NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Linh Lung vẫn không nói gì.

Nhưng chỉ cần nhắc đến Sở Khuynh Ca, thì thực là nàng ta vô cùng chán ghét!
“Linh Lung, Sở Khuynh Ca bây giờ chỉ có diện mạo vẫn như cũ chứ đã không còn là Sở Khuynh Ca ngu xuẩn nữa rồi.


Sở Vi Vân nheo mắt, để ý kỹ ánh sáng lóe lên trong đáy mắt Linh Lung.

“Lẽ nào ngươi không phát hiện ra, giờ nàng ta đã trở nên vô cùng thông minh, vô cùng có thủ đoạn à?”
“Ta chẳng qua chỉ hận nàng ta cướp đi nam nhân của mình, nhưng thực tế thì Sở Khuynh Ca không có uy hiếp gì lớn với ta, nói thế nào thì ta cũng là người phải đến Nam Tấn làm nữ hoàng, còn ngươi… thì khác vậy.


“Ta thì khác gì ngươi? Ta và nàng ta cũng chẳng có xung đột gì!” Linh Lung hừ lạnh.


Sở Vi Vân cong môi lên, cười nhạt: “Linh Lung tỷ tỷ, ngươi có thể lừa được người khác, nhưng ngươi còn lừa được bản thân mình nữa sao?”
“Ngươi muốn nói gì?” Ánh mắt Linh Lung rét lạnh, rơi lên người nàng ta.

Ánh mắt này thực khiến Sở Vi Vân có hơi hoảng loạn.

Có điều, ít nhất nàng ta biết, Linh Lung không dám hại mình.

Sở Vi Vân cười nói: “Sau này Sở Khuynh Ca vẫn sẽ về lại bên cạnh thái hậu, nàng ta trở nên thông minh cơ trí đến vậy, nếu một ngày nào đó nàng ta hồi tâm chuyển ý muốn giúp đỡ thái hậu…”
Nàng ta dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Linh Lung tỷ tỷ, ngươi đoán xem, đến lúc đó ngươi có thể lấy được lòng thái hậu, hay lại là Sở Khuynh Ca đó?”
Linh Lung không phải là người bốc đồng, vì vậy những thủ đoạn gây bất hòa của Sở Vi Vân không khiến nàng ta nổi giận lôi đình.

Nhưng mười ngón tay của nàng ta lại chầm chậm nắm chặt lại.

Sở Vi Vân cũng yên tâm rồi, kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Dù Linh Lung có vô lễ với mình không thôi, nhưng ít ra Linh Lung cũng đã bằng lòng đối phó với Sở Khuynh ca, vậy thì, bọn họ là bạn bè.

“Vì vậy, Linh Lung tỷ, ta chẳng phải là uy hiếp gì của ngươi, còn cửu công chúa thì đúng vậy đấy!”
Có sự điều trị và chăm sóc tận tình của Khuynh Ca, ba ngày sau, tinh thần của Xảo Nhi đã tốt lên rất nhiều, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại tự do.

Sáng sớm, Khuynh Ca đã ngửi thấy mùi bánh ngọt.

Xuống khỏi giường êm vừa nhìn đã thấy bánh bùn táo!
“Xảo Nhi!” Nhìn thấy đĩa bánh bùn táo tàu trên chiếc bàn thấp, Sở Khuynh Ca chẳng những không vui mà vẻ mặt còn không hài lòng.

Xảo Nhi thực sự bước vào từ bên ngoài lều cười hì hì: “Công chúa!”
“Sức khỏe của em chưa tốt, sao bản thân còn làm lụng linh tinh?”

Sở Khuynh Ca bước nhanh tới, nhưng nhìn hơi thở, sắc mặt đã hồng hào của Xảo Nhi, có vẻ tốt hơn rất nhiều.

“Em được công chúa đích thân chăm sóc, sức khỏe tốt đến cỡ nào, công chúa còn không biết nữa sao?”
Hôm nay tâm trạng Xảo Nhi rất tốt, đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận lại được hương vị của tự do sau khi bị thương.

Cả ngày lẫn đêm, không phải là trên giường thì cũng là trên xe ngựa, ngày tháng như thế thực sự khó mà chịu được.

Bây giờ có thể xuống giường, có thể đi lại, có thể làm gì đó, thật sự là không biết hạnh phúc đến cỡ nào.

“Em vẫn nên kiềm chế lại chút, nếu vết thương tái lại, vậy thì ta không biết phải trị thế nào mới khỏi đâu.


Nàng chỉ là thầy thuốc, không phải là thần tiên gì hết.

Miệng vết thương của Xảo Nhi có thể lành đến thế này, lại hồi phục theo tốc độ đó đã là tốt lắm rồi.

“Công chúa, hôm nay… em soi gương rồi!”
Xảo Nhi vui vẻ như một đứa trẻ, khi nghĩ đến những mảng đen cháy sém trên lưng và mông của mình mà vẫn còn cơ hội khỏi bệnh, nàng ấy cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn tràn đầy hy vọng.


Công chúa quả nhiên là bến cảng an toàn nhất của mình, chỉ cần có công chúa ở đây thì nàng ấy không cần sợ gì hết.

“Công chúa mau nếm thử, xem thử tay nghề của Xảo Nhi có bị lụt nghề không.


“Không lụt nghề, ta ngửi mùi là biết rồi.


có điều rửa mặt xong Khuynh Ca vẫn ăn hết đĩa bánh bùn táo tàu với Xảo Nhi.

Đi ra khỏi lều, cơn gió cát đang ập đến.

Chẳng mấy nữa là đến biên quan, Nam Tấn, gần trong gang tấc rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi