NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Sở Khuynh Ca trở về điện Vĩnh Hoà, mà đầu nàng nặng trĩu những suy nghĩ.

Vô tình, nàng va vào lòng của ai đó.

Phong Ly Dạ nhìn xuống khuôn mặt thất thần của nàng, hắn cau mày: "Uống lộn thuốc hả?"
“Ngươi mới uống lộn thuốc! Cả nhà ngươi uống lộn thuốc!"
Sở Khuynh Ca bị hắn va vào, không, là nàng tự va vào mới đúng, cú va chạm khiến mọi thứ nàng vất vả xâu chuỗi nãy giờ thành công cốc.

Một số hình ảnh lại đột nhiên trở nên mơ hồ!
Tâm trạng nàng cũng theo đó mà trở nên tồi tệ.

“Đi không biết nhìn đường hay gì, con mắt để trên đọt cây hả?" Cô hung hăng trừng mắt hắn, rồi xoay người rời đi.

Phong Tảo định nói gì nó, nhưng cuối cùng lại không nói một lời.

Nữ nhân chính là vô lý như vậy, cho dù rõ ràng là Cửu công chúa đi không nhìn đường, nhưng nói thế nào cũng không chịu nhận.

“Gia, người của trưởng công chúa lại tới mời, ngài vẫn từ chối sao?” Hắn ta hỏi.

“Không đi!” Phong Ly Dạ vốn muốn ra ngoài, nhưng sau khi bị Khuynh Ca đụng trúng, trong lòng đột nhiên có chút bất an.


Những bước chân của hắn bắt đầu khựng lại.

Hắn quay người và đi về phía điện phòng.

“Gia, không ra ngoài nữa hả?” Ngập ngà ngập ngừng như thế, thật không giống phong cách làm việc của Thế tử gia chút nào.

Phong Ly Dạ không nói, hắn trở về phòng.

Tuy phòng của hắn cách phòng của Sở Khuynh Ca một khoảng, nhưng chỉ cần để ý, thì vẫn có thể dễ dàng biết được chuyện gì đang xảy ra bên đó.

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nữ nhân chết tiệt này, hắn lại cảm thấy đêm nay có thể sẽ xảy ra chuyện.

Trở lại cửa phòng, Phong Tảo đi theo phía sau và nói: "Trưởng công chúa luôn muốn mời Gia qua đó.

Cho dù nay Gia từ chối, thì thế nào mai ngài ấy vẫn sẽ tới.

"
“Cứ tiếp tục từ chối là được.

” Phong Ly Dạ bước vào cửa.

“Vâng.

" Phong Tảo đáp, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn ta xoay người rời đi, đích thân đến cự tuyệt lời mời của trưởng công chúa.

Tuy nhiên, trưởng công chúa cả rất quyết tâm, quyết phải mời Thế tử gia cho bằng được.

Chuyện này khó nhằn rồi đây.

Nam nhân tuấn tú quá đôi khi cũng là một rắc rối.

! Khuynh Ca trở về phòng, Lam Vũ đưa nước nóng đến cho nàng tắm.

"Công chúa, Thế tử gia muốn phái hai cung nữ đến cho người, ta thấy! "
Lam Vũ nhìn thùng gỗ trong tay, gãi gãi đầu, sắc mặt có phần ngại ngùng.


.

"Ta thấy, có một số việc ta không… không nên làm thì hơn.

"
Bên cạnh công chúa sao có thể không có cung nữ hầu hạ?
Hắn ta là một nam tử, mang nước nóng cho nàng tắm cũng không thành vấn đề, nhưng e về lâu về dài sẽ lại làm hỏng thanh danh của Công chúa.

“Ta thì có thanh danh gì chứ?” Sở Khuynh Ca không bận tâm chút nào.

"Miệng đời đáng sợ.

Tiếng xấu trước kia của người cũng từ đó mà ra sao?"
Chẳng biết Mục Uyên đã đứng dựa vào cửa từ khi nào, hắn ta đang nhàn nhạt nhìn họ.

“Ngươi vẫn còn ở đây à?” Khuynh Ca tưởng rằng hắn ta đã rời đi.

Đôi mắt Mục Uyên trầm xuống, hắn ta lập tức xoay người rời đi.

“Này, đừng nhỏ mọn vậy chứ.

” Sở Khuynh Ca đuổi theo: “Lúc trước ngươi nói đưa ta tới đây xong thì rời đi, nên ta mới tưởng người đi rồi.


Nàng không ở đây cả ngày hôm nay, đầu tiên là đến trị bệnh cho Nữ hoàng Bệ hạ, sau đó thì bị lão cung nữ kéo đến hậu hoa viên.


Cuối cùng là đưa nàng đến thăm điện Vô Trần của Nam Tinh điện hạ quá cố.

Nàng ở bên ngoài cả ngày hôm nay, nên đâu biết hắn ta còn ở đây hay không.

Mục Uyên dừng bước và quay lại nhìn nàng với vẻ mặt rầu rĩ: "Nếu ngươi chê ta ở đây vướng tay vướng chân, vậy ta đi cho khuất mắt ngươi là được chứ gì.

"
"Cái đồ nhỏ mọn, ta nói ngươi vướng tay vướng chân hồi nào đâu chứ?"
Khuynh Ca gần như trợn mắt với hắn ta, "Ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ngươi ở đây, ít nhất cũng có một chút cảm giác an toàn, cứ ở lại đi.

"
Cảm giác an toàn……
Tuy Mục Uyên hiểu rõ ý của nàng, một khi nàng bình phục, nàng sẽ không cần mình nữa.

Nhưng, nghe nói bản thân mang cho người ta cảm giác an toàn, ít nhiều vẫn khiến hắn ta cảm thấy chút gì đó! ngọt ngào.

Hắn mím môi dưới, khoanh tay trước ngực: "Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ miễn cưỡng ở lại.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi