NHẬT KÝ LỪA BA CỦA BẢO BẢO


Châu Trùng nói bóng gió, là nhóm Chiến Vân Khai không xứng đi vào nơi cao cấp như thế.

“À, đúng thế không?” Chiến Vân Khai cố ý nghi hoặc nhíu mày.

Châu Trùng nhìn bộ dạng này của Chiến Vân Khai cảm thấy buồn cười cực kì, tiếp tục nói: “Mày có thấy màn hình LED không? Muốn đi vào, ít nhất là chủ một công ty, người có mặt mũi ở Vân Thành, ví dụ như mở công ty lớn, hoặc tài sản ít nhất phải trăm triệu, hoặc là người có chức tước.

Còn mày ăn mặc như một thằng làm công, mày cảm thấy mày có thể vào à?”
“Tổng giám đốc Châu, anh giải thích với anh ta nhiều như vậy làm gì? Một người trẻ tuổi như anh ta thì có bản lĩnh gì? Tài sản trăm triệu thật là làm khó anh ta.

” Triệu Thành nói đứng bên cạnh nói.

“Tổng giám đốc Triệu, chúng ta đi vào thôi.

” Châu Trùng cũng không chấp nhận với tên nhóc Chiến Vân Khai này, ôm bạn gái của mình đi vào.

Liễu Huyên và Thân Duẫn Nhi cũng vênh váo tự đắc nhìn thoáng qua Mộ Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy xem thường.

Lúc nhóm Châu Trùng đưa thiệp mời cho bảo vệ, còn cố ý khoe khoang trước mặt Chiến Vân Khai một chút.

Nhìn bốn người kia trở ra, Mộ Nhạc Nhạc siết chặt nắm tay nhỏ: “Chú Chiến, tại sao chú không lấy thân phận ra hù bọn họ? Chú xem dáng vẻ phách lối ngu ngốc của bọn họ, bé cưng thật muốn nhảy lên đấm vỡ đầu chó của bọn họ!”
Mộ Nhạc Nhạc rất tức giận!
Hóa ra tưởng rằng Chiến Vân Khai sẽ ra vả mặt bọn họ!
Ai ngờ không từ khi nào mà Chiến Vân Khai đã thay một bộ đồ ngủ, bị bọn họ hiểu lầm là một thằng nhóc nghèo!
Nếu những người này biết thân phận của Chiến Vân Khai, đoán chừng sẽ quỳ xuống dập đầu với Chiến Vân Khai từ một trăm mét bên ngoài quỳ vào tận bên chân để cầu sinh tha thứ!
Mộ Nhạc Nhạc tức giận, thân phận của Chiến Vân Khai rất là đỉnh, lại còn là cậu chủ của gia tộc thần bí?
Đây không phải là Chiến Vân Khai à?
Hôm nay mở tiệc chiêu đãi khách quý hạng nhất, chính là Chiến Vân Khai mở!

Chiến Vân Khai không nói gì, gọi một cuộc điện thoại cho Cung Thần.

Cung Thần là vua của khu giải trí Vân Thành, thậm chí những khu giải trí trứ danh ở khắp cả nước đều là của nhà Cung Thần.

Sau khi Cung Thần nhận điện thoại, tập tức thông báo đội trưởng đội bảo vệ đến.

Huống chi loại người có thân phận và địa vị như Chiến Vân Khai, còn cần dùng đến thiệp mời?
Căn bản không cần.

Ba chữ Chiến Vân Khai thì đã có thể tùy ý ra vào ở những nơi lớn trong Vân Thành.

Đội trưởng đội bảo vệ mang theo mười bảo vệ, cung kính nghênh đón Chiến Vân Khai cùng với Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc.

Chiến Vân Khai mang theo hai mẹ con Mộ Minh Nguyệt tiến vào câu lạc bộ Đế Hào.

Lúc này, trong hội trường đã có các nhà công ty lớn, còn có một số nhân vật lớn.

“Các người nhận được tin chưa? Nghe nói hôm nay mời khách quý hàng đầu, thế nhưng là gia tộc thần bí nhất thủ đô, gọi là cậu Chiến!”
“Tôi cũng nhận được, cậu Chiến này, chính là nhân vật thông thiên nhất Vân Thành của chúng ta! Đến nay cũng không ai biết anh ta trông ra sao.

Trước đó không lâu còn trực tiếp mua hai công ty bản địa nổi tiếng của Vân Thành, hình như là thu mua vài tỷ! Còn khiến đối phương phá sản!”
“Ai thế, dám đắc tội cậu Chiến, không muốn sống nữa à? Phá sản là nhỏ, mất mạng là lớn đấy!”
“Trời ạ! Mấy tỷ à! Ra tay cũng quá độc ác, tiền là gió thổi đến à!”
“Có người biết cậu Chiến ở đâu không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc bàn về câu Chiến đều biến sắc, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Người ở chỗ này rất nhiều người giá trị bản thân đều không có vài tỷ, sau khi nghe được cậu Chiến dùng nhiều tiền như thế để thu mua tập đoàn, cũng không khỏi thán phục thế giới của người có tiền không phải người bình thường có thể hiểu được.


Thật sự là ra tay xa xỉ, một món tiền lớn!
“Cậu Chiến này rốt cuộc là ai thế?”
Có người hỏi.

“Không biết, chỉ biết là có người gọi anh ta là cậu Chiến.


Những người này hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Các người nói xem, hôm nay anh ta có đến loại trường hợp này không?”
“Đương nhiên sẽ đến, buổi tiệc hôm nay là tổ chức vì anh ta mà, bởi vì nghe nói anh ta sẽ xuất hiện, cho nên các nhân vật lớn nhỏ trong Vân Thành, cho dù phải vót nhọn đầu cũng phải vào cho được, tôi thậm chí cảm thấy cậu Chiến đã ở đây rồi, mọi người nói chuyện phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là nhà giàu nhất thế giới, cũng không phải là người chúng ta có thể đắc tội, đắc tội thì cả đời này coi như xong.


Hôm nay có thể nói là quần anh tụ hội, ngay cả chủ tịch tỉnh Vân Thành cũng đến.

Mà đổi sang một bên khác, bốn người ngồi trên ghế sô pha cao giọng bàn tán.

“Tổng giám đốc Châu, anh thật lợi hại, vừa rồi em nhìn thấy ở vị trí bên kia có tên anh và Tổng giám đốc Triệu.

” Liễu Huyên rúc vào lòng Châu Trùng, xu nịnh nói.

“Chỉ là một vị trí mà thôi, thật ra cũng không có gì.

” Châu Trùng cười nói
“Bây giờ hai em đã biết sự lợi hại của hai chúng tôi chưa?” Triệu Thành cũng bóp Thân Duẫn Nhi một cái, hỏi.

“Biết rồi.



Hai nữ ngôi sao, đều tựa vào trên người hai tên đàn ông lớn tuổi, nũng nịu nói.

Ha ha, thật ngầu.

Thế nhưng bọn họ thích.

Xem ra các cô thật sự đã câu được kim chủ tốt.

“Đúng rồi, Tổng giám đốc Châu, anh có biết cậu chủ thần bí kia không? Anh ta trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Liễu Huyên bỗng nhiên có hứng hỏi.

Chu Trùng lắc đầu, nói: “Không biết, tôi chưa bao giờ thấy anh ta, chỉ là nghe nói hôm nay anh ta sẽ đến.


“Thật sao?” Liễu Huyên kích động hỏi: “Vậy có cơ hội em cũng muốn biết anh ta.


Liễu Huyên còn cố ý sửa sang lại phần lễ phục của mình, rất hài lòng với dáng người của mình.


“Em là người phụ nữ của Châu Trùng tôi đây, nếu cậu chủ thật sự để ý em, tôi sẽ dâng lên cả hai tay, đến lúc đó cũng đừng quên người giật dây là tôi đây.

” Châu Trùng là người làm ăn, biết loại quy tắc này.

Ông ta đã dựa vào loại thủ đoạn này để không ngừng trèo đến được địa vị và thân phận như hôm nay.

Ông ta thích bao nuôi những cô gái thanh thuần, ông chủ nào coi trọng, ông ta sẽ đóng gói đưa đến phòng của đối phương, vì cầu hợp tác.

Liễu Huyên vẻ mặt hồi xuân, gương mặt đỏ ửng, nâng cánh tay nhỏ lên đánh Châu Trùng một chút: “Đáng ghét… anh thế mà lại đem em cho người khác chơi, anh xấu quá!”
“Huyên Huyên, lỡ đâu đối phương là ông già thì sao?” Thân Duẫn Nhi vui đùa ở một bên.


“Ông già tớ cũng đồng ý, chỉ cần có thể giúp được Tổng giám đốc Châu thì có là ông già cũng có làm sao? Chỉ cần anh ta có thể coi trọng tớ, tớ coi như là bị chó cắn, chỉ cần anh ta có thể nhớ kỹ Tổng giám đốc Châu là được.

” Liễu Huyên nói, từng chữ đều đang lấy lòng Tổng giám đốc Châu.

Nói đến nỗi trong lòng Châu Trùng đều nở hoa, tay lớn càng bóp lấy bên hông Liễu Huyên, cúi đầu dùng cái miệng thuốc lá hôn Liễu Huyên “Yên tâm đi cục cưng bé nhỏ của tôi, làm sao tôi nỡ đưa em cho thằng đàn ông khác chơi.


Son môi của Liễu Huyên đều bị Châu Trùng làm trôi hết, sau khi kết thúc nụ hôn kia, Liễu Huyên bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, hỏi Thân Duẫn Nhi: “Duẫn Nhi, cậu thấy tớ có đẹp không?”
Thân Duẫn Nhi gật đầu: “Đẹp lắm.


Nói xong, cô ta cũng bắt đầu lấy ra cushion để dặm lại.

Châu Trùng và Triệu Thành nhìn hết vào trong mắt, đều nhìn nhau cười một tiếng.

Hai người phụ nữ này, chính là hai người thích giàu.

Chẳng qua lại đang cưỡi lừa tìm ngựa!
Trước kia đến, Châu Trùng và Triệu Thành đã đạt thành nhận thức chung, đêm nay chuẩn bị bốn người cùng chơi.

“Hai em không lo lắng cậu chủ thần bí kia là thằng nhóc nghèo ở cổng à?” Châu Trùng hút thuốc, uống rượu, hỏi hai người phụ nữ đang dặm lại trang điểm.

Liễu Huyên sững sờ, mắng: “Tổng giám đốc Chu, anh đừng nói đùa, tên nhóc kia ngoại trừ đẹp trai, không có tiền thì em sẽ không ngủ với anh ta đâu! Nếu anh ta mà là cậu chủ thần bí kia, Liễu Huyên em khỏa thân livestream!”
Châu Trùng và Triệu Hòa nghe trợn cả mắt lên, trong lòng có ý nghĩ tà ác hơn.

Lúc này, Chiến Vân Khai cùng Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc cùng xuất hiện ở cổng vào yến hội.

“Trời má! Ba người bọn họ vào bằng cách nào thế?”
Liễu Huyên và Thân Duẫn Nhi vừa định đi toilet, quay người đã thấy Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai vào đây, sắc mặt hai người lập tức trầm xuống.

Mộ Minh Nguyệt này bước vào, quả thực là kéo đẳng cấp xuống!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi