Bao Bán Tiên lập tức gọi người đến, chỉ và Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, nói: “Hôm nay, gϊếŧ hết bọn nó cho tao!”
“Vâng!”
Lúc này, chiếc máy bay trực thăng đã đón lấy Mộ Nhạc Nhạc ở giữa không trung, mang cậu bé đi.
Đã không còn Mộ Nhạc Nhạc làm con tin, người của Hồng Bao Môn làm sao còn có khả năng uy hiếp được Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt?
Mộ Minh Nguyệt lập tức hành động, lao thẳng về phía trước đánh ba người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, không thể động đậy!
Chiến Vân Khai nhìn biểu hiện khác thường của Mộ Minh Nguyệt, dáng vẻ hiện tại của cô, một Mộ Minh Nguyệt bạo lực như thế, anh chưa bao giờ nhìn thấy!
Thương tích của Chiến Vân Khai cũng không có gì đáng lo ngại, anh nhảy vọt lên, giải quyết nhanh gọn vài tên phía trước, tốc chiếc tốc thắng.
Mộ Minh Nguyệt ra tay rất quyết liệt, đến lúc này Chiến Vân Khai mới có cơ hội được nhìn thấy cô thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
Chiến Vân Khai bước lùi lại, đến khi lưng chạm vào lưng của Mộ Minh Nguyệt, Mộ Minh Nguyệt mới quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai: “Anh có ổn không?”
Chiến Vân Khai nhếch miệng cười, đưa tay lên quệt qua khóe môi: “Vẫn có thể đấu tiếp một trăm hiệp nữa.
”
Hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đám người của Hồng Bao Môn hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.
…
Chiếc trực thăng bay trên không trung.
Mộ Nhạc Nhạc đã được cứu, đối với những người làm thuê này, cậu bé nhận ra khuôn mắt của tất cả mọi người, duy chỉ có họ là chưa từng nhìn thấy cậu bé.
Vì vậy, ở trước mặt Hắc Ưng, hiển nhiên cậu phải giả vờ là một đứa trẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương.
“A a a, chú ơi, các chú đến cứu cháu phải không?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn bố mẹ mình phải đối diện với cảnh hỗn loạn phía dưới, cảm thấy rất đau lòng!
Hắc Ưng vừa định báo cáo tình hình giải cứu Mộ Nhạc Nhạc cho chiến thần.
Nhưng vừa quay đầu lại, đã bắt gặp đôi mắt to tròn, đen láy, ngập nước của cậu bé, trong lòng của một người đàn ông như anh ta đã mềm nhũn ngay tức khắc!
“Đúng vậy, bọn chú nhận được lệnh phải tới đây cứu cháu.
” Hắc Ưng nói.
Hắc Ưng vô cùng buồn vực, vì sao chiến thần lại phái anh ta đến đây chỉ để giải cứu một đứa trẻ?
Đứa trẻ này có quan hệ gì với chiến thần vậy?
Hơn nữa, trên khuôn mặt hồng hào của đứa trẻ này còn dính vệt máu, vậy mà vẫn hiện lên nét xinh trai và đáng yêu.
Chiến thần có nhầm không đó?
“Người đàn ông đẹp trai nhất ở dưới kia là bố của cháu, còn người xinh đẹp nhất là mẹ của cháu, các chú muốn đứng đây trơ mắt nhìn bố mẹ cháu bị đánh chết sao?” Đôi mắt to của Mộ Nhạc Nhạc hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trên người Hắc Ưng hiện giờ đang mặc một bộ chiến phục, nghe được câu hỏi của Mộ Nhạc Nhạc, anh ta chậm rãi lắc đầu.
Mộ Nhạc Nhạc chỉ tay xuống khung cảnh hỗn loạn phía dưới, lại hỏi tiếp: “Vậy các chú điều khiển máy bay đến đây là để xem cảnh này à?”
Hắc Ưng tiếp tục lắc đầu.
“Vậy còn không mau đi hỗ trợ đi!” Giọng nói non nớt của Mộ Nhạc Nhạc cất lên, nhưng trong đó lại mang theo ý ra lệnh.
“Rõ!” Hắc Ưng không hiểu vì sao khi đứng trước mặt một đứa trẻ năm tuổi lại có cảm giác áp lực đến vậy!
Làm cho anh ta có cảm giác như chiến thần đang ở đây!
Nhưng một đứa bé tuổi còn nhỏ thế này, sao có thể là chiến thần của họ được?
Hắc Ưng cầm lấy bộ đàm: “Mọi người vào vị trí, trong ba phút phải giải quyết xong hiện trường!”
“Số một, có…”
“Số hai, có…”
“…”
Chiếc trực thăng đáp xuống, buông dây thừng, những người chiến sĩ nắm lấy sợi dây thừng lần lượt trượt xuống, tất cả đều sẵn sàng để hỗ trợ Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt!
Rất nhanh, tình hình đã được khống chế.
Đám người của Bao Bán Tiên đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Bao Bán Tiên nhìn tình cảnh không thể cứu vãn, nhanh chóng chạy vào chiếc xe mui trần đen ở gần đó, có ý định bỏ trốn khỏi hiện trường!
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Bao Bán Tiên sắp trốn thoát, làm sao cô có thể để cho anh ta có cơ hội này được?
Cô cười lạnh, giành lấy hai thay đao sắc bén trong tay Chiến Vân Khai, lao thẳng về phía Bao Bán Tiên.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết của Bao Bán Tiên vang lên, hai tay anh ta đột nhiên bị hai thanh đao xiên vào, anh ta giật bắn mình, không còn cầm nổi tay lái nữa, mất phương hướng lao thẳng xuống biển.
Từ phía sau, có một tên côn đồ định cầm lấy gậy sắt đánh Mộ Minh Nguyệt rồi tiện đường bỏ trốn, nhưng Chiến Vân Khai đã không để cho anh ta có cơ hội thực hiện mục đích của mình.
Chiến Vân Khai lập tức vọt người nhảy lên, anh từ cột điện, lấy đà bay thẳng đến chỗ tên côn đồ, nhanh chóng kẹp chặt hai chân vào cổ anh ta, “rắc” một tiếng, tên côn đồ đã ngã xuống mặt đất.
Một gã khác cũng có ý định bỏ trốn, nhưng nhìn đồng đội của mình bị đánh đến thảm hại, sợ bản thân cũng rơi vào kết cục như vậy, liền bất chấp mà đứng dậy, hùng hùng hổ hổ liều mạng lao vào Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai vừa né vừa giành lấy thanh sắt trong tay tên côn đồ, dùng sức đập mạnh xuống đầu tên đó một cú!
Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt chiến đầu vô cùng ác liệt, trên người dính không ít máu, mà tình cảnh này đã hoàn toàn được Mộ Nhạc Nhạc thu lại vào trong tầm mắt!
Đúng là… không khác gì trong phim hành động!
Mẹ của cậu bé ngầu quá đi mất!
Bố của cậu bé thần thái quá đi mất!
Cậu bé đã biết rằng mẹ của mình vốn rất xuất sắc, nhưng không hề biết là cô có thể đạt đến trình độ thế này, hơn nữa còn cực kỳ hợp với câu nói: phụ nữ mà ngầu lên thì ngay cả đàn ông cũng không bằng!
Vừa rồi mẹ của cậu chính là người ngầu nhất ở đây đó nha!
Sau khi Hồng Bao Môn bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình Bao Bán Tiên mới được vớt từ dưới biển lên.
Hai tay Bao Bán Tiên vẫn còn chảy máu, sắc mặt anh ta trắng bệnh: “Chiến Vân Khai, tao không ngờ người phụ nữ của mày cũng không phải là loại đơn giản, tao đã coi thường chúng mày rồi! Tao thật sự hối hận vì đã không gϊếŧ chết thằng bé kia!”
Chiến Vân Khai đạp một cú vào ngực của anh ta, một đạp này chắc chắn có thể làm anh ta gãy mất vài cái xương sườn.
Anh nắm lấy áo của Bao Bán Tiên, nện xuống mặt anh ta một cú khiến cho Bao Bán Tiên bay ra ra, cả người va mạnh vào chiếc ô tô đằng sau!
“Người của ông đây, mày dám động vào à?”
Kiêu ngạo, báo đạo, vô cùng khủng khiếp!
Cả người Chiến Vân Khai toàn là máu, nhưng anh lúc này, giống như một cơn sóng thần có thể nuốt chửng cả một thành phố!
Điều đó đồng nghĩa với việc gϊếŧ chết Bao Bán Tiên tại đây đối với anh mà nói, chỉ đơn giản giống như đang gϊếŧ một con kiến!
“Chiến Vân Khai, vài năm trước thua trong tay mày là do tao đen đủi, nhưng hôm nay lại thua trong tay mày một lần nữa, coi như tao thua hẳn rồi, sau này tao sẽ không đến làm phiền mày nữa!” Bao Bán Tiên vốn là một ông chủ lớn, nếu bây giờ đột nhiên bắt anh ta ăn nói khép nép, cầu xin Chiến Vân Khai tha thứ thì anh ta không phục!
“Mày nghĩ rằng tao sẽ để mày sống sót rời đi à?” Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh lùng, trợn trừng như sắp nứt ra đến nơi!
Ngay sau đó, không đợi Bao Bán Tiên cầu xin tha thứ, Chiến Vân Khai vung thanh đao lên, anh ta lập tức ngừng thở!
Sau khi giải quyết xong hiện trường, trên người Chiến Vân Khai vốn có vết thương, anh mang với vẻ mặt rầu rĩ đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đồng thời giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời: “Xin lỗi em, tất cả là tại tôi, đã khiến cho em phải chịu khổ rồi.
”
Thật ra trong lòng Chiến Vân Khai lúc này đang không ngừng oán giận: Sao các người dám có ý định động tay động chân với vợ của tôi hả? May mà tôi kịp thời cản lại được… nếu không tôi chưa dẫn được vợ về nhà thì cô ấy đã bị đánh chết rồi!
Đúng thời điểm đó, Mộ Nhạc Nhạc không biết đã xuống trực thăng từ lúc nào, cậu bé vội vàng chạy đến nhào vào lồng ngực của Mộ Minh Nguyệt.
“Mẹ ơi!”
Còn khóc nức nở, khiến người khác thấy rất đau lòng!
Cậu bé càng gào càng to, càng khóc càng lớn.
“Bé cưng, đừng sợ, mẹ ở đây rồi!” Mộ Minh Nguyệt ôm chặt đứa con đang không ngừng run rẩy vào lòng, khẽ hỏi: “Họ có đánh con không?”
“Mẹ, họ xấu xa lắm, nhân lúc con không để ý đã bắt con đến đây, còn đánh con nữa, đau lắm, đau lắm… Mẹ ơi, con không hư mà, vì sao họ lại bắt bé cưng thế mẹ?”
Mộ Nhạc Nhạc khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng.
Cậu bé cố tình nói những lời này để Chiến Vân Khai nghe được.
Cậu bé sẽ khiến cho Chiến Vân Khai phải cảm thấy áy náy!.