NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Trong rừng, khí tức quen thuộc, càng ngày càng tới gần.

Sở Khuynh Ca quay đầu lại nhìn Yến Lưu Nguyệt, cười càng lạnh lùng hơn.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy bóng dáng nàng đứng bên vách núi kia, Yến Lưu Nguyệt không hiểu sao cảm thấy bất an.

“Yêu nữ, ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Sở Khuynh Ca vậy mà đột nhiên quay người lại, nhảy xuống đáy vực.

Nữ nhân này, điên rồi!
Yến Lưu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, phía sau, một bóng dáng thon dài mang theo một luồng gió lớn xẹt qua.

Lần đầu tiên, Phong Ly Dạ bắt được xiêm y của Sở Khuynh Ca.

Nhưng mà, xoẹt một tiếng, xiêm y không thể giữ được lực đạo này, bị Phong Ly Dạ xé rách.

Thân thể mảnh khảnh của nàng, vẫn kịch liệt rơi xuống vách đá.

“Ly Dạ!” Một màn tiếp theo, khiến Yến Lưu Nguyệt sợ tới mức hồn bay phách tán!

Nhi tử của bà ta vậy mà đi theo yêu nữ, nhảy xuống.

“Ly Dạ!” Yến Lưu Nguyệt vọt tới bên vách núi.

Dưới vách đá, gió lớn gào thét, một mảnh đen nhánh, căn bản không thể nhìn thấy gì cả!
“Ly Dạ!” Trong lòng Yến Lưu Nguyệt đau đớn, lập tức dọc theo bên vách núi, giống như phát điên mà tìm kiếm.

Nhi tử của bà ta, nhìn thấy yêu nữ nhảy vực, vậy mà không quan tâm, cứ như vậy nhảy xuống dưới!
Nhưng phía dưới đen như mực, bà ta tìm thế nào đây?
Yến Lưu Nguyệt ở bên trên vách đá tìm một lần, không thu hoạch được gì, trong lòng vừa tức vừa sợ, chỉ có thể trở về tìm người tiếp tục tìm kiếm.

Lúc này trong vách đá, gió dường như đã ngừng lại.

Chỉ có gió thong dong xẹt qua bên tai.

Sở Khuynh Ca dùng sức đẩy nam nhân bên cạnh mình, tức giận!
“Chàng điên rồi! Cứ như vậy nhảy xuống, không biết sẽ chết người sao?”
Phong Ly Dạ không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên cổ tay nàng.

Trên cổ tay của nữ nhân chết tiệt này có đeo một chiếc vòng tay, vòng tay bắn ra một sợi tơ tằm rất rất mảnh, treo ở trên vách đá.

Chính là bởi vì có cái này, cho nên mới dám cả gan làm loạn, nhảy từ trên vách núi xuống nhỉ
Quả thực không muốn sống nữa mà!
“Lỡ mà sẩy tay, nàng sẽ tan xương nát thịt đấy!” Hắn cầm vòng tay của nàng, năm ngón tay siết chặt.

Sở Khuynh Ca sợ tới mức vẫn chưa phát cáu, thiếu chút nữa đã hét ầm lên: “Đừng hủy hoại nó! Xin chàng!”
“Có nó, nàng sẽ không biết trời cao đất dày!”
Hắn thật sự nổi giận rồi, tưởng tượng đến cảnh vừa rồi nàng trực tiếp nhảy xuống, bản thân lại trơ mắt nhìn nàng rơi xuống, trái tim giống như bị dao nhỏ hung hăng đâm vào.

Đau! Đau đớn không thể nào giải thích được!
Một khắc kia, hắn đau đến trong óc trống rỗng, đau đến mức gần như hít thở không thông!
Nàng đúng là điên rồi mà!
“Đừng! Xin chàng! Đừng hủy hoại nó! Xin chàng Ly thế tử! Thế tử gia! Ly Dạ!”

Bởi vì xưng hô cuối cùng, lực ở đầu ngón tay hắn cuối cùng cũng buông lỏng.

Sở Khuynh Ca nhanh chóng thu tay mình lại, giấu ở phía sau, đề phòng lỡ như vòng tay thật sự bị hắn hủy mất.

Phong Ly Dạ hung hăng nhìn nàng một cái, lửa giận trong lòng mới từ từ tan dần.

“Sau này, không được mạo hiểm như vậy nữa!”
“Đây chỉ là để thử xem xem, có phải Thế tử gia chàng cùng mẫu thân chàng thiết kế bẫy thăm dò ta hay không.


“Ta không đồng ý!” Mẹ hắn quả thực đã nói, muốn thăm dò nàng, nhưng hắn thực sự không đồng ý.

Nếu lựa chọn tin tưởng, vậy thì phải tin tưởng đến cùng.

Nếu nàng thật sự vẫn luôn lừa dối hắn thì hắn cũng chịu!
Phong Ly Dạ xoay người đi về phía nham thạch bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.

Sở Khuynh Ca nhìn bóng dáng có chút lạnh lẽo rắn rỏi của hắn, trong lòng phức tạp.

Cuối cùng, vẫn đuổi kịp bước chân hắn: “Chàng thật sự không đồng ý sao?”
“Nếu ta đồng ý thì nàng có cơ hội nhảy xuống sao?”
Sở Khuynh Ca nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thư thái.

Nếu hắn đồng ý, thì chắc chắn sẽ đi theo ngay từ đầu.


Nhưng hắn vẫn không đi theo, chắc chắn là bởi vì không đồng ý.

Nhưng nếu Yến Lưu Nguyệt quyết định thăm dò mình chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Là Yến Lưu Nguyệt thiết kế dẫn hắn tới đây!
Mặc kệ hắn đồng ý hay không, Yến Lưu Nguyệt cũng phải đến hắn tận mắt nhìn thấy, bà ta bị yêu nữ Sở Khuynh Ca này tàn hại như thế nào.

Kia nữ nhân, thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi.

Rõ ràng tự giác không thèm để ý, nhưng một khắc biết hắn vẫn luôn tin tưởng mình, lòng, không hiểu sao vẫn bị cảm động.

Tâm trạng tốt hơn một chút, nàng thu tia sáng trong đáy mắt lại, cong môi, cười hì hì đuổi theo hắn.

“Được rồi, ta cũng chỉ là muốn hù dọa người mẹ quá phận kia của chàng thôi mà, tức giận cái gì chứ? Nhưng mà… chàng thực sự tin tưởng ta sao?”
Nàng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, chỉ là ý cười trên khóe môi, không tự giác mà sâu thêm.

“Nếu ta thật sự vẫn luôn lừa dối chàng thì chàng sẽ làm như thế nào? Sẽ gϊếŧ chết ta sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi