NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG


Điện Khâm An bị cháy, chắn chắn là do Phượng Cửu Khanh tự mình phóng hỏa.

Nếu không thì đã nhiều năm như vậy vẫn luôn không có chuyện gì, mật thất chứa đầy tranh chân dung của Nam Tinh đã bị thiêu rụi thành bình địa chỉ sau một đêm sau khi nàng bị phát hiện ra?
Ông ta không muốn để nàng hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, như những câu hỏi mà ông ta đã không trả lời đêm qua.

Phượng Cửu Khanh lại đang tránh mặt, bây giờ đi tới điện Khâm An, thì có thể tìm được gì cơ chứ?
Sở Khuynh Ca dựa vào cửa, cả người cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Không sao, ta không đi nữa.

” Nàng xoay người trở về phòng.

“Cửu công chúa!”
Phong Tảo từ cổng Đông Sương đuổi đến.

Nhìn thấy Thất Xảo đứng sau Khuynh Ca, Phong Tảo mỉm cười với nàng ta: “Xảo Nhi.



“Ta không phải Xảo Nhi!” Thất Xảo cau mày, phiền muốn chết, nàng ghét nhất là người khác gọi nàng là Xảo Nhi.

Phong Tảo không để tâm, hắn ta quay sang Khuynh Ca: “Công chúa, xin người hãy gặp thế tử gia!”
“Có gì đáng để gặp chứ?” Sở Khuynh Ca bĩu môi, trong lòng nặng nề, nàng còn phải đi hầu hạ đứa trẻ lớn xác đó nữa, nàng không có tâm trạng.

Tuy nhiên, chân nàng vừa bước vào phòng đã rụt lại.

Lam Vũ lập tức nói: “Công chúa, ta tới đây là để chào người, ta phải đi ra ngoài tìm thợ rèn.


Bỏ những lời này, Lam Vũ, Thất Xảo và Phong Tảo cũng chào nhau rồi rời đi ngay lập tức.

“Mục Uyên đâu?” Khuynh Ca hỏi.

Thất Xảo nhún vai: “Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng rồi, ai mà biết?”
Khuynh Ca thu dọn y phục của mang, mang theo kim và hộp thuốc, rồi cùng Phong Tảo rời đi.

Phong Ly Dạ ở trong phòng, trước đó hắn đã đuổi Phong Tảo ra ngoài, vì vậy lần này Phong Tảo không dám đến gần.

Sở Khuynh Ca bước tới, định gõ cửa, nhưng lại nghe thấy bên trong có tiếng “xoảng”.

Nàng ngay lập tức đẩy cửa bước vào.

Nam nhân đang đứng trước bàn uống trà, ban nãy chắc là định rót trà cho mình thì bất ngờ bị trượt tay, chiếc ấm trà không được nắm chắc, nên rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng rồi vỡ tan.

Phong Tảo cũng nghe thấy tiếng động, vẻ mặt lo lắng, đứng ở ngoài cửa thò đầu vào nhưng hắn ta vẫn không dám đi vào,
“Đi dọn dẹp lại đi, rồi đổi một ấm trà mới sang đây.

” Khuynh Ca bước vào.

“Vâng!” Có người ra lệnh cho hắn ta, Phong Tảo bước vào cửa, có thể yên tâm thoải mái mà bước vào.


Phong Ly Dạ bình tĩnh đặt cốc xuống.

Ngay cả việc tự rót cho mình một cốc nước, một việc đơn giản như vậy cũng không thể làm được, có chút thảm hại.

“Nàng đến làm gì?” Đôi mắt lãnh đạm của hắn liếc về phía Sở Khuynh Ca.

Thái độ này thật lạnh lùng và cứng rắn.

Phong Tảo sửng sờ, ngay cả thở một hơi mạnh cũng không dám, đành phải nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.

Con người của thế tử gia! lòng tự trọng quá mạnh, làm sao hắn có thể để cô nương mà hắn thích nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của mình?
Vì vậy, hắn thà rằng xua đuổi người ta đi.

“Đến kiểm tra mạch cho chàng.

” Sở Khuynh Ca đặt hộp thuốc xuống.

“Không cần đâu, bổn thể tử vẫn rất ổn.

” Quả nhiên, là kiểu mẫu của người thà chết vinh còn hơn sống nhục mà.


Phong Tảo đã thay hắn cảm thấy sốt ruột rồi.

Ta không biết là ai, đêm qua cứ luôn nói mơ, trong miệng không ngừng gọi không phải là nữ nhân đáng chết thì là Khuynh Nhi.

Nói tóm lại, không phải tất cả đều là cửu công chúa sao?
Sở Khuynh Ca liếc nhìn hắn một cái, thật ra dáng vẻ này vốn dĩ đã không cần nàng đến bắt mạch, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể thấy có ổn không.

“Vậy được thôi, nếu như thế tử gia không sao cả, ta trở về kê đơn thuốc cho chàng, để Phong Tảo sắc thuốc cho chàng là được.


“Cáo từ!” Vừa chắp tay lại, xong liền xoay người rời đi, không chút lưu luyến.

Nam nhân phía sau tức giận đến mức suýt ngất đi!
Nàng không thể nói vài câu dễ nghe sao?
Cầu xin anh ấy, cũng có nghĩa là để nàng ở lại! Hắn đâu có thực sự muốn đuổi nàng đi!
Phong Tảo làm sao không thể nhìn ra sự quẫn bách của thế tử gia, nhưng điều này! đây là do thế tử gia người tự chuốc lấy mà? Có thể trách ai được?
Trong lúc nóng vội, Phong Tảo đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, vội vàng nói: “Gia, sao người lại ho ra máu nữa rồi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi