nàng.

“Thế tử gia, mau tới cứu công chúa, nàng rơi xuống nước rồi!”
Phong Tảo đã xuống dưới tìm người, Xảo Nhi vốn sợ nước chỉ đành ngồi một mình trên thuyền, bị dọa sợ tới mức mình mẩy run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì?” Phong Ly Dạ một chưởng đánh xuống mặt hồ.

Mặt hồ phản lại một chưởng, khiến Phong Tảo nhanh chóng trượt về trên thuyền hoa.

“Công chúa nhìn thấy cái gì mà Thuỷ Thượng Phiêu của Thế tử gia vô cùng lợi hại, nàng ỷ vào mấy ngày học khinh công bèn học theo…”
Xảo Nhi hít vào một hơi mới tiếp tục nói: “” Không ngờ vừa nãy nàng không cẩn thận mà ngã xuống, chính tại chỗ này!"
Bọn họ nháy mắt đã đi tới chỗ Phong Tảo.


“Gia!” Phong Tảo trồi lên khỏi mặt nước, cả mặt đều là bọt nước, vội nói: “Vừa nãy Cửu công chúa đã ngã xuống ở chỗ này.


Chỉ nghe thấy một tiếng “tùm”, bóng người thon dài kia đã đâm thẳng xuống hồ.

Xảo Nhi đứng trên thuyền sững người nhìn thân ảnh Phong Ly Dạ dần biến mất dưới mặt nước, rất lâu sau mới phản ứng lại.

Thế tử gia… quả thật vô cùng để ý công chúa!
Hắn thật sự thích công chúa sao?
Phong Ly Dạ và Phong Tảo tìm kiếm dưới mặt hồ suốt một nén hương, kết quả vẫn không tìm thấy người!
Người rơi xuống nước, lâu như vậy rồi còn chưa nổi lên trên, chỉ e…
Phong Tảo không dám nói nửa câu xui xẻo nhưng trong lòng hắn ta thấy vô cùng bất an, không ngừng mở rộng tìm kiếm.

Sớm biết như vậy thì ban nãy đã không để công chúa làm càn, nhưng mà rõ ràng lúc mới đầu nàng đi rất nhẹ nhàng mà.

Sau đó không biết tại sao cả người lập tức cứng đờ, hét lên một tiếng rồi ngã xuống!
Giống như bị người nào đó công kích bất ngờ!
Đúng! Chẳng lẽ nàng thật sự bị ai đó hãm hại?
Phong Tảo thử bơi về phía rừng, ngay lập tức hắn ta đã phát hiện ra một điểm không thích hợp.

“Gia, hình như chỗ này có dấu vết ai đó bò lên.


Vừa dứt lời liền nhìn thấy Phong Ly Dạ đang định chui vào đáy hồ lần nữa, một chưởng đánh lên mặt hồ.

Thân ảnh thon dài như ngọc nổi lên trên mặt hồ, dưới chân điểm nhẹ mấy cái, cả người nhanh chóng đã ổn định trên bờ hồ.


Phong Tảo biết khinh công của Gia vô cùng lợi hại, nhưng lại không ngờ lại xuất thần nhập quỷ tới như vậy!
Khinh công này, cho dù hắn ta có luyện mấy chục năm cũng không bằng nổi một phần mười của Phong Ly Dạ.

“Hây” một tiếng, Phong Tảo cũng từ dưới hồ nhảy lên, đáp xuống bờ hồ.

“Gia, ngài xem, chỗ này có… có dấu vết có người bị kéo đi.


Đáng chết! Thật sự là bị kéo đi!
Ánh mắt Phong Ly Dạ sắc lạnh như dao, đâm thẳng về phía Phong Tảo!
Phong Tảo bị doạ cho mềm nhũn cả chân ra, suýt nữa thì lăn ra đất.

“Thuộc, ban nãy thuộc hạ vẫn luôn tìm ở dưới hồ, không , không chú ý đến…”
Còn chưa nói dứt lời, Thế tử gia đã đi xa mất rồi.

Dấu vết dọc đường càng lúc càng mờ, hướng đi vào đầu rừng.

Phong Tảo không nói gì, đi sát theo sau hắn, trên đường đi cũng cẩn thận quan sát mọi thứ.


Chẳng mấy chốc đã đi vào rừng.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lại gần.

“Gia…”
Bước chân Phong Ly Dạ vừa trượt, tốc độ nhanh như tia chớp, chớp mắt một cái đã lao vút qua hướng phát ra tiếng bước chân.

Phong Tảo hoàn toàn không đuổi kịp hắn.

Khó khăn lắm mới đuổi kịp thì đã thấy Phong Ly Dạ đang ôm một nữ tử mảnh khảnh trong tay, mà nữ tử đó vừa nhìn thấy Phong Ly Dạ thì lập tức hai mắt tối sầm lại, cuối cùng ngất xỉu.

“Công chúa!” Cuối cùng Phong Tảo cũng thấy rõ gương mặt nữ tử, hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng hét lên: “Gia, có phải công chúa bị thương rồi không?”
Phong Ly Dạ bế Sở Khuynh Ca lên, mặt mày biến sắc: “Toàn thân… đều bị thương!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi