NHẬT KÝ NỔI TIẾNG CỦA NỮ MINH TINH



Gió biển thổi vào mặt.
Theo gió biển hoa cưới Bạch Oản ném đi vững vàng rơi vào trong ngực Trình Hạ.
Trình Hạ kinh ngạc ôm hoa cưới, xuyên qua đám người chen chúc thấy Bạch Oản nở nụ cười gian xảo mà ngọt ngào.
Cô đã trốn ra bên ngoài, bó hoa cưới này vẫn chạy vào trong ngực cô, hiển nhiên không chỉ nhờ công của gió biển.
Bất đắc dĩ bật cười, ánh mắt Trình Hạ vô thức nhìn Ninh Nhất Ngạn ở bàn bên cạnh.
Anh hình như rất bận, sau khi hôn lễ bắt đầu mới đi vào, bây giờ còn cúi đầu, không biết đang nhắn tin với ai.
Chỗ ngồi sắp xếp rất khéo, bàn của Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn nằm cạnh nhau, hai người lại ngồi quay lưng lại với nhau, ngoắc ngoắc tay là có thể nắm lấy tay nhau.

Nhưng, hai người bọn họ sao có thể nhận ra được chuyện này.
Ánh mắt của Trình Hạ nhất thời dừng lại trên bóng lưng của Ninh Nhất Ngạn, thu hồi, cười rực rỡ để hoa cưới qua một bên.
Mở khóa điện thoại di động, không có tin tức.

Trình Hạ đi theo hỗ trợ Bạch Oản, chờ khách mời gần như ra về hết, cô mới rảnh rỗi ngồi xuống.
Bạch Oản cởi giày cao gót, tê liệt ngồi ở trên giường, oán trách: "Sớm biết kết hôn mệt như vậy, sẽ không kết hôn."
Tuy là oán giận, nhưng lại là oán giận ngọt ngào.
Tự có nụ hôn nhẹ của chồng mới cưới an ủi, Trình Hạ không cần để ý đến cô nữa, thức thời sớm rời đi.
"Tớ đi trước." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L [ê] Q =ú= y Đ (ô) n
Đi ra khỏi cửa phòng, cô liền nghe những lời an ủi của Cổ Khôn.
"Bảo bối cực khổ rồi, em coi như là vì thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất khi còn sống của anh, cưới được em.

.

.

.

.

."
Khóe miệng dâng lên đường cong bất đắc dĩ, Trình Hạ bước nhanh, tránh phải nghe thêm những lời đường mật từ trong phòng, hai tay bay múa trên bàn phím điện thoại di động, "Em đang đi ra, anh ở chỗ nào vậy?"
Tin nhắn gần nhất qua WeChat là ngày hôm qua.
Ninh Nhất Ngạn: "Ngày mai phải đến tối anh mới đến."

Trình Hạ: "Dạ."
"Nhớ lên tiếng chào hỏi Bạch Oản, cô ấy rất chờ mong anh đến."
Ninh Nhất Ngạn: "Anh biết rồi."
Ban ngày gió biển rất mát mẻ, buổi tối gió biển lại có hơi lạnh lẽo.
Trình Hạ cầm điện thoại di động, nắm thật chặt áo khoác dài của váy phù dâu, tình cờ xoay người lại, thấy trên bờ biển là một hàng dấu chân cô đơn.
Ở trong lòng tự chế giễu bản thân, tại thắng địa du lịch này, có thể một mình độc chiếm cả bờ biển, cũng cực kỳ khó khăn.
Xoay người đi ngược lại, nhìn hàng dấu chân kéo dài bên người, rốt cuộc điện thoại di động ở trong tay Trình Hạ rung động.
Là Ninh Nhất Ngạn gọi điện thoại tới.
Trình Hạ mím môi, tiếp tục đi thêm hai bước.

Cô gửi tin nhắn cho anh mãi không thấy trả lời, anh trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cô phải nghe sao?
"Bây giờ em đang ở đâu?"
Trình Hạ cố giữ giọng bình thản, "Sắp đến khách sạn."
"Em ở cửa khách sạn chờ anh...!anh lập tức tới ngay."
Lửa giận vốn bị đè nén trong lòng đột nhiên dâng trào.
Giọng điệu bình tĩnh, Trình Hạ trực tiếp từ chối: "Hôm nay làm phù dâu cả ngày, chạy tới chạy lui, em rất mệt mỏi.

Trực tiếp về phòng nghỉ ngơi."
Đầu bên kia dừng lại nửa giây, "Vậy chút nữa anh đến phòng em tìm em được không?"
"Quá muộn, em có thể đã ngủ."
Cúp điện thoại, Trình Hạ dừng bước.
Tưởng tượng cảnh hai người nắm tay, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ngắm biển, cùng nhau để lại dấu chân đôi trên bờ biển.

Nhưng thực tế lại là, một mình cô nhìn từng đợt sóng này đến đợt sóng khác, dễ dàng cuốn trôi lâu đài cát trên bờ biển, xóa mất dấu chân của một mình cô.
Gió bụi thổi vào mắt, Trình Hạ càng dụi mắt, lại càng khó chịu.
Trở về tắm rửa trước.
Nếu trong lúc tắm rửa, Ninh Nhất Ngạn đến thì không đúng lúc rồi, vậy cứ để cho anh chờ thôi.

Trình Hạ nghĩ như vậy.
Nhưng cho đến khi cô tắm rửa, thay quần áo, nằm lỳ ở trên giường, chuông cửa vẫn không hề vang lên.
Trình Hạ lấy điện thoại di động ra, điện thoại, tin nhắn, WeChat, không có chấm đỏ (tin mới).
Đặt gối đầu lên trên mặt, che mắt lại.

Ninh Nhất Ngạn trở lại, cô chắc chắn sẽ không để ý tới anh.
Chuông cửa reo.

Vang lên một lần, hai lần.

Trình Hạ nghĩ, cô có nói nếu quá muộn cô có thể đi ngủ rồi, anh còn ấn vậy sao!
Chuông cửa dừng.
Trình Hạ bước xuống giường, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn chuẩn bị rời đi.
Chợt mở cửa, Trình Hạ hô: "Anh có thật sự muốn gặp em hay không, mới nhấn chuông hai lần đã rời đi?"
Ninh Nhất Ngạn quay đầu lại, trong nháy mắt, sự vui sướng lan tràn trên gương mặt như đưa đám, chiếm hết cả khuôn mặt lớn.
"Anh sợ em ngủ thiếp đi, lo sẽ đánh thức em."
Lấy cớ.

"Anh cũng biết đã rất trễ sao." Trình Hạ nửa giả bộ ngáp một cái, "Vậy anh có lời gì muốn nói thì nói nhanh lên, em còn phải đi ngủ."
Ninh Nhất Ngạn đi theo Trình Hạ vào phòng, nhìn cô, muốn nói lại thôi, rốt cuộc mở miệng, "Em có thể đi ra ngoài với anh một lát hay không?"
Trình Hạ nắm cổ tay của Ninh Nhất Ngạn lên, đồng hồ đeo tay hiển thị thời gian, trời vừa rạng sáng không giờ mười một phút, đưa đến trước mặt Ninh Nhất Ngạn.
Ninh Nhất Ngạn úp úp mở mở, bổ sung: "Ở đây buổi tối có pháo hoa rất đẹp."
Đẹp mắt, pháo hoa?
Trình Hạ buông tay Ninh Nhất Ngạn xuống, hai tay ôm ngực, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.

Không khí trong phòng làm cô cảm thấy hít thở không thông, ngay tiếp theo, hình như trái tim cũng mệt mỏi nghiêm trọng đến mức không cách nào hoạt động tiếp.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng bị kéo chặt, khiến hai người bọn họ như bị nhốt trong không gian chật hẹp này.
Cô thu hồi tầm mắt, nhìn vào mắt của Ninh Nhất Ngạn, đột nhiên hỏi "Ninh Nhất Ngạn, anh có từng nghĩ muốn kết hôn với em không?"
Ninh Nhất Ngạn sững sờ, ánh mắt né tránh, tránh khỏi tầm mắt của cô.
Nhưng mà sự né tránh trong thoáng chốc này, đủ khiến tâm trạng vốn đã rất nặng nề của Trình Hạ, lập tức rơi xuống đáy cốc, vạn kiếp bất phục.

Cô đã không còn tâm trạng để quan tâm sau đó Ninh Nhất Ngạn nói gì.
"Làm sao đột nhiên em lại hỏi như thế?"
Đột nhiên sao? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn *Lê* #Q-ú-y Đ(ô)n
Cô vẫn luôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.


Cô sợ nhận được đáp án, mà hôm nay, rốt cuộc cô đã nhận được đáp án mà cô sợ nhất.
Trình Hạ cúi đầu cười ra tiếng, "Không có gì, pháo hoa đúng không, quá muộn, em không muốn đi."
Vừa nói, Trình Hạ vừa đẩy Ninh Nhất Ngạn ra ngoài.
Ninh Nhất Ngạn không dám dùng sức, nên bị Trình Hạ nửa đẩy nửa đi ra ngoài, "Trình Hạ, em.

.

.

.

.

."
"Trước đó lúc em tìm anh, anh ở đâu? Anh là siêu sao, chuyện của anh rất quan trọng, anh rất bận rộn.

Em là minh tinh nhỏ, nhưng em cũng có công việc của mình cũng bận rộn, sáng sớm ngày mai năm giờ em đã phải lên máy bay, thật sự không có thời gian tranh cãi với anh, anh đi một mình đi, ngủ ngon."
Ninh Nhất Ngạn bị Trình Hạ vừa nói vừa đẩy ra ngoài, "Thật ra thì.

.

.

.

.

."
"Rầm!"
Ninh Nhất Ngạn kịp thời lùi về phía sau nửa bước, cửa mới không đập vào sống mũi của anh.
Chỗ đó, làm sao anh có thể đi một mình?
Bên trong phòng, cơ thể Trình Hạ tê liệt theo cửa trượt xuống.
Cô dựa vào trên cửa, mất đi sự bén nhọn mới vừa rồi, giống như là con nhím cởi bỏ gai nhọn trên lưng, chỉ còn lại thịt mềm yếu ớt.
Vùi đầu vào trong vòng an toàn do cánh tay và đầu gối tạo thành, cố gắng cuộn tròn cả cơ thể, run rẩy.

Từ lúc chưa khóc thành tiếng, đến khi không kìm chế được mà nức nở nghẹn ngào, cuối cùng thả lỏng lớn tiếng gào khóc.
May mà trong phòng chỉ có một mình cô, không ai nghe thấy.
Nhưng sự may mắn này, hình như lại khiến cô cảm thấy khổ sở.
Ninh Nhất Ngạn đứng ở ngoài cửa ngây ngốc trong chốc lát, hay là, trở về phòng của mình.
Đứng ở sau rèm cửa sổ dày cộm nặng nề trong phòng, lấy điện thoại di động ra, "Hủy bỏ tất cả."
Mới vừa rồi trong một khoảnh khắc anh còn tưởng rằng Trình Hạ đã biết anh chuẩn bị bất ngờ cầu hôn, kết quả, lại.

.

.

.

.

.
Thôi, lần này thời gian chuẩn bị quá gấp, trạng thái của Trình Hạ lại không tốt, cũng không phải là một cơ hội thích hợp.
Lần sau chuẩn bị thật tốt, chờ trạng thái của Trình Hạ khá hơn một chút rồi nói lại.

.

.

.

.

.
Nhưng hình như trạng thái của Trình Hạ vẫn luôn tiếp tục không tốt.

Sau khi bắt đầu quay Tiêu Hồng vẫn luôn rất bận, không biết là đạo diễn khiến cô bận, hay là Trình Hạ khiến cho mình bận.
Trả lời tin nhắn vô cùng ngắn gọn, gọi video nói chuyện rất nhanh liền muốn kết thúc, lúc này Ninh Nhất Ngạn mới mơ hồ ý thức được, hình như mình lại khiến Trình Hạ không vui.
Nhưng hình như Trình Hạ cũng không hẳn là không vui, không có lớn tiếng cãi nhau với anh giống khi giận nhau trước kia, thậm chí cũng không có chặn tin nhắn của anh.

Cô vẫn quan tâm anh, nhưng mà, không quá muốn để ý tới anh mà thôi.
Là bởi vì khoảng thời gian trước công việc của anh quá bận rộn, lại không để ý đến cảm nhận của Trình Hạ sao? Trừ lý do này, Ninh Nhất Ngạn không nghĩ ra điều gì khác.

Về phần kết hôn, nước chảy thành sông đây tất nhiên là kết quả cuối cùng của anh và Trình Hạ, có lẽ quá trình sẽ có một chút khó khăn, nói ví dụ như, bây giờ đang chiến tranh lạnh, nhưng kết quả sẽ không thay đổi.

Anh cho rằng, Trình Hạ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tìm được điểm mấu chốt, khi Ninh Nhất Ngạn có thời gian rảnh liền gửi tin nhắn cho Trình Hạ, kể lại những chuyện đã xảy ra với mình, quan tâm cuộc sống của Trình Hạ ở đoàn phim, buổi tối cho dù kết thúc rất trễ, chỉ cần Trình Hạ có thời gian rảnh, anh nhất định gọi video với cô.
Nghĩ tới tâm trạng Trình Hạ không tốt, anh còn sưu tầm truyện cười trên mạng gửi qua cho cô.
Vừa vặn, ngày anh gửi truyện cười, Trình Hạ quay cảnh Tiêu Hồng và Tiêu Quân vĩnh viễn chia lìa.
Trước khi quay, Trình Hạ lướt nhìn qua tin nhắn WeChat Ninh Nhất Ngạn gửi cho cô, trong không khí nặng nề của đoàn phim, vô cùng không phù hợp, "Ha ha.

.

.

.

.

."
Mọi người oán giận vây xem.
Anh kỳ cựu nên nhập vai nhanh rồi, còn cô, đúng lúc rất vất vả mới nhập vai được đấy.
Vì vậy, chiều hôm ấy, Ninh Nhất Ngạn nhận được tin nhắn trả lời của Trình Hạ, "Không được gửi nữa."
Ninh Nhất Ngạn không hiểu, uất ức, "Được, anh biết rồi."
"Trình Hạ, chiều nay anh không có lịch trình, anh tới thăm em."
"Ngày mai em quay rất nhiều, đừng ép buộc bản thân, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi."
"Em không hề nhớ anh sao?"
"Công việc quan trọng, anh ngàn vạn lần ** đừng đến."
Ninh Nhất Ngạn bất đắc dĩ vâng lời, sau đó phát hiện, mình và Trình Hạ chiến tranh lạnh đã lâu nhưng vẫn không có dấu hiệu kết thúc.

Khi anh sắp nghĩ mãi không ra cách, Yêu thú cưng được giải thưởng Kim Kê đề cử hạng mục nam nữ chính xuất sắc nhất, Trình Hạ nhất định sẽ tham gia buổi lễ trao giải, vậy anh, dĩ nhiên cũng nhất định sẽ đi.
Ở hậu trường buổi lễ trao giải, thời gian trôi qua hơn mười ngày, Ninh Nhất Ngạn rốt cuộc cũng được gặp lại Trình Hạ.
Cô nhắm hai mắt để thợ trang điểm trang điểm cho, nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Anh do dự một chút, đang muốn mở miệng gọi cô.
Nhân viên công tác dẫn đường đứng bên cạnh dẫn anh đi về phía trước, "Anh Nhất Ngạn, phòng trang điểm của anh ở phía trước, không phải ở đây."
Ninh Nhất Ngạn thu hồi tầm mắt, nhìn thấy, hai nữ diễn viên dùng chung phòng trang điểm với cô đã đứng dậy đi về phía anh.
Lúc này Trình Hạ mới mở mắt, xuyên qua bóng lưng và đường cong duyên dáng của hai nữ diễn viên, nhìn thấy anh.
Cô điềm đạm mở miệng chào hỏi, "Anh Nhất Ngạn."
Nụ cười của Ninh Nhất Ngạn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã ung dung trả lời: "Trình Hạ, đã lâu không gặp.

Mới vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy em, nên muốn đến chào hỏi, hẹn gặp trên sân khấu."
Trình Hạ cười càng rực rỡ, "Vậy thì mượn lời chúc tốt lành của ngài."
Mượn lời chúc tốt lành của ngài?
Ninh Nhất Ngạn đi theo nhân viên công tác dẫn đường, không khỏi bước nhanh hơn, gần như là, chạy trối chết.
Anh nghĩ, không có chuyện gì đâu.

Chẳng qua Trình Hạ không muốn công khai với anh, ở trước mặt người khác đơn giản đóng kịch mà thôi.
Mặc dù công khai cũng không sao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi