NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG

503: Chiến Bộ


Khuôn mặt trên mặt nước cuối cùng cũng biến mất.

Bỗng nhiên hắn ta không còn có dũng khí nghiêng đầu nhìn Sở Khuynh Ca nữa.

Khuôn mặt của nàng, quá chói mắt.

“Có chuyện gì sao?” Khuynh Ca rõ ràng cảm giác được hơi thở của hắn ta đột

nhiên lạnh lẽo xuống, vừa rồi hắn ta vẫn còn bình thường.

Nàng nghiêng đầu, quan sát vầng trán của hắn ta: “Có phải ngươi nhớ ra chuyện gì

đó không? Về Nam Tinh?”

“Vì sao nàng lại để tâm đến chuyện của Nam Tinh như vậy?” Cuối cùng hắn ta vẫn

phải nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên người của nàng.

Bất kể là dưới ánh trăng, hay là trên mặt nước, nàng vẫn luôn động lòng người như

vậy.

Một khuôn mặt từ khi sinh ra đã vô cùng mê hoặc lòng người!

Đáy mắt Sở Khuynh Ca thoáng qua cái gì đó, rõ ràng là nàng có điều giấu diếm.

Nhưng nàng không muốn lừa dối hắn ta.

“Ta muốn biết chuyện của nàng.”

Cho nên, nàng không định giải thích sao?

Trong lòng Mộ Bạch không hiểu sao lại thở dài một hơi.

Nàng không giải thích, ít nhất thì nàng không có lừa dối hắn ta, hắn ta biết, nếu

như nàng muốn giải thích, vậy thì tất nhiên đó là một lời nói dối.

“Sư phụ…” Hắn ta vẫn nhìn mặt nước như trước.

Đúng lúc này, cái phao giật giật, hắn ta tĩnh tâm chờ đợi, không bao lâu sau thì hắn

bỗng nhiên giật cần câu, một con cá chép không lớn không nhỏ bị hắn ta câu lên.

Mộ Bạch một bên thả mồi câu cho Khuynh Ca, một bên xử lý rửa sạch con cá vừa

câu lên, hắn ta còn liên tục nói những chuyện về Nam Tinh.


“Năm mười lăm tuổi sư phụ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì sư phụ nhanh chóng tự mình lĩnh quân xuất chinh.”

“Sư phụ chỉ dẫn theo ba nghìn tinh binh, nhưng mà chỉ trong ba ngày đã đánh bại

tiểu quốc Tần An có mấy vạn đại quân tinh nhuệ, từ đó về sau sư phụ một trận

thành danh!”

“Cùng năm đó, sư phụ thành lập chiến bộ…”

“Chiến bộ?” Hô hấp của Sở Khuynh Ca chậm lại, cả người thiếu chút nữa đã ngất

đi bởi vì hô hấp quá kích động.

Chiến bộ! Thật sự là chiến bộ!

“Nàng đã từng nghe qua chiến bộ?” Đó là một thời kỳ huy hoàng vô cùng ngắn

ngủi, nhưng lúc đó, Mộ Bạch rất chắc chắn, Sở Khuynh Ca còn chưa ra đời.

“Ta… Ta chưa từng nghe qua, chẳng qua ta cảm thấy… Cảm thấy rất thần kỳ.”

Khuynh Ca rũ mắt xuống, nàng nhìn cái phao yên tĩnh trên mặt nước.

“Quả thật rất thần kỳ, sư phụ mười sáu tuổi thành lập chiến bộ, ngắn ngủi trong

một năm đã nhiều lần lập chiến công cho Nam Tấn.”

“Nhưng sau khi sư phụ qua đời, chiến bộ lập tức tự giải tán, có rất nhiều người

không biết tung tích, cũng có một số ít người ở lại triều đình, còn có nhiều người

nản lòng thoái chí, nhưng mà mỗi người đều sống yên ổn.”

Tay Khuynh Ca đặt ở trái tim của nàng, dùng sức nắm lấy.

Tâm huyết của mẹ!

“Nam Tinh… Thật sự đã chết rồi sao?” Giọng nói của nàng, đau khổ không thể tả

được.

Vấn đề này, Mộ Bạch không muốn trả lời nàng.

Lời nên nói hắn ta đã sớm nói ra.


Thật ra Sở Khuynh Ca biết, bản thân không nên hỏi, nàng hỏi thì cũng chỉ nhận

được đáp án giống nhau.

Nếu như Nam Tinh vẫn còn sống, tại sao bà ấy lại không trở về?

Nhưng nàng vẫn luôn không muốn tin, nếu mẹ có thể xuyên không đến nơi này, tại

sao bà ấy chỉ sống ngắn ngủi được vài năm như vậy?

Chiến bộ…

Còn có ai dám nói, Nam Tinh không phải là mẹ Sở Tinh của nàng?

Căn bản là không thể nghi ngờ nữa.

“Chiến bộ…” Nàng rũ mắt, trên mặt nước còn có cái bóng của nàng.

Cô đơn, tịch mịch không thể tả.

Cũng, bất lực.

Nàng thật sự nhớ mẹ…

“Chiến bộ cứ như vậy mà biến mất sao?”

“Sư phụ đã mất, chiến bộ không sớm thì muộn sẽ không còn là chiến bộ như ban

đầu, không bằng để nó biến mất.”

Hắn ta chưa từng được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tác chiến của bọn họ, nhưng dân

gian nói về truyền thuyết chiến bộ lại giống như một thần thoại.

Chiến bộ Nam Tinh, sắc bén như kiếm, tàn nhẫn như sói!

“Thật ra ta cũng không phải là vô cùng hiểu rõ chuyện chiến bộ, dù sao năm đó ta

cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri.”

Hắn ta cười, trong ý cười có vài phần sắc bén: “Nếu như nàng muốn biết, không

bằng nàng đi tìm quốc sư ở điện Khâm An, Phượng Cửu Khanh.”

“Phượng Cửu Khanh?” Lẽ nào ông ta là người của chiến bộ?

Mộ Bạch cười nói: “Ông ta là đại tướng quân của chiến bộ tiên phong.”


504: Hương Vị Của Mẹ


Vậy mà Phượng Cửu Khanh lại là đại tướng của chiến bộ tiên phong!

Mẹ nhất định sẽ không trọng dụng người mà bà ấy không tín nhiệm.

Nếu ông ta có thể là đại tướng quân của quân tiên phong, vậy thì năm đó mẹ đã vô cùng tín nhiệm Phượng Cửu Khanh!

Nàng nghe lén được lời Nam Dương nói ở điện Khâm An, bây giờ những lời đó đang văng vẳng bên tai của nàng: Năm đó, chuyện ông làm với Nam Tinh…

Rốt cuộc Phượng Cửu Khanh đã làm cái gì với Nam Tinh?

Lẽ nào Phượng Cửu Khanh cũng giống như người kia, phản bội mẹ, giống như người kia phản bội nàng?

Lẽ nào Phượng Cửu Khanh cũng vì mục đích nào đó mà muốn giết mẹ?

Không phải! Không có khả năng!

Phượng Cửu Khanh vẫn luôn nghĩ về mẹ, mật thất của ông ta treo đầy những bức họa về mẹ.

Tại sao ông ta có thể làm tổn thương mẹ được chứ?

Nhưng mà, lòng người là khó hiểu nhất.

Tư tưởng, cũng đáng sợ nhất.

Rốt cuộc Phượng Cửu Khanh là loại người gì? Đến cuối cùng ông ta đã làm cái gì với mẹ?

Lúc này trong lòng Khuynh Ca trở nên vô cùng hoảng loạn.

Cho đến khi Mộ Bạch lấy cần câu cá trong tay của nàng, cũng cho đến khi hương thơm của cá nướng truyền đến.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh!


“Mộ Bạch…”

“Ta không biết nàng đang suy nghĩ về chuyện gì, ta cũng không quấy rầy, ta chỉ sợ nàng đói bụng.”

Mộ Bạch dùng lá cây sạch, lấy cá nướng từ trên cành cây xuống rồi đưa đến trước mặt nàng.

“Rất nóng, nàng cẩn thận chút.”

Đáng tiếc, Mộ Bạch nhắc nhở quá muộn, Khuynh Ca đã gặm một miếng cá rồi.

Đôi môi bị nóng lập tức sưng đỏ lên.

“Đau quá!” Nàng hít một hơi khí lạnh, nàng đau đến mức thiếu chút nữa là đã ném con cá nướng trong tay xuống.

“Sao nàng… Ngốc vậy!” Nàng thật sự đã đổi mới ấn tượng của Mộ Bạch về nàng!

Hắn ta nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến bên dòng suối nhỏ, tát một nắm nước sạch lên, để nàng cúi đầu xuống rồi ngâm đôi môi sưng đỏ của nàng vào trong nước.

Nhìn dáng vẻ của nha đầu đang vùi thấp đầu vào lòng bàn tay của hắn ta, Mộ Bạch bất đắc dĩ, còn có một loại tình cảm không nói rõ ra được.

Hắn ta liên tục tát vài nắm nước suối cho nàng rửa sạch, dòng nước mát mẻ, cuối cùng cũng khiến cho đôi môi của nàng thoải mái hơn một chút.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi vẫn sưng đỏ, nhìn qua có hơi… Mê người.

Mộ Bạch mím chặt đôi môi mỏng, cổ họng không hiểu sao lại hơi khô khốc.

“Nàng đỡ hơn chưa?” Không ngờ là, ngay cả âm thanh của hắn ta cũng hơi khàn khàn.

Khuynh Ca không hề chú ý đến sự khác thường của hắn ta, nàng nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của mình, vẫn còn hơi đau.

Nhưng mà đã tốt hơn nhiều rồi.

Nàng gật đầu, lúc này mới lại nhìn cá nướng trong tay, thật vất vả mới lấy lại được dũng khí, nàng lại gặm một miếng.


“Ngon quá!” Hương vị của mẹ! Thật đấy!

Trong chốc lát, nàng lại vì một con cá nướng mà hạnh phúc đến suýt rơi nước mắt.

“Nàng ăn chậm thôi, ta không giành với nàng!” Hắn ta chỉ sợ nàng lại bị bỏng miệng, còn bị mắc xương cá!

“Được, ngon quá, thật sự ăn rất ngon!” Thật sự rất giống hương vị mà mẹ làm cho nàng!

Lúc còn bé, nàng cũng ăn cá nướng như vậy, giống nhau như đúc!

“Đây là mùi vị gì?” Tía tô? Ở thời đại này lấy đâu ra tía tô?

Mộ Bạch cho nàng một đáp án xác định: “Tía tô, năm đó sư phụ tìm về hạt giống, mấy năm nay ta đều luôn trồng.”

“Dẫn ta đi xem đi!” Khuynh Ca đứng lên.

Mộ Bạch nhìn chằm chằm bóng dáng đang nhảy nhót của nàng, đây hoàn toàn không phải là Cửu công chúa trong ấn tượng của hắn ta.

Tại sao đêm nay nàng lại hạnh phúc đến như vậy?

Rất hạnh phúc, nhưng mà dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt?

Thật sự là một bóng lưng rối rắm.

“Ở phía sau nhà, ta dẫn nàng đi.” Mộ Bạch thả cần câu xuống, đi phía sau nàng: “Đúng rồi, dưới tàng cây ở hậu viện còn ủ một ít rượu hoa đào, nàng có muốn nếm thử hay không?”

“Muốn! Ta muốn!”

Rượu hoa đào mẹ ủ! Tại sao nàng có thể không nếm đây?

Nàng quay đầu trừng mắt Mộ Bạch đang chậm rãi đi ở phía sau, nàng gấp đến độ sắp giậm chân: “Ngươi đi nhanh lên đi! Nhanh lên!”


505: Chỉ Cần Đủ Tàn Nhẫn Là Có Thể Hủy Hoại Nàng


Đêm nay, gió đêm phơ phất, biển sao trên đỉnh đầu, yên bình an tĩnh.

Hai người ngồi trên nóc nhà, hai vò rượu hoa đào ủ gần như đều bị Sở Khuynh Ca một mình uống sạch.

Rượu rất thơm, mang theo một mùi hương hoa đào nhàn nhạt khiến người ta trầm mê không thôi.

Lúc mới uống thì không thể cảm nhận được, nhưng không ngờ, càng uống thì tác dụng chậm của nó càng mạnh!
Ngụm rượu hoa đào cuối cùng bị nàng uống hết, chiếc bình rỗng trong tay Khuynh Ca rơi xuống.

Mộ Bạch giơ tay lên, bình rượu lăn xuống dọc theo mái hiên bị hắn ta đột ngột nắm lấy, nhẹ nhàng đặt ở một bên.

Nhưng không ngờ sau khi hắn ta để xong bình rượu quay đầu lại, cô nương bên cạnh lại xoay người, ôm lấy hắn ta.

“Mẹ!” Khuynh Ca vùi đầu trong lồ ng ngực của hắn ta, hai mắt mê man: “Mẹ…”
Nàng đã không còn nhớ rõ người đang ở bên cạnh nàng là ai, nàng chỉ biết là, trên người của hắn ta có hương vị của mẹ.


Mẹ làm cá, mẹ ủ rượu, tất cả mọi thứ của mẹ.

“Mẹ…”
Cả người Mộ Bạch cứng đờ, con ngươi lạnh lẽo, hắn ta theo bản năng muốn đẩy nàng ra.

Nhưng mà, một khắc cúi đầu kia, trong tầm mắt của hắn ta là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, ánh mắt nàng thê lương, lại bởi vì nàng ôm lấy hắn ta mà cười đến thỏa mãn như thế.

Bàn tay hắn rơi trên vai nàng, bàn tay đang muốn đẩy nàng ra lại cứng ngắc, sức lực đẩy ra cũng nhanh chóng biến mất.

Dường như cảm nhận được mẹ muốn đẩy nàng ra, Khuynh Ca tủi thân, nàng càng dùng sức ôm chặt lấy hông của hắn ta.

“Đừng bỏ con lại, mẹ…”
Nàng năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, mẹ đã rời đi.

Bây giờ, cuối cùng mẹ đã quay về, nàng không muốn buông tay.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.

” Khuynh Ca vùi đầu trong lồ ng ngực của hắn ta liên tục cọ xát.

Cơ thể nam nhân vốn đã hơi căng thẳng, bây giờ đang dần dần nóng lên.

Tay của hắn ta rơi trên vai nàng, lại không biết là muốn đẩy nàng ra, hay là muốn tiến thêm một bước, hắn ta ôm nàng sâu vào trong lồ ng ngực của mình.

Sao nàng có thể làm càn như vậy với hắn ta!
Đời này chưa từng có một nữ tử nào quá phận tới gần hắn ta như vậy, chứ đừng nói là giống như một con bạch tuộc, ôm chặt hắn ta!
“Khuynh Nhi, ta là Mộ Bạch!” Nhưng âm thanh của hắn ta không lớn, cũng không biết bản thân hắn ta đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Biết là không nên, nhưng mà lại không muốn ngăn cản.

“Mẹ…” Làm sao Sở Khuynh Ca có thể nghe lọt được?
Trên người hắn ta, thật sự có hương vị của mẹ!
Ở bên hắn ta, nàng luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mẹ.

Hắn ta chính là mẹ, mẹ đã trở về rồi!
“Mẹ…” Cô nương ở trong ngực hắn ta thì thào nói nhỏ, lại nhìn, rõ ràng nàng đã thiếp đi.

Khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trong tầm mắt của hắn ta được phóng đại vô tận.

Đến khi Mộ Bạch phản ứng lại, hắn ta mới phát hiện bản thân đã vô ý đặt nàng ở trên mái nhà.

Mà hắn ta, vậy mà lại đang nghiêng người đến gần nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng chỉ cách hắn ta đúng một bàn tay.

Chỉ cần hắn ta cúi đầu thêm chút nữa thì có thể chạm vào nàng!
Toàn thân hắn ta cứng đờ, hắn ta không biết từ lúc nào mà bản thân lại trở nên háo sắc như vậy, lại có thể làm ra chuyện càn rỡ như thế với một cô nương đang ngủ vì say rượu!
Huống chi, đối tượng vẫn là nàng!

Không nên như vậy!
Bàn tay Mộ Bạch nắm chặt lại, ở thái dương dường như chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Giờ phút này, hắn ta thật muốn đứng dậy cách xa, nhưng mà thân thể lại không theo kịp tiết tấu của ý thức, hắn ta vẫn đang đến gần nàng.

Thân thể mềm mại của nàng đang ở ngay dưới thân thể của hắn ta.

Đôi môi của nàng sưng đỏ, cách hắn ta gần như vậy, chỉ cần hắn ta cúi đầu là có thể hôn đến.

Hắn ta không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn cái gì.

Hắn ta chỉ biết là, nữ tử này khiến cho hắn ta hận đến tận xương tủy, rồi lại khiến hắn ta nhớ mãi không quên, lúc này, chỉ cần hắn ta đưa tay là có thể chạm đến nàng.

Chỉ cần hắn ta tàn nhẫn là có thể hủy hoại nàng….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi