NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Không ai biết đêm qua Thế tử gia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng hôm nay vừa mới bắt đầu, ai cũng có thể nhìn thấy, sắc mặt của hắn rất tốt.

Vẻ nhợt nhạt thấp thoáng ẩn hiện phía dưới khuôn mặt nghiêm nghị trước đây, dường như hôm nay đã tan biến.

Thay vào đó, là một sức sống đã mất từ lâu.

Giữa mày của Thế tử gia, cuối cùng cũng có một chút sức sống.

“Quận chúa, nghe nói hôm qua, Thế tử gia ngủ ở trên nóc nhà một đêm với con tiện nhân kia.

” Khả năng thám thính tin tức của Nhu Nhi cũng không kém chút nào so với Xảo Nhi.

Chuyện đêm qua của Thế tử gia và Cửu công chúa, vẫn bị mấy tên thị vệ canh gác làm nhiệm vụ nhìn thấy.

Sở Vi Vân suy nghĩ trong lòng rồi nghẹn lại một hơi buồn bức, tức giận đến mức suýt chút nữa cầm chiếc cốc lên ném vào người Nhu Nhi.


Linh Lung ở cách đó không xa đang cầm một cuốn sách trên tay, đọc rất say sưa.

Sở Vi Vân đột nhiên nổi giận: “Nếu ngươi không nghĩ ra cách, giúp ta diệt trừ con tiện nhân kia, thì ta…”
“Ta có nói là sẽ giúp ngươi tiêu diệt nàng ta sao?” Linh Lung liếc xéo nàng ta một cái, cười lạnh: "Tự mình suy nghĩ nhiều.

"
“Ngươi!” Sở Vi Vân đang định nổi giận, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của thị vệ.

Nhu Nhi vội vàng đi tới mở cửa, thị vệ thông báo: "Quận chúa, Thế tử gia yêu cầu thuộc hạ đến thông báo cho ngài, sau một nén nhang, đội ngũ sẽ xuất phát.

"
"Ta biết rồi.

” Sở Vi Vân xua tay.

Sau khi thị vệ hành lễ xong, xoay người rời đi.

Nhu Nhi đóng cửa lại, một bên thu dọn đồ đạc cho Sở Vi Vân, một bên hung hắng nói: "Chủ tớ nàng ta thật không biết xấu hổ như nhau, đều là tiện nhân! "
Sở Vi Vân nheo mắt lại, trừng nàng ta: “Ngươi vậy mà dám nói bậy bạ mấy lời này, định để ta phải dọn dẹp đống lộn xộn này cho ngươi à?”
Đêm qua nàng ta đi làm chuyện gì, đừng tưởng rằng nàng không biết.

"Một con cung nữ đê tiện hèn hạ, ta còn không để vào trong mắt, nhưng nếu ngươi lại bởi vì nàng ta mà gây thêm phiền phúc cho ta, thì xem ta có buông tha cho ngươi không! "
"Quận chúa, ngươi không thể nói như vậy.

"Lúc này, Linh Lung mới đặt sách xuống nhìn hai người.

Nàng ta cười nói: “Nếu ngay cả một con cung nữ đê tiện hèn như ta mà ngươi còn không đối phó được, thì sau này ngươi sẽ đối phó với chủ tử của nàng ta như thế nào?”
Đôi mắt của Nhu Nhi tức khắc sáng lên, trên mặt mang nụ cười nịnh nói: "Linh Lung tỷ tỷ nói đúng đấy ạ, nếu chúng ta không thể hành hạ chết Xảo Nhi, thì sau này làm sao chúng ta có thể hành hạ chết con tiện nhân kia?”
"Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, đừng có ở đây châm ngòi nổi lửa!” Sở Vi Vân trừng mắt liếc nàng ta một cái.


Muốn xúi giục nàng đi đối phó Xảo Nhi để mình loại bỏ tình địch chứ gì! Nàng ta thực sự cho rằng nàng không biết bất cứ điều gì sao?
Nhu Nhi cắn môi, cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc, không dám nói thêm câu nào.

Chỉ là oán hận trong lòng đối với Sở Vi Vân lại dâng lên, lúc này, cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, nàng ta rốt cuộc không nhịn được nữa: “Giọng điệu này, nếu ta mà không ra đó, thì ta sẽ sống không nổi!”
… Sáng sớm ra Phong Tảo đã đột nhập vào phòng ngủ của Phong Ly Dạ.

Lúc này, Phong Ly Dạ đang định ra ngoài.

Giường và chăn đều được xếp ngay ngắn, chuyện hắn với Cửu công chúa ở trên nóc nhà cả một đêm, hình như là sự thật.

Phong Tảo vừa nhìn thấy giường chăn, niềm vui sướng lập tức nảy lên trong lòng: “Gia, ngài với công chúa…”
“Có liên quan gì tới ngươi đâu?" Ánh mắt của Phong Ly Dạ trầm xuống, hiển nhiên là không vui khi ai đó nhắc tới chuyện này ở trước mặt hắn.

Phong Tảo biết, từ lâu tâm trạng của Thế tử gia vẫn còn mâu thuẫn như trước.

Nhưng mà, đây chính là một bước tiến lớn.

Bây giờ hắn đã hòa giải với công chúa, vậy, chuyện của hắn ta với Xảo Nhi…

Nhìn thấy Phong Ly Dạ chuẩn bị đi ra ngoài, hắn ta vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Gia, có chuyện…”
“Chuyện của ngươi với Xảo Nhi, đêm qua…Nghe nói.


Chính là do nữ nhân đáng chết kia nói, nàng nói, bảo hắn đừng keo kiệt như vậy sẽ làm ngăn cản đôi tình nhân nhỏ.

Trông hắn giống một người keo kiệt vậy sao?
“Chuyện của các ngươi, không liên quan gì đến ta, muốn yêu sao thì yêu.


Muốn…Yêu sao thì yêu?
Phong Tảo ngẩng đầu, nhưng bóng dáng cao lớn của Thế tử gia đã biến mất ở ngoài cửa.

Lời nói này…Không phải chỉ công chúa mới nói như vậy thôi sao?
Ôi, Gia nhà bọn hắn bị dạy hư rồi, chỉ mới được vài ngày thôi mà?
Nhưng mà, muốn yêu sao thì yêu…Đây là Gia đã đồng ý rồi ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi