NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Vậy mà tiểu điện hạ lại hành lễ với Nữ quan đại nhân!
Mọi người lập tức nhìn nhau.

Nam Dung Dung càng thêm chán ghét, nàng ta quay mặt nhắc nhở Sở Vi Vân: “Địa vị của ngươi cao hơn bà ấy.


Sở Vi Vân sửng sốt, không ngờ bản thân lại làm trò cười như vậy.

Nàng ta cho rằng một người nhỏ bé như nàng ta sao có thể so sánh được với tâm phúc bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ?
Trước kia ở trước mặt Thái hậu, nàng ta cũng không dám ăn nói lung tung với ma ma.

Ma ma lớn tuổi nhất ở bên cạnh Thái hậu, ai dám bất kính với bà ta?
Nhưng không ngờ rằng bây giờ nàng ta lại quyền lực đến mức ngay cả tâm phúc bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ cũng có thể làm ngơ.

Để đỡ mất mặt, Sở Vi Vân lập tức ưỡn ngực lên, cố ý lên mặt nói: “Miễn lễ!”
“…” Mọi người lại im lặng.


Nam Tân Dịch ho nhẹ một tiếng, hắn ta cười hòa giải: “Từ nhỏ tiểu điện hạ đã lớn lên ở nước Sở, phong tục của nước Sở và Nam Tấn chúng ta luôn có chút khác biệt.


Nữ quan đại nhân cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, luôn có chút khác biệt.


Bà ấy đưa tay mời Sở Vi Vân: "Các hoàng tử và công chúa đều đang đợi trong thành, mời tiểu điện hạ theo hạ quan vào thành.

"
Lần này Sở Vi Vân không thèm để ý đến bà ấy, để không làm mất đi giá trị của bản thân.

Nữ quan đại nhân lập tức sửng sốt, nhưng cuối cùng bà ấy chỉ có thể tiếp tục như thường lệ.

Vừa rồi Nữ quan đại nhân đã chào hỏi Phong Ly Dạ, nhưng hiện giờ bà ấy vẫn muốn nói với Thế tử gia một tiếng rằng đội ngũ chuẩn bị đi vào thành.

Nhưng vừa mới quay đầu lại, bà ấy lại bị bóng dáng xuất hiện trước mặt làm cho kinh ngạc!
Cô nương đó mặc một bộ y phục trắng tinh, tuy vô cùng đơn giản nhưng thần thái lại có một không hai.

Nữ quan đại nhân đi về phía nàng một cách vô thức.

Thật ra bà ấy cũng không biết cô nương đó giống ai, nhưng không hiểu tại sao bà ấy lại cảm thấy có một cảm giác vô cùng quen thuộc và thân thiết.

Đặc biệt là khí chất toát ra xung quanh, từ đầu đến cuối ánh mắt của nàng vẫn rất thản nhiên, dáng vẻ đó làm cho người ta lay động!
Suýt chút nữa bà ấy đã đi đến chỗ nàng.

Nhưng sau lưng bà ấy, giọng nói không hài lòng của Sở Vi Vân vang lên: “Vị Nữ quan đại nhân này, không phải cung nghênh điện hạ vào thành sao?”
Vậy mà bà ấy lại muốn nghênh đón tiện nhân Sở Khuynh Ca đó!
Sở Vi Vân lập tức bày ra vẻ mặt bất mãn với Nữ quan đại nhân.


Tiện nhân kia chẳng qua cũng chỉ là một công chúa nho nhỏ của nước Sở, thân phận hèn mọn, đáng được nữ quan của Nam Tấn nghênh đón hay sao?
Đúng là khiến người ta chán ghét!
Nữ quan đại nhân sững sờ một lúc, bước chân bà ấy vừa bước lên đã chậm rãi thu về.

Ánh mắt bà ấy nhìn thoáng qua Sở Khuynh Ca, trong lòng không nén được cảm giác khác thường.

Nhưng tiểu điện hạ gọi, bà ấy cũng chỉ có thể tạm thời che giấu cảm giác này.

“Điện hạ, mời.

” Bà ấy hơi nghiêng người, bản thân dẫn đầu đi trước, nghênh đón Phong Ly Dạ.

“Ngươi…”
“Tiểu điện hạ.

” Nam Tân Dịch đi đến bên cạnh Sở Vi Vân, hắn ta thấp giọng nhắc nhở: “Tuy rằng thân phận của Nữ quan đại nhân không cao quý như điện hạ, nhưng lời nói của bà ấy trước mặt Nữ hoàng bệ hạ rất có trọng lượng!”
Các hoàng tử, công chúa bọn họ, không ai dám làm càn trước mặt Nữ quan đại nhân.

Thân phận của Sở Vi Vân tuy cao quý nhưng nếu đắc tội đến một nhân vật lợi hại như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Sở Vi Vân ngây ngẩn cả người, nàng ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Nam Dung Dung một cái.


Không phải thân phận của nàng ta cao quý hơn sao?
Nam Dung Dung nhún vai, đối với nữ nhân ngu ngốc như Sở Vi Vân, nàng ta cũng lười để mắt đến.

Sở Vi Vân phản ứng ngay lập tức, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Dung Dung.

“Ngươi cố ý hãm hại ta!” Tiện nhân này, nàng ta dám!
Nam Dung Dung không thèm đếm xỉa đến Sở Vi Vân, nàng ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Nam Tân Dịch muốn thay Nam Dung Dung giải thích, Dung Dung là người vô tư, sẽ không có như suy nghĩ sâu xa như vậy!
Tuy nhiên, bây giờ có quá nhiều người, có muốn nói gì cũng chỉ có thể để sau này rồi nói.

Hắn ta thấp giọng nói: "Tiểu điện hạ, mời.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi