NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG



Tim Sở Khuynh Ca thắt lại.

Nụ cười nơi khóe môi cũng dần biến mất.
“Có người ám hại ta, ta chẳng qua là đáp lễ một chút, liên quan gì đến Li thế tử ngươi?”
Nàng cười lạnh, nụ cười này rõ ràng là đang cười nhạo sự tự cao tự đại của hắn!
Ánh mắt Phong Li Dạ vẫn không chút thay đổi: “Nghe đồn Cửu công chúa tàn nhẫn độc ác, hiện tại xem ra danh bất hư truyền.”
“Vậy thì dám hỏi thế tử gia, có người cố ý muốn hãm hại, ngươi nên làm gì? Rộng lượng tha thứ?”
Nàng không tin.
Phong Li Dạ hắn chắc chắn là người có thù tất trả! Có khác biệt gì so với nàng đâu?
Hắn không nói, bởi vì nàng nói không sai.

Thủ đoạn trả thù của hắn có thể còn tàn nhẫn hơn!
“Cho nên, Li thế tử tức giận như vậy cũng bởi vì biết rõ rằng ta không sai, nhưng ta lại thực sự làm tổn thương đến người trong lòng ngươi.” Phong Li Dạ vẫn không nói gì.
Cái gì mà người trong lòng, hắn cảm thấy mình không cần phải giải thích.


Nữ nhân, là một kiểu phiền phức, nàng cũng không xứng để hắn tự mình giải thích.
Nhưng ở trong mắt Sở Khuynh Ca, hắn không giải thích, chính là thừa nhận! Quan hệ giữa hắn và Sở Vi Vân thật sự không đơn giản.
Nàng không biết bản thân đang tức giận hay là gì, nhưng nụ cười trên môi lại càng sâu hơn.
“Ồ, vậy ngươi còn không mau đi xem vết thương của nàng ta như thế nào? Nhưng ta nói cho ngươi cũng được.”
Cằm càng lúc càng bị bóp chặt, thật sự khó chịu chết đi, nhưng nàng không sợ chết.
Thậm chí, nàng còn chủ động tiến sát về phía trước: “Con dao găm đó, xuyên qua ngực nàng ta, hiểu chưa? Là kiểu da thịt lẫn lộn… Ôi, sau này không thể nhìn thấy nữa.”
Hơi thở của Phong Li Dạ phút chốc trầm xuống: “Ngươi quả thật là … tàn nhẫn!”
Vết thương như vậy quả thực không chết người, nhưng đối với một nữ nhân mà nói, không nghi ngờ chính là hủy hoại tính mạng của họ!
“Thế nào? Ngươi muốn báo thù thay nàng ta sao? Có phải cũng muốn ở chỗ này của ta rạch một dao thử xem?”
Trong trường hợp này, đối mặt với lửa giận của Li thế tử, nàng vậy mà lại tiến lên một bước, dùng thân thể của mình áp sát vào ngực hắn! Cảm giác mềm mại đó…
Phong Li Dạ như bị bỏng, bất ngờ thả nàng, đẩy nàng ra tạo khoảng cách giữa hai người.
“Khụ…”
Khuynh ca có chút hụt hơi, ho khan vài tiếng.

Không dễ gì dựa vào giá gỗ, đứng thẳng dậy.
Ngước mắt lên, điều mà nàng không thể nghĩ tới là ánh mắt của nam nhân này lại rơi về phía lồng ngực của nàng đang lên xuống kịch liệt vì ho.


Tên gia hỏa này, không phải thật sự muốn cho nàng một dao chứ? Nàng chỉ đùa mà thôi.

Sở Khuynh Ca giật mình kinh sợ.

Nàng không thèm suy nghĩ, xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngay lúc xoay người, cổ tay nàng bị siết chặt, cả người bị hắn gắt gao kéo lại.
Không cẩn thận đụng phải giá gỗ.
“Ngươi dám!”
Sở Khuynh Ca muốn vươn tay chặn lại, nhưng bàn tay vừa giơ lên đã bị hắn siết chặt.

Phong Li Dạ chỉ dùng một tay cũng dễ dàng khống chế tay nàng ra sau lưng.

Chỉ cần một cái kéo nhẹ, Sở Khuynh Ca, vốn không có khả năng chống cự, lập tức bị ép nâng cả người lên.
Màu trắng như tuyết khi nãy không quá rõ ràng, đến lúc này, toàn bộ rơi vào tầm mắt của hắn.

Đôi mắt phượng của nam nhân nhuốm tia đen tối, nàng không hiểu ý của hắn.

Nhưng, ánh mắt này khiến nàng ngửi được mùi nguy hiểm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi