NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH NỮ BÁ VƯƠNG

524: Ai Bảo Ngươi Biết Bí Mật Của Nàng Ta


Linh Lung lắc đầu và mở mắt ra lần nữa, nhưng nàng ta không ngờ rằng cung nữ đẫm máu đó không những không biến mất.
Mà ngược lại còn rõ ràng hơn!
Nàng ta thậm chí còn lăn qua cửa sổ, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng ta.
“Ta không có ân oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại giết ta? Trả lại mạng cho ta! Mau trả lại cho ta!”
Ánh nến dao động, khuôn mặt đẫm máu hung ác đó lập tức phóng to ra.
Linh Lung biết rộng hiểu nhiều, lúc này mới sợ hãi hít sâu một hơi.
Muốn lùi lại, nhưng không ngờ chân tay đã mềm nhũn ra, toàn thân mất hết sức lực.

Nàng ta vô thức chống lên mép bàn, khó khăn lắm mới đỡ mình đứng vững được.
“Ngươi là ai?” Linh Lung lại ra sức lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác choáng váng đang hoành hành trong đầu mình.

“Ngươi không phải Xảo Nhi, Xảo Nhi đã chết rồi!” Không thể nào là Xảo Nhi được!
“Ta không phải là Xảo Nhi, ta là...!Nhu Nhi đã bị ngươi gi3t chết!”
Hình bóng đang áp sát nàng ta dần dần thay đổi diện mạo.
Nó không còn là khuôn mặt của Xảo Nhi nữa, mà thực sự là Nhu Nhi!
“Ngươi đừng tới đây!” Linh Lung sợ đến mức tim bóp chặt, nàng ta muốn chưởng cho Xảo Nhi hay Nhu Nhi nào hồn phi phách tán!
Nhưng toàn thân nàng ta yếu đến mức không thể phát huy được chút sức lực nào!
“Đừng tới đây, nếu không, ta...!ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!”
“Nhưng ngươi đã giết ta, có phải ngươi nên trả lại mạng cho ta không?”
Thất Xảo thần không biết quỷ không hay lấy một con dao găm từ trong ngực ra, tiếp tục tiến đến gần nàng ta.
“Trả lại mạng cho ta, nếu không, ngươi sẽ bị ném vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình.”
Đôi mắt của Linh Lung mơ hồ, nàng ta không thể phân biệt đó là khuôn mặt của Xảo Nhi hay là khuôn mặt của Nhu Nhi.
Cảm giác đối phương càng lúc càng gần mình, trong lòng nàng ta hoảng sợ, vô thức muốn lùi ra phía sau.
“Đừng đến đây…”
“Trả lại mạng cho ta.” Thất Xảo tiến thêm một bước nữa, bàn tay vẫn nắm chặt con dao găm, không hề thay đổi.
Chỉ cần tiến thêm hai bước, nhân lúc thần trí của nàng ta không được rõ ràng sẽ một đao chém đứt gân tay nàng ta.
Sau này, nữ nhân xấu xa này sẽ không còn năng lực bắt nạt cửu công chúa nữa rồi!
Chỉ cần một nhát dao này hạ xuống...
Thất Xảo nheo mắt lại, khàn giọng tiếp tục nói: “Tại sao ngươi lại giết ta? Trả lại mạng cho ta!”
Nàng ta tiếp tục tiến tới.

Linh Lung đã lui tới bên giường, đôi mắt mơ hồ kia dần dần thấm đẫm vẻ sợ hãi.
Nàng ta không thể tập trung, lúc này cả người nhẹ bỗng, nàng ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Hình bóng trước mặt, khuôn mặt này, rõ ràng là giống như Xảo Nhi.
Nhưng dần dần, lại trở thành Nhu Nhi...
“Không phải ta muốn giết ngươi, là Sở Vi Vân, là Sở Vi Vân!”
Nàng ta lùi lại một bước nữa, lần này, hai chân nàng ta chạm vào thành giường lớn.
“Không phải ta...!là ngươi, là ngươi tự mình hại chết mình! Ngươi không nên biết bí mật của nàng ta! Là do ngươi!”
Bí mật của nàng ta?
Thất Xảo cau mày, chẳng lẽ bọn họ còn có âm mưu nào khác nữa sao?
Nàng ta siết chặt con dao găm, rõ ràng đây là thời điểm tuyệt vời nhất để ra tay, nhưng bây giờ, nàng ta phát hiện ra còn nhiều thứ quan trọng hơn.
“Ta có vấn đề gì?”
“Là ngươi...!Tại sao ngươi lại muốn biết bí mật của nàng ta? Ngươi bắt buộc phải chết, nhất định phải chết! Nếu ngươi không chết, thân phận của nàng ta có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào! Ngươi nhất định phải chết!”
“Rốt cuộc ta đã biết bí mật gì, mà nhất định phải chết mới được?” Giọng nói của Thất Xảo càng nặng nề hơn.

“Ngươi biết nàng ta không phải là….

Của Nam Tinh.” Một cơn gió thổi qua, đầu của Linh Lung lắc lư, đôi mắt mơ hồ của nàng ta đã dần dần tìm lại được một chút ánh sáng.
“Không phải cái gì của điện hạ?” Thất Xảo giật mình, trái tim đột nhiên co rút lại.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Sở Vi Vân không phải là...
Nhưng nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta đã thấy sắc mặt Linh Lung lạnh lại, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn.
Nàng ta đã tỉnh dậy rồi!
Không còn kịp nữa!
Thất Xảo không dám hỏi thêm nữa, bàn tay cử động, con dao găm “soạt” một tiếng, chém về phía cổ tay của Linh Lung..

525: Ta Chính Là Cao Thủ Tuyệt Đỉnh


Một trận gió lạnh thổi tới, ánh mắt đờ đẫn của Linh Lung lại rõ rệt hơn mấy phần.

Rõ là cảm giác được hơi lạnh đang áp sát rất gần.

Con ngươi nàng ta tối lại, ngay lập tức nàng ta nghiêng người tránh né.

''Soạt'' một tiếng, lưỡi dao trong tay Thất Xảo không hề đâm trúng cổ tay Linh Lung, nhưng vẫn kịp lưu lại một đường máu trên đó.

Cảm giác đau đớn khi da thịt bị cắt trúng khiến Linh Lung đang trong trạng thái mơ hồ bỗng trở nên thanh tỉnh.

Nhìn nữ hài trước mắt mình, nàng ta đâu có trong bộ dạng máu me khắp người chứ?

Đây chẳng phải là tiểu cung nữ mới theo hầu cạnh Sở Khuynh Ca sao?

Sở Khuynh Ca đáng chết, lại sai một tiểu cung nữ tới ám sát nàng ta? Còn bỏ thuốc nàng ta?

Gương mặt Linh Lung toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, nàng ta không nhớ ra lúc nãy mình đã nói gì.

Nhưng, chắc chắn nàng ta đã tiết lộ chuyện gì đó.

Đáy mắt chợt hiện lên tia sát khí.

Lúc Thất Xảo vung dao bổ tới lần thứ hai, nàng ta nghiêng người lùi lại, đột ngột xoay người tung ra một chưởng.

Thất Xảo không ngờ nàng ta hồi phục nhanh như vậy, quả nhiên loại thuốc này có tác dụng không lâu đối với một người có công lực thâm hậu.

Không kịp tránh, chưởng mà Linh Lung đánh ra đã tới ngay trước mặt, Thất Xảo chỉ đành tung chiêu đón lấy.


Tay không đánh nhau, Thất Xảo sao có thể là đối thủ của Linh Lung được?

Nội lực thâm hậu của Linh Lung mạnh mẽ ập tới, Thất Xảo chỉ cảm thấy lồ ng ngực nhói đau, cả người lập tức bị đánh bay ra xa.

Một tiếng ''bụp'' vang lên, Thất Xảo bị ngã văng khỏi cửa sổ, cứ thế ngã xuống mặt đất.

''Chỉ có chút tài mọn mà dám ngông cuồng trước mặt ta!''

Linh Lung chậm rãi đi tới, nàng ta nhìn xuống Thất Xảo bấy giờ đang nằm trên đất, bộ dạng rất chật vật để bò dậy.

''Sở Khuynh Ca phái ngươi tới giết ta, chính xác là muốn ngươi tới nộp mạng, loại chủ tử như vậy, ngươi vẫn còn can tâm tình nguyện theo hầu ư?''

Nàng ta bước tới trước mặt Thất Xảo, con ngươi lạnh lùng thoáng híp lại, dưới bàn tay, chân khí dần ngưng tụ lại.

''Không có ai phái ta tới cả, là do ta ngứa mắt loại nữ nhân xấu xa như ngươi mà thôi.''

Thất Xảo đảo mắt một lượt, trong lòng hơi có cảm giác hoảng sợ.

Một chưởng vừa rồi của Linh Lung quá bạo, đã làm tổn thương nguyên khí của nàng ta, giờ mà muốn bỏ chạy cũng không còn kịp nữa rồi.

Không lẽ, nàng ta thật sự phải chết ở đây sao?

Nếu nàng ta thật sự chết đi thì liệu công chúa xấu xa có nể tình nàng ta xả thân vì mình mà đối xử tốt hơn với lũ trẻ một chút, cho chúng ăn nhiều hơn, mặc ấm hơn không?

Thất Xảo hít sâu một hơi, giây phút Linh Lung tung một chưởng kia xuống, nàng ta đã giơ tay lên, kết thành một chưởng tập hợp toàn bộ sức lực của mình đón lấy.


Nếu đã không thể chạy trốn nữa, vậy thì chỉ đành liều mạng chống cự mà thôi.

Chờ chết, không phải chuyện nàng ta thích làm!

''Không biết lượng sức!'' Linh Lung cười lạnh, một chưởng này, chắc chắn sẽ đoạt mạng Thất Xảo!

Thất Xảo không biết tự lượng sức mình, nhưng cho dù phải chết, nàng ta cũng tuyệt đối không ngồi khoanh tay chịu nhận lấy cái chết một cách dễ dàng!

Đôi bên đáp chưởng vào nhau, Thất Xảo chỉ thấy một luồng lực cực mạnh xông vào lòng bàn tay mình, giống như bị một lưỡi dao sắc bén đục khoét, nhanh chóng thâm nhập vào tận nội tạng của nàng ta.

Nhưng không ngờ, đúng lúc luồng nội lực kia chuẩn bị nuốt trọn tim gan nàng ta, đột nhiên, bên trong cơ thể Thất Xảo lại ngưng kết thành sức mạnh cực kỳ lớn.

Nàng ta vung tay một cái, luồng lực mãnh liệt kia lập tức xông thẳng về phía Linh Lung!

Linh Lung hoàn toàn không ngờ được, cũng không kịp đề phòng, một tiếng ''ầm'' vang lên, nàng ta đã bị một chưởng kia của Thất Xảo đánh bay.

Thân thể văng vào gốc cây cổ thụ cách đó không xa, giây phút nàng ta đâm sầm vào cái cây đó, thân cây lập tức kêu ''rắc'' một tiếng, gãy rồi!

Linh Lung ngã xuống đất, từ khóe miệng chảy ra một ngụm máu tươi.

Nàng ta trông thấy Thất Xảo vẫn đang đứng trong vườn, thở hổn hển vài hơi xong, tầm mắt của nàng ta dừng lại đằng sau lưng Thất Xảo, sắc mặt lập tức trở nên xám ngoét!

Hốt hoảng! Hoảng đến mức nhất thời hít thở không thông!

Thất Xảo thật không dám tin vào mắt mình, nàng ta nhìn xuống đôi bàn tay của chính mình, sợ tới mức người nảy lên một cái.

''Ta trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào! Trời ơi! Ấy vậy mà ta lại là một cao thủ tuyệt đỉnh!''


526: Nàng Ta Thật Sự Độc Ác


Phía sau có tiếng hừ lạnh vang lên.

Thất Xảo thoáng ngẩn người rồi cũng quay lại nhìn.

Vừa trông thấy người đó, toàn thân nàng ta nhất thời cứng đờ: ''Thế, Thế tử gia?''

Thế tử gia đứng sau lưng nàng ta từ lúc nào vậy?

Vậy... chưởng vừa nãy nàng ta đánh vào người Linh Lung, khiến nàng ta văng ra xa, còn nôn cả ra máu kia, không phải do thực lực của nàng ta sao?.

Là... là nội lực của Thế tử gia truyền sang người nàng ta ư?

Ánh mắt lạnh lùng xem thường bây giờ của Thế tử gia khiến Thất Xảo cảm thấy da đầu mình tê rần, nàng ta không nhịn được mà cắn cắn đầu ngón tay.

''Thế, Thế tử gia... Ha, trùng hợp quá! Ngài, sao ngài lại tới đây?''

Phong Ly Dạ chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một lần, cứ thế xoay người bỏ đi.

Thất Xảo trông theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy rạo rực không yên.

Đúng là đẹp muốn chết! Chẳng trách sao có nhiều nữ nhân điên cuồng vì hắn như vậy!

Cũng may bản thân nàng ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm mỹ nam tuyệt sắc chứ không dám lại gần nửa phân.

Chứ không, nhỡ bị mê hoặc đến chết thì sao? Muốn tranh giành nam nhân với công chúa xấu xa thì phải làm thế nào?

May quá may quá, nàng ta cũng không phải loại si mê mù quáng!


Thấy Phong Ly Dạ đã đi khuất vào trong bóng đêm, Thất Xảo ngoảnh lại tìm con dao găm khi nãy mình làm rơi dưới đất, lập tức nhặt nó lên.

Nàng ta nhìn Linh Lung, híp mắt lại, mỉm cười ngọt ngào, nhanh chóng bước về phía nàng ta.

Linh Lung lập tức hoảng sợ trong lòng, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Chưởng vừa rồi của Thế tử gia quả thật đáng sợ! Hiện giờ huyết khí của nàng ta đang chuyển biến xấu, tạm thời không thể động thủ.

Nha đầu chết tiệt này muốn làm gì?

''Ngươi muốn giết ta?'' Mắt thấy Phong Ly Dạ vừa khuất bóng.

Linh Lung cuống đến tim gan run loạn: ''Thế tử gia, ta... ta là ám vệ được Thái hậu phái tới bảo vệ Quận chúa, nếu ta chết... hoặc bị phế võ công thì ngài nhất định phải tìm một người khác bảo vệ cho Quận chúa!''

Bước chân Phong Ly Dạ hơi khựng lại, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại nhìn.

Trông thấy vệt máu ở khóe môi Thất Xảo, đang định cầm dao găm sải bước tới gần.

Linh Lung thật sự phát sợ: ''Thế tử gia, ta... ta không thể chết! Thế tử gia!''

Thất Xảo đã đứng trước mặt Linh Lung, mục tiêu chính là gân tay của nàng ta.

Thất Xảo cũng không thích giết người, nhưng, chỉ cần chặt đứt gân tay của nàng ta thì nữ nhân này sẽ không thể ức hiếp công chúa được nữa!

''Thế tử gia!'' Thất Xảo giơ con dao găm lên, khoảnh khắc lưỡi dao đâm xuống, Linh Lung kinh hồn bạt vía rống lên: ''Thế tử gia, Quận chúa sắp sửa xuất chinh rồi! Chẳng lẽ, Thế tử gia ngài định tự mình bảo vệ Quận chúa sao?''

Con ngươi Phong Ly Dạ tối sầm lại, ngay giây phút Thất Xảo định xuống tay, hắn lạnh giọng, nói: ''Cùng ta trở về điện Vĩnh Hòa.''


Thất Xảo cảm nhận rõ rệt luồng khí lạnh truyền đến từ đằng sau, nàng ta biết, Thế tử gia không cho phép nàng ta phế bỏ Linh Lung!

Thật là! Cơ hội tốt như vậy! Lãng phí quá đi mất!

Nàng ta cứ hậm hực lẩm bẩm, trong lòng không khỏi bất bình.

''Vậy ta... ta không phế võ công của nàng ta, cũng sẽ không làm tổn hại đến mạng nàng ta, là được chứ gì?''

Phong Ly Dạ không nói gì, hắn lười phải quan tâm loại chuyện nhỏ này.

Nhưng nếu bên cạnh Sở Vi Vân không có cao thủ bảo vệ, phải để hắn phái người tới thì đúng là rắc rối!

Hắn không đáp, Thất Xảo cũng biết là Thế tử gia ngầm đồng ý rồi.

Phong Ly Dạ đi ra khỏi viện môn, Thất Xảo nhìn chằm chằm khuôn mặt Linh Lung, cười hì hì rồi nói: ''Được, ta sẽ không làm hại tới tính mạng của ngươi.''

''Ngươi muốn làm gì? Ngươi... A! Ngươi làm gì đó? A!''

Bên trong sân vườn, một tiếng hét thảm thiết của nữ nhân vang lên, không bao lâu sau, trên gương mặt của Linh Lung bê bết toàn là máu, nàng ta đã bị hủy dung rồi!

''Tiện nhân! Tiện nhân! A...a...''

Linh Lung không ngờ Thất Xảo lại ác tới vậy!

Thật sự rất độc ác!

Linh Lung gào thét điên cuồng: ''Ta sẽ không để yên cho ngươi, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu!''

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi