NHẬT KÝ NUÔNG CHIỀU NỮ PHỤ THỜI DÂN QUỐC

Lý Tư Văn đợi ở cửa thật lâu, nhưng nàng không hề vội vàng, cho dù Diệp Gia Nhu không ra, nàng cũng có phương pháp ứng đối.

"Tới, tới!" Đám người ở cổng trường xôn xao lên.

Lý Tư Văn vội vàng ngẩng đầu, liếc một cái liền nhận ra nữ sinh đi theo phía sau một đám người.

Thì ra nàng chính là Diệp Gia Nhu.

Diệp Gia Nhu mặc đồng phục, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, che khuất khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, thanh thuần, khả nhân.

Quả nhiên giống như những gì người kia nói, Diệp Gia Nhu thật thích làm bộ làm tịch, một bộ dạng điềm đạm, đáng yêu, chả trách Trần Tức Viễn sẽ bị nàng mê đến xoay quanh.

Một đôi tra nam tiện nữ, nàng nhất định sẽ để Diệp Gia Nhu nhìn rõ cái gì mới là làm bộ làm tịch chân chính.

Nếu chỉ tính diện mạo, Lý Tư Văn cho rằng nàng cũng không hề kém hơn Diệp Gia Nhu. Giả bộ ôn nhu, nàng sẽ, giả bộ đáng thương, nàng càng ủy khuất hơn Diệp Gia Nhu.

Cái duy nhất Diệp Gia Nhu hơn nàng chính là nàng là nữ sinh. Trần Tức Viễn theo bản năng liền cảm thấy Diệp Gia Nhu thiên chân, không rành thế sự.

Ở trong lòng Trần Tức Viễn, nàng không thể so với Diệp Gia Nhu. Lý Tư Văn thật muốn nhìn một chút, tâm can bảo bối của Trần Tức Viễn nhìn đến nàng mang thai, sẽ có phản ứng gì.

Tiếp tục dẫu biết sự thật còn vươn tơ lòng với Trần Tức Viễn, hay là sẽ cắt đứt sạch sẽ.

Tuy tâm tư Lý Tư Văn bách chuyển thiên hồi, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ thần sắc đáng thương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn qua còn ủy khuất hơn Diệp Gia Nhu mấy lần.

Đi ra cổng trường, Diệp Gia Nhu nhìn quanh bốn phía một lần lại một lần, trừ bỏ một thai phụ khiến ngưòi chú ý, thì không hề có bóng dáng Trần Tức Viễn.

Ngay lúc Diệp Gia Nhu cảm thấy nàng bị đùa thì thai phụ kia đã che bụng, đi tới trước mặt nàng.

"Ngươi chính là Diệp Gia Nhu sao?" Lý Tư Văn co vai, nhu nhược hỏi.

Cho dù Diệp Gia Nhu nghĩ vắt óc cũng không biết nàng có quan hệ gì với thai phụ này.

"Ngươi biết ta sao? Hình như chúng ta chưa từng gặp."

Diệp Gia Nhu còn chưa nói xong, Lý Tư Văn liền khóc ra tới. Tốc độ rơi nước mắt của nàng cực nhanh, mặc dù là Diệp Gia Nhu cũng không thể không khen một câu.

"Xin ngươi cho ta và hài tử một đường lui đi, ta...... ta...... ta chỉ nghĩ cho hài tử một mái nhà, có phụ có mẫu, một mái nhà hoàn chỉnh."

Lý Tư Văn khóc đến mức không nói được, nước mắt nàng vẫn luôn rơi, giống như rơi mãi cũng không hết.

Diệp Gia Nhu lập tức ngây người, nàng thật sự không nhớ rõ khi nào thì chọc tới nữ nhân này.

Diệp Gia Nhu cũng muốn khóc, nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị khóc theo thì bị Lý Tư Văn đánh gãy.

"Ta biết các ngươi là chân ái, nhưng ta quen hắn trước, hơn nữa ta còn có thai."

"Chỉ cần ngươi để ta gả cho hắn, cho dù làm di nương, không không không, cho dù không danh không phận, ta cũng nhận."

"......"

Đây là những chuyện gì a, lần này Diệp Gia Nhu thật sự muốn khóc, trong lời nói của nữ nhân này từ trong ra ngoài đều là nàng câu dẫn người yêu của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không biết có chuyện này a.

"Vị tiểu thư này, có phải ngươi hiểu lầm ta rồi hay không? Trước giờ ta vẫn luôn giữ khoảng cách với nam nhân, ta vô cùng trong sạch a, ngươi hỏi đồng học của ta một chút sẽ biết."

Diệp Gia Nhu thật vất vả mới nói được vài câu, lúc này một chút sắc hồng trên mặt nàng cũng không có, giống như đã chịu ủy khuất vô cùng lớn, lên án Lý Tư Văn.

Nhưng đồng học vây xem bên cạnh đều bật cười, nếu không phải lần trước chính mắt thấy nàng và Trần Tức Viễn ái muội ở cổng trường, thì đúng là sẽ bị lý do thoái thác của nàng lừa.

"Diệp Gia Nhu, đây là ngươi không đúng, nếu ngươi thật sự câu dẫn nam nhân của ngưòi ta, thì nhận sai đi, việc này không trốn tránh được."

Các bạn học hát đệm khiến thân thể Diệp Gia Nhu lắc lư, nàng rơi nước mắt như mưa, nhìn đồng học nói chuyện.

"Đồng học, ngươi không thể bắt ta nhận việc ta không làm đi, cho dù tính ta tốt, cũng không thể chịu khi dễ như vậy."

Một nữ sinh khác trong đám người cũng mở miệng: "Nhưng mà vì sao người ta nhất định phải phải tìm ngươi đâu? Còn nói rõ là Diệp Gia Nhu, mọi người đều nghe được."

Đồng học tuôn ra một trận tiếng cười, khiến gương mặt tái nhợt của Diệp Gia Nhu đỏ lên.

Nàng quay đầu nhìn Lý Tư Văn, lau nước mắt, mang theo nức nở chỉ trích Lý Tư Văn.

"Ngươi luôn miệng nói ta thông đồng nam nhân của ngươi, nhưng đến bây giờ ngươi đều không nói tên của người kia là gì."

"Ta phi thường hoài nghi ngươi muốn bôi nhọ ta, ngươi chờ ở đây, hiện tại ta phải gọi cảnh sát bắt ngươi!"

Diệp Gia Nhu cho rằng nàng đã đánh trúng điểm yếu của Lý Tư Văn, nàng đứng thẳng sống lưng, muốn đưa thai phụ bôi nhọ nàng này vào sở cảnh sát.

Nhìn bộ dáng Diệp Gia Nhu vội vã muốn tìm cảnh sát, Lý Tư Văn một chút cũng không sợ, nàng không chút hoang mang mà bụm mặt khóc.

Lý Tư Văn: "Vì sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Tất cả mọi người đều biết người nào mới phải vào sở cảnh sát, một thai phụ như ta đi vào sẽ bị tra tấn chết mất, chẳng lẽ ngươi đã dùng cách như vậy để lừa gạt Trần Tức Viễn sao?"

Khi ba chữ Trần Tức Viễn tiến vào lỗ tai Diệp Gia Nhu, nàng liền không nghe được những âm thanh khác.

Tên Trần Tức Viễn giống như biến thành một cái dây thừng, gắt gao thít cổ nàng, không thở nổi.

Diệp Gia Nhu sợ tới mức thay đổi sắc mặt, theo bản năng liền vẫy tay: "Ta không có...... Ta không biết chuyện này."

Lý Tư Văn mặc kệ Diệp Gia Nhu có biết chuyện này hay không, chỉ cần Diệp Gia Nhu cản trở nàng gả cho Trần Tức Viễn, như vậy nàng liền nhận là Diệp Gia Nhu.

"Ngươi còn nói không biết, trái tim ngươi màu đen sao? Nếu không phải ngươi thông đồng Trần Tức Viễn, hắn sao có thể chia tay với ta, còn bắt ta phá thai."

Lý Tư Văn thừa dịp Diệp Gia Nhu đang ngốc lăng, ngược lại nói với đồng học ở cửa, còn thường thường sờ bụng.

"Mọi người cũng tới phân xử giúp ta, vốn dĩ Trần Tức Viễn và ta đang rất tốt, chúng ta lấy kết hôn làm mục tiêu a, nếu không thì sao đứa nhỏ này có thể tới được, hiện tại Diệp Gia Nhu nịnh hắn quăng ta, còn muốn bỏ đứa con đáng thương của ta đi."

Hầu hết đồng học đều đứng về phía Lý Tư Văn, bởi vì không có ai sẽ lấy thanh danh của bản thân để nói giỡn, chỉ có thể là bị Diệp Gia Nhu bức đến nóng nảy, mới có thể khiến nàng có cử chỉ như vậy.

Rốt cuộc khoảng thời gian trước Trần Tức Viễn rầm rộ tỏ tình với Diệp Gia Nhu, ký ức của mọi người về một màn kia vẫn còn mới mẻ.

Lý Tư Văn khóc: "Ta chỉ muốn xin một người phụ thân hài tử của ta, nhưng Diệp tiểu thư, chỉ thế này thôi mF ngươi cũng không thể chịu sao?"

Nước mắt của Diệp Gia Nhu lách cách rơi xuống, nàng thật sự không hiểu tại sao Trần Tức Viễn tốt như thế lại bị Diệp Sở cự tuyệt, lại còn là phụ thân của hài tử của một nữ nhân khác.

Mấu chốt là đến bây giờ, nàng còn chưa biết tên của thai phụ đã mắng nàng thật lâu này.

Diệp Gia Nhu cắn môi: "Việc này không phải Trần Tức Viễn tạo ra sao? Ngươi tìm ta làm gì, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Trần Tức Viễn a, huống hồ ta lại không có nửa điểm quan hệ với Trần Tức Viễn."

Diệp Gia Nhu chỉ có thể buông một câu tàn nhẫn lừa mình dối người, cho bản thân một lý do để thoát khỏi trường hợp xấu hổ này.

Nói xong câu đó, Diệp Gia Nhu rời đi, bước chân loạng choạng, nàng chỉ hận không thể có thêm hai cái đùi, có thể chạy trốn càng nhanh một ít.

Nhưng tâm nguyện tốt đẹp của Diệp Gia Nhu không thể thực hiện, nàng chưa đi được mấy bước, đã bị một nữ đồng học ngăn cản: "Diệp Gia Nhu, ngươi không thể rời đi."

Tầm mắt của Diệp Gia Nhu đã sớm bị mơ hồ bởi nước mắt, nàng không nhịn được mà xé rách ngụy trang của bản thân, rống to với người ngăn lại nàng.

"Vì sao không cho ta đi, chẳng lẽ nam nhân của ngươi cũng bị ta thông đồng!"

Nói gì vậy, sắc mặt của nữ đồng học kia đổi đổi, nàng xoa eo, chỉ vào mũi Diệp Gia Nhu mắng không chút lưu tình.

"Ngươi nhìn xem phía sau đi, thai phụ kia té xỉu. Nếu không phải ngươi cướp trượng phu của người ta thì sao nàng phải làm như vậy chứ. Ngươi còn nghĩ trốn, thật là vô trách nhiệm."

Diệp Gia Nhu hoảng hốt quay đầu lại. Thai phụ vừa mới còn vô cùng khỏe mạnh nắm nàng không bỏ, lúc này lại té xỉu trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Mấy nữ sinh ở bên chăm sóc nàng.

Rốt cuộc nàng đã trêu ai chọc ai, cả ngày hôm nay mọi chuyện đều bức bối, lại còn chưa đủ.

Diệp Gia Nhu dậm dậm chân tại chỗ, bất đắc dĩ bị đồng học sai sử làm này làm kia để chiếu cố Lý Tư Văn.

Tuy ở chỗ mọi người không nhìn thấy, Lý Tư Văn cố ý khiêu khích liếc nàng một cái, nhưng nếu Diệp Gia Nhu nói ra thì cũng sẽ không có người tin tưởng nàng.

Một là Lý Tư Văn bị đoạt nam nhân, một là Diệp Gia Nhu đoạt nam nhân của người khác.

Mọi người luôn đồng tình kẻ yếu, huống hồ sự tin tưởng của toàn trường với Diệp Gia Nhu cơ bản bằng không.

Tuy Lý Tư Văn chỉ "hôn mê" một lát, nhưng có thể tra tấn đến Diệp Gia Nhu, nàng cũng cảm thấy sung sướng.

Diệp Gia Nhu nghẹn một bụng khí, cũng chỉ có thể cắn nát hàm răng, nhai đi nhai lại rồi nuốt vào bụng.

Lý Tư văn đạt thành mục đích, cảm thấy mỹ mãn về nhà, mấy ngày nữa nàng còn muốn đi gây ầm ĩ ở nơi Trần Tức Viễn công tác.

Đúng như những gì người có lòng tốt nói, chuyện nháo càng lớn càng tốt.

Đợi Diệp Sở trở về phòng học, liền nhìn thấy Phó Điềm Điềm hứng thú bừng bừng mà chờ nàng.

Phó Điềm Điềm diễn lại cảnh tượng lúc ấy, quơ chân múa tay, rất sống động. Diệp Sở tỏ vẻ, kỹ thuật diễn của Điềm Điềm tốt như vậy, hoàn toàn có thể làm nữ diễn viên.

Sau khi diễn lại, Phó Điềm Điềm cười ha ha: "A Sở, ngươi không phát hiện, lúc ấy sắc mặt của Diệp Gia Nhu có bao nhiêu nan kham."

Diệp Sở cười.

Nhìn xem, hiện tại Diệp Gia Nhu chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng cũng không gặp được chỗ dựa hữu lực kia, cũng không có bản lĩnh sau này.

Chỉ cần một Lý Tư Văn có cấp bậc hơi cao một ít, liền có thể nhẹ nhàng lật đổ nàng.

Chuyện này nháo lớn như vậy, người của Trung học Tín Lễ đều đã biết.

Còn tiếp theo sẽ thế nào, Diệp Sở thật sự chờ mong đâu.

***

Sau khi Tào An đi Trung học Tín Lễ Trung Học mời Diệp Sở, bị nàng từ chối, vẫn luôn không dám nói với cùng Thẩm Cửu.

Hắn dây dưa dây cà, dong dong dài dài, qua một ngày, mới quyết định nói sự thật bi thương này cho Thẩm Cửu.

Tào An lo sợ bất an đi tìm Thẩm Cửu, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Thẩm Cửu nửa nằm ở trên ghế mềm, thấy Tào An tiến vào, hắn vừa phun vỏ hạt dưa, vừa nhàn nhã nói: "Cùng Diệp Sở nói rồi đi, có phải nàng đã đồng ý sẽ đi quán trà rồi hay không?"

Tuy hỏi như vậy, nhưng Thẩm Cửu lại chắc chắn nghĩ, mặt mũi của hắn, sao Diệp Sở có thể không cho? Thẩm Cửu lại lột một viên hạt dưa ném vào trong miệng.

Tào An không dám trả lời, ấp úng: "Cửu gia...... Diệp Sở tiểu thư......"

Thẩm Cửu không kiên nhẫn: "Có chuyện mau nói." Không phải một câu sao, cất giấu làm cái gì.

Tào An nhắm mắt lại: "Cửu gia, Diệp Sở tiểu thư từ chối ngài."

Thẩm Cửu sửng sốt, hắn hoài nghi lỗ tai mình có vấn, vẫy tay với Tào An: "Ngươi lại gần đây, lặp lại lần nữa."

Tào An cười khổ một chút, sau đó thanh âm của hắn to lớn, vang dội rất nhiều: "Cửu gia, Diệp Sở tiểu thư nói, nàng không muốn uống trà với ngài!"

Đĩa hạt dưa rơi "ầm" một tiếng trên mặt đất, hạt dưa vãi đầy đất. Vẻ mặt Thẩm Cửu khiếp sợ, cái gì? Diệp Sở từ chối hắn?

Đôi mắt thon dài của Thẩm Cửu híp lại, nha đầu này thật có bản lĩnh a, dám từ chối hắn.

Thẩm Cửu hắn là thủ lĩnh của Thanh Hội, ai ở Bến Thượng Hải không cho hắn vài phần thể diện?

Hắn mời người uống trà, người khác chỉ có thể cúi đầu khom lưng nhận, nha đầu thúi Diệp Sở này đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Nghĩ lại, Thẩm Cửu đột nhiên cười, ai bảo Diệp Sở là cô nương mà Lục Hoài coi trọng đâu? Tính tình Lục Hoài lạnh lẽo, không ngờ hắn lại thích cô nương có tính tình ngoan cố.

Tưởng tượng ra cảnh Lục Hoài lãnh tâm lãnh phổi này gặp nha đầu Diệp Sở, Thẩm Cửu liền cảm thấy thú vị.

Thẩm Cửu hắn liền muốn giằng co với Diệp Sở, nàng không uống trà với hắn, hắn liền liên tục mời đến khi Diệp Sở đồng ý mới thôi.

Tào An ở một bên run sợ mà nhìn Thẩm Cửu, chỉ thấy Thẩm Cửu một hồi nhíu mày, một hồi lại cười, hắn thập phần lo lắng.

Cửu gia bị cô nương hắn từ chối, hắn sẽ không bị ngốc đi?

Tào An biết Diệp Sở tiểu thư sẽ không coi trọng Cửu gia, Lục Tam thiếu tốt như thế đặt ở trước mắt, nàng dựa vào cái gì mà uống trà với Cửu gia chứ?

Nhưng mà, Tào An thật sự trung tâm với Cửu gia, cho dù chỉ có một chút hy vọng, cũng muốn tranh thủ giúp Cửu gia.

Đột nhiên, Thẩm Cửu nhìn Tào An từ trên xuống dưới: "Tào An, Diệp Sở không tới uống trà, không phải là do bị bộ dáng của ngươi dọa đi."

Vẻ mặt Tào An hung ác, cao lớn vạm vỡ, một đại hán như vậy lại mời một cô nương đi uống trà, có thể không dọa tới người ta sao?

Diệp Sở từ chối uống trà với hắn, nhất định là do Tào An sai, ánh mắt Thẩm Cửu nhìn Tào An muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu.

Ở trong lòng Thẩm Cửu, Diệp Sở cùng lắm cũng chỉ là một tiểu nha đầu mạnh miệng, tính tình quật, nhìn đến có đại hán tới tìm, biết đâu lại sợ hãi.

Nếu Diệp Sở biết ý tưởng của Thẩm Cửu, nhất định sẽ nói: Cửu gia, ngươi suy nghĩ nhiều.

Tào An ngây người, yên lặng rơi nước mắt trong lòng, Cửu gia, lớn lên hung ác cũng không phải lỗi của ta a, ô ô ô.

Thẩm Cửu nói: "Mấy ngày nữa ngươi lại đi tìm Diệp Sở, đúng rồi, đừng quên mỉm cười." Đừng khiến người ta sợ hãi.

"Hiện tại cười cho ta xem."

Tào An cực lực mỉm cười một cái, Thẩm Cửu gõ trán hắn thật mạnh: "Ngươi còn không bằng không cười đâu."

"Không cười còn tốt, cười càng dọa người."

Tào An sờ đầu, hắn đi theo Cửu gia lâu rồi, chỉ có khiến người khác khóc, đâu có lúc nào chọc người cười, cười với người khác thật sự quá khó khăn.

Thẩm Cửu liếc Tào An một cái: "Như vậy đi, lần sau đi tìm Diệp Sở, ngươi mang theo mấy mi thanh mục tú* đi."

*mi thanh mục tú: ưa nhìn, dễ nhìn.

Tào An: "Vâng."

Thẩm Cửu lạnh giọng: "Lần này lại không mời được Diệp Sở, ngươi biết hậu quả."

Tào An rùng mình, nuốt nước miếng: "Vâng, cửu gia."

***

Nơi khác, Lục Hoài nói xong việc ở tửu lầu, bị mọi người vây quanh rời đi. Hắn vừa đi đến bên cạnh ô tô, liền lập tức có người giúp hắn mở cửa xe, Lục Hoài hơi hơi khom lưng, ngồi xuống.

Bóng đêm thâm trầm, ánh sáng bên trong xe tối tăm, Lục Hoài dựa vào ghế xe, giống như có chút mỏi mệt, hơi cau mày.

Xe chạy vững vàng.

Lục Hoài đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ bình tĩnh trong xe: "Việc Thẩm Cửu đi mời Diệp Nhị tiểu thư như thế nào rồi?"

Đôi mắt Lục Hoài hướng ra ngoài cửa sổ, giống như người vừa nói không phải hắn vậy.

Chu phó quan ngồi ở ghế phụ lái, sống lưng thẳng tắp, hơi hơi nghiêng đầu.

"Diệp Nhị tiểu thư từ chối Thẩm Cửu gia mời, Cửu gia chuẩn bị tìm một đám thuộc hạ mi thanh mục tú đi mời Diệp Nhị tiểu thư một lần nữa."

Chu phó quan nói xong, Lục Hoài cũng không lên tiếng, giống như không phải hắn hỏi vấn đề vừa rồi. Chu phó quan thu hồi thân thể, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

Chu phó quan gặp qua Diệp Sở một lần, tự nhiên hào phóng, dáng vẻ thong dong. Lần trước, Thiếu soái phái người theo dõi Diệp tiểu thư, lần này lại chủ động hỏi về chuyện của nàng.

Này đó đều là những chuyện Thiếu soái chưa bao giờ làm lúc trước.

Nhưng Chu phó quan không dám phỏng đoán suy nghĩ của Thiếu soái, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ việc gì của Thiếu soái, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận là được rồi.

Lục Hoài híp mắt lại, khóe miệng mím thành một đường thẳng. Ngón tay thon dài đặt ở trên cửa sổ xe, lúc gõ lúc không, thần sắc nhạt nhẽo, khiến người khác không đoán được tâm tư của hắn.

Từ sau lần gặp ngẫu nhiên trước hiệu sách, Lục Hoài liền không gặp Diệp Sở nữa, hắn cũng rút lại những người phái đi theo dõi Diệp Sở, không hề tìm người nhìn chằm chằm Diệp Sở.

Lần này Thẩm Cửu đi Trung học Tín Lễ mời Diệp Sở uống trà việc này, Lục Hoài khẳng định biết đến, Thẩm Cửu nháo việc này thật lớn, trận thế cũng không nhỏ.

Lục Hoài hiểu rõ, chả trách lúc trước, Thẩm Cửu nhất định phải hỏi chuyện và Tống Duẫn gặp mặt. Thời gian nào, địa điểm nào, một năm một mười, hỏi cẩn thận như vậy.

Hóa ra là muốn sắp xếp cho hắn và Diệp Sở gặp mặt.

Thẩm Cửu ăn mệt ở chỗ Diệp Sở, Lục Hoài cũng đoán được. Diệp Sở làm người cẩn thận, làm việc tiểu tâm, dựa theo tính của nàng, Thẩm Cửu bị từ chối là chuyện trong dự kiến.

Lục Hoài biết rõ màn xiếc nho nhỏ của Thẩm Cửu, bởi vì khi đó hắn để Thẩm Cửu đi tìm Diệp Sở trên đường White, Thẩm Cửu liền cho rằng hắn có ý với Diệp Sở.

Thẩm Cửu tự chủ trương, mạnh mẽ muốn ghép hắn và Diệp Sở thành một đôi, Lục Hoài liền chờ nhìn xem bộ dáng chật vật của Thẩm Cửu khi bị Diệp Sở từ chối hai lần.

Dựa theo hiểu biết của Lục Hoài về Diệp Sở, Diệp Sở không phải loại nữ nhân sẽ coi trong bộ da của người khác, tính toán của Thẩm Cửu lần này sợ là lại thất bại.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài hiện lên một chút ý cười.

Rõ ràng lá gan của nàng lớn như vậy, nhưng lại luôn né tránh trước mặt hắn, đúng là thú vị.

Nhưng mà, hình như hắn có một chút muốn gặp nữ hài thú vị kia.

Vậy đi xem một cái đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi