NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Lệnh hai đạo giang hồ! Một là đuổi bắt, hai là truy sát!
Hoàng thất Bắc Tần muốn bắt Sở Khuynh Ca, vì để báo thù cho Nam tử áo đen đã chết trong Đoạn Trường Nhai.

Về phần Nam Tấn, bây giờ đã ra lệnh truy nã Sở Vi Vân, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể tìm ra là người nào đã phát lệnh.

Nhưng, lần này Sở Vi Vân trở lại Nam Tấn, tất cả mọi người đều biết rõ, nhất định là có một nhóm người không muốn nhìn thấy nàng ta sống sót trở về hoàng cung Nam Tấn!
Chỉ không ngờ rằng, lệnh truy sát lại đến nhanh như vậy!
"Thế tử gia, công chúa nhà chúng ta hiện đang gặp nguy hiểm!”
Nhìn thấy Phong Ly Dạ không lập tức cử người đuổi theo, Xảo Nhi lo lắng đến mức suýt ngã quỵ.

Tại sao hết lần này tới lần khác vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, còn có lệnh truy sát để đối phó với Sở Vi Vân?
"Thế tử gia, lần này nhất định là thủ đoạn của quận chúa, quận chúa chỉ sợ ngài vẫn còn tình cảm với công chúa …”
"Kéo ra ngoài, đánh hai mươi quân trượng!”
“Thế tử gia!” Xảo Nhi trợn to hai mắt, chết nàng ấy cũng không thể tin được, lúc này, thế tử gia muốn đánh nàng ấy hai mươi quân trượng!
Mãi cho đến khi nàng ấy bị kéo ra ngoài, bị cây quân trượng thực sự rơi lên người mình, thì Xảo Nhi mới trong cơn đau lấy lại tinh thần.

“A!” Đau quá!

Hóa ra đây chính là quân trượng! Vậy nên mới đau như thế này! Đau đến nỗi thấu tim! Đau đến nỗi gần như muốn mạng của nàng ấy!
Trượng thứ nhất rơi xuống, ngay sau đó là trượng thứ hai.

Xảo Nhi nhịn không được hét thảm thiết.

Nàng ấy thật sự không tin, không thể tin rằng thế tử gia lại đối xử với nàng ấy như thế!
"A, a…”
Mỗi một trượng rơi xuống, chẳng khác nào như một nhát dao cứa vào người nàng ấy, khiến nàng ấy đau đến nỗi chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nỗi đau chân thật đó rơi vào người nàng ấy vô cùng đau đớn, lúc này nàng ấy không dám ôm một chút hy vọng nào đối với Phong Ly Dạ nữa.

"Thế tử gia, ta, ta sai rồi ạ… A! Ta… Sai… Ta không nên vu khống… Quận chúa…A…”
Nàng ấy thực sự sai lầm.

Thế tử gia sớm đã không còn như xưa nữa, ở cùng một chỗ với công chúa nhà nàng ấy, mọi người vừa nói vừa cười với thế tử gia.

Thế tử gia bây giờ, nhìn có vẻ bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trên thực tế, hắn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
“Thế tử gia…” Nàng ấy không yêu cầu bất cứ thứ gì, cũng không mong đợi điều gì cả, nàng ấy chỉ mong muốn công chúa bình an vô sự trở về.

"Cứu, cứu công chúa, cầu ngài…Cầu ngài cứu công chúa…”
Nàng ấy thực sự quá ngốc, quá ngốc, mới tin rằng thế tử gia sẽ đối xử với công chúa như trước.

Nhưng nàng ấy lại quên mất rằng, chính công chúa mới là người đối xử vô tình với thế tử gia trước.

Đau quá …
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng ấy dường như nhìn thấy Phong Tứ nhận mệnh lệnh, đi nghĩ cách cứu viện công chúa.

Mà thế tử gia…Sau khi hắn ra cửa, hắn bước nhanh vào sương phòng cách đó không xa, sau đó, hắn không tiếp tục bước ra nữa.

Đó là … Phòng của Sở Vi Vân.

Thế tử gia để Phong Tứ đi cứu công chúa, còn hắn ở lại trong phòng của Sở Vi Vân, tự mình thủ hộ!

“Thế tử gia … Cầu ngài …”
Một trượng cuối cùng rơi xuống, đôi mắt của Xảo Nhi tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.


Bỗng nhiên hô hấp Sở Khuynh Ca trở nên đình trệ, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong nháy mắt, trái tim của nàng như bị thứ gì đó đâm vào.

Lại có chút đau …
Nàng bị nam tử áo đen bắt cóc đến một sơn trại.

"Công chúa điện hạ, dùng cách như này để mời ngài đến đây, thực sự là do thuộc hạ không còn cách nào khác, xin công chúa điện hạ thứ lỗi.


Nam tử áo đen đặt nàng lên ghế, động tác như hòa khó nói ra được.

"Công chúa điện hạ, để tránh cho ngài chạy mất, thuộc hạ có thể sẽ càng thêm vô lễ đấy ạ.


Hắn ta vung tay lên, lập tức có người bưng một bát canh thuốc tới.

Nam tử áo đen giơ ngón tay lên, đang định hạ xuống.

Sở Khuynh Ca thản nhiên nói: “Ngươi muốn hạ độc sao? Ta tự mình uống được không? Đừng hành hạ ta nữa, ta mệt mỏi.


"
Nam tử áo đen khẽ giật mình, tựa hồ không ngờ rằng, sau khi bắt cóc nàng đến nơi này, nàng lại có thể bình tĩnh như thế.

Chỉ là sửng sốt trong chốc lát, hắn ta lập tức cầm lấy bát canh thuốc, đưa đến trước mặt Sở Khuynh Ca, thuận tiện, giải khai huyệt đạo cho nàng.

Sở Khuynh Ca nhận lấy chiếc bát, đưa nó lên môi.

Vào lúc đó, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Nghe nói Cửu công chúa là người nhiều mưu lược, nhiều tài trí, sao có thể lại dịu dàng ngoan ngoãn như vậy?
Thậm chí, một số người đã tích tụ sẵn chân khí trong lòng bàn tay.

Chỉ cần nàng dám chạy, thì lập tức tung một chiêu, đánh gãy chân của nàng.

Dù sao thứ mà đối phương muốn chính là đầu của nàng, chân có bị gãy hoàn toàn hay không, thì cũng không quan trọng!
Gãy chân rồi, xem nàng còn có thể chạy trốn như thế nào được nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi