Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp, Diệp Sở lại nghe rõ ràng.
Diệp Sở ngẩng đầu nhìn xem, mưa to không ngừng, nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Lục Hoài vừa lúc đứng ở phía sau nàng, áo gió không đóng khóa, áo sơ mi đen không cài hai nút thắt trên cùng. Đôi mắt đen nhánh kia vẫn đang nhìn nàng.
Hắn đang chờ nàng trả lời.
Lục Hoài không tiếp tục mở miệng, thần sắc đạm nhiên, giống như câu nói vừa rồi không phát ra từ miệng hắn vậy.
Tối nay mưa lớn như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không dừng. Diệp Sở không tìm được biện pháp về nhà khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp thôu.
"Xe của Diệp gia hôm nay không tới." Diệp Sở nói một chút về tình hình hiện tại, coi như đáp lại vấn đề của Lục Hoài.
Lục Hoài: "Hình như bến tàu cách quán trà Hằng Hưng không gần."
Diệp Sở sửng sốt, nàng dường như hiểu được ý của Lục Hoài. Lần trước ngẫu nhiên gặp được Lục Hoài ở gần trường, hắn đã nói, nàng không cần khách khí với hắn như vậy.
Lúc trước, bởi vì không xác định thái độ của Lục Hoài, Diệp Sở mới trốn hắn mọi nơi. Nhưng hiện tại, nàng đã rõ ràng, Lục Hoài cũng không có địch ý.
Nàng liền có thể sử dụng thái độ với bằng hữu để đối xử với Lục Hoài.
Hiện tại Diệp Sở không bắt xe kéo được, nếu có thể đi nhờ xe Phủ Đốc Quân một chút, cũng tiện lợi.
......
Diệp Sở giương mắt nhìn Lục Hoài, bắt gặp ánh mắt đen nhánh của hắn. Lục Hoài vẫn luôn nhìn nàng, lại vẫn không muốn nói chuyện.
Diệp Sở dừng vài giây, tiếp tục mở miệng: "Có thể......"
Lục Hoài nhàn nhạt một câu: "Ân?"
Diệp Sở chỉ có thể nói tiếp: "Có thể làm phiền Tam thiếu đưa ta trở về hay không?"
"Ân."
Thanh âm của Lục Hoài vẫn nhàn nhạt như cũ, ngữ khí lại thay đổi vài phần, có thể thấy đáy mắt của hắn hiện lên ý cười, nhẹ đến không thể phát hiện.
Lục Hoài nhấc chân rời đi quán trà Hằng Hưng, Diệp Sở nhìn bóng dáng của hắn. Thời tiết có chút lạnh, nàng tiếp tục đứng chờ ở cửa.
Không bao lâu, một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt Diệp Sở. Lục Hoài quay đầu lại, nhìn nàng một cái, ý bảo nàng lên xe.
Người lái xe là Lục Hoài, Diệp Sở cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng mở cửa xe trước, ngồi trên ghế phụ. Trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Diệp Sở hỏi: "Hôm nay, Tam thiếu tự lái xe tới sao?"
Lục Hoài gật đầu: "Hôm nay tài xế xin nghỉ, cho nên ta một mình tới."
Diệp Sở tin ngay lập tức, kỳ thật, Lục Hoài không nói cho nàng. Hiện tại tài xế vẫn ở Phủ Đốc Quân, Lục Hoài chủ động cho hắn nghỉ một ngày, tự lái xe đến đây.
Lục Hoài đặt tay ở vô lăng, thần sắc thong dong. Chiếc xe xuyên qua đường phố Bến Thượng Hải, càng đi về Diệp Công Quán, liền càng an tĩnh.
Diệp Sở ngồi xe của Lục Hoài về nhà, nếu không nói một lời, liền có vẻ xa lạ lại xấu hổ.
Nàng nhớ lại mấy ngày trước nhìn đến báo chí, một con thuyền của xưởng đóng tàu Gia Tùng xảy ra chuyện, nghe nói, Thiếu soái Lục Hoài thay Lục Đốc Quân an ủi người nhà của những người bị hại.
Ở Bến Thượng Hải, Thanh Hội bag Hồng Môn như nước với lửa, bởi vì có Lục Hoài kiềm chế, mới có thể duy trì hình tượng hoà bình.
Diệp Sở tìm được cơ hội mở miệng.
"Cảm ơn Tam thiếu."
Lục Hoài vẫn nhìn phía trước, mở miệng nói: "Vì cái gì?"
"Mấy ngày trước đây nhìn thấy trên báo chí, sự cố xưởng đóng tàu Gia Tùng, ta rất xin lỗi." Diệp Sở nói, "Tam thiếu vất vả, vì người dân khu Hoa Đông, làm rất nhiều việc."
Thời điểm Diệp Sở nói chuyện nhìn về phía Lục Hoài, khi nhắc tới bốn chữ "xưởng đóng tàu Gia Tùng", phát giác ấn đường của Lục Hoài nhíu lại.
Diệp Sở thật nhang liền nhận ra Lục Hoài không thích hợp, câu nói kia của nàng hình như có chỗ nào đó sai rồi.
"Tam thiếu?" Thanh âm của Diệp Sở thanh thấu, nàng cẩn thận hỏi thăm.
Nghe được thanh âm của Diệp Sở, Lục Hoài cảm thấy lửa giận vừa dâng lên miễn cưỡng hạ vài phần, hắn rốt cuộc quay đầu, nhìn nàng một cái.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đôi mắt của nàng vô cùng trong trẻo. Phía trước bọn họ gặp mặt hoặc là thử lẫn nhau, hoặc là thái độ xa cách, lúc này đây lại không giống.
Trên chiếc xe này không có người khác, khoảng cách giữa Lục Hoài và Diệp Sở không xa không gần, lại bởi vì chỉ có hai người bọn họ, không hiểu sao lại có cảm giác gần nhau hơn một chút.
Không biết sao, nhìn đôi mắt của Diệp Sở, Lục Hoài lại cảm thấy quen thuộc. Tầm mắt của hắn dần dần mơ hồ.
Hai người bọn họ đã gặp nhau vài lần, cảm xúc quen thuộc này đến từ đâu, hắn cũng không nói rõ được.
Lục Hoài không hề nghĩ nhiều, tầm mắt lại rơi xuống trên người Diệp Sở, nhàn nhạt gọi một câu: "Diệp Nhị tiểu thư."
Rõ ràng nàng không hề dò hỏi nửa câu, hắn lại biết rõ tâm tư của nàng.
Tuy Diệp Sở nhỏ tuổi, nhưng nàng quan tâm rất nhiều việc. Lục Hoài biết rõ, nàng muốn hỏi chuyện xưởng đóng tàu Gia Tùng hồi trước.
Lòng hiếu kỳ nặng không phải chuyện tốt, có đôi khi, người thậm chí vì lòng hiếu kỳ mà hại chết mình.
Chuyện xưởng đóng tàu Gia Tùng thật sự phức tạp, kẻ liên tục nhằm vào hắn kia đã sắp xếp chuyện này.
Lục Hoài biết Diệp Sở rất thông minh, nhưng hắn cũng không hy vọng nàng bị liên lụy vào những việc này. Ở trong mắt Lục Hoài, Diệp Sở là một nữ học sinh, hẳn là có được cuộc sống vô ưu vô lo.
Sau khi suy tư, Lục Hoài mở miệng: "Có một số việc không giống như mặt ngoài nhìn đến, nhưng ngươi chỉ cần an tâm sống là được."
Diệp Sở ngẩn ra. Lục Hoài nói rất có thâm ý, nhưng hắn có ý tứ gì?
Có một số việc không giống như mặt ngoài nhìn đến...... Chẳng lẽ, thuyền của xưởng đóng tàu Gia Tùng xảy ra chuyện kỳ thật không chỉ là một sự cố bình thường sao?
Hoặc là, chuyện này có người thao túng phía sau, mà Lục Hoài không nói cho nàng quá nhiều chuyện, chỉ là không nghĩ để nàng bị liên lụy.
......
"Được, ta sẽ." Diệp Sở không hỏi nhiều, nghiêm túc trả lời Lục Hoài.
"Ân."
Được đến câu trả lời của Diệp Sở, Lục Hoài vẫn nhìn chăm chú con đường phía trước, lực chú ý vẫn đặt trên vô lăng. Ngày mưa, đường rất trơn, hắn cần phải cẩn thận.
Ô tô vững vàng chạy, Diệp Sở ở một bên lại ngồi không yên.
Qua lời nói của Lục Hoài, Diệp Sở đã biết sự cố xưởng đóng tàu Gia Tùng phức tạp. Nhưng đời trước, chuyện này cũng không phát sinh.
Mấy ngày trước Diệp Sở nhìn đến bản tin, vốn cho rằng vì nàng trọng sinh, mới đưa đến một số việc lệch quỹ đạo.
Hiện tại nghĩ đến, trận sự cố này không đơn giản như vậy.
Lục Hoài không nói chân tướng cho nàng, có phải sau lưng chuyện này, có người yên lặng thao túng tính mạng của người khác hay không?
Nếu thực sự có người đứng phía sau thì sao? Đó sẽ là ai?
Diệp Sở nghĩ tới một người, không khỏi lạnh sống lưng.
Mạc Thanh Hàn.
Theo lý mà nói, Diệp Gia Nhu vào đại học mới quen Mạc Thanh Hàn. Khi đó, hai người nhất kiến chung tình. Diệp Sở căn bản không rõ ràng lắm, hiện tại Mạc Thanh Hàn đang ở nơi nào.
Chẳng lẽ...... hiện tại Mạc Thanh Hàn đã đang bồi dưỡng thế lực sao?
Hắn đã sớm nhằm vào Lục Hoài như vậy sao?
......
Diệp Sở quay đầu nhìn Lục Hoài, nhìn đường cong sườn mặt của hắn rõ ràng, biểu tình nghiêm túc.
Đáy lòng dâng lên sự lo lắng, tay của Diệp Sở run nhè nhẹ.
Nàng sợ hắn sẽ chết.
Hình như chú ý tới tầm mắt của Diệp Sở, Lục Hoài nhìn nàng một cái: "Diệp Nhị tiểu thư? Làm sao vậy?"
Diệp Sở lấy lại bình tĩnh: "Tối nay mưa thật lớn, Tam thiếu lái xe về Phủ Đốc Quân, nhất định phải cẩn thận."
Diệp Sở phản ứng thật nhanh, nàng cũng không muốn để Lục Hoài nghi ngờ. Cho nên giây tiếp theo, nàng lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước.
Biểu tình của Lục Hoài nhàn nhạt, đáy mắt lại có ý cười rất nhỏ: "Cảm ơn Diệp Nhị tiểu thư quan tâm, ta trước nay đều rất chú ý."
Đợi đến khi Diệp Sở nhìn về con đường phía trước, mới phát hiện sắp tới Diệp Công Quán rồi, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Nếu người của Diệp gia thấy Lục Tam thiếu đưa nàng về nhà, nàng hoàn toàn không biết phải giải thích chuyện này với mẫu thân như thế nào.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy Lục Hoài trong xe, nhưng nàng được một nam tử trưởng thành đưa về Diệp Công Quán, chuyện như vậy cũng không tốt.
Huống chi Diệp Gia Nhu và Tưởng di nương là kẻ miệng rộng, cả ngày nghĩ biện pháp ngáng chân Diệp Sở, nàng tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn đến.
Không được, phải mau chóng xuống xe.
Diệp Sở bỗng nhiên mở miệng: "Tam thiếu, có thể dừng lại ở giao lộ phía trước không?"
Tay của Lục Hoài đang đặt ở vô lăng hơi khựng lại, hắn không nói gì, ý cười nơi đáy mắt lại biến mất, khóe miệng hơi hơi trầm xuống.
Ngữ khí của Lục Hoài lạnh vài phần: "Ý của Diệp Nhị tiểu thư là?"
Diệp Sở tự nhiên thấy khóe miệng của Lục Hoài đã trầm xuống, nàng rõ ràng trong lòng hắn có chút không vui. Nếu nàng không giải thích rõ ràng, thì sẽ không dễ dàng giữ mối quan hệ tốt đẹp với hắn.
Diệp Sở suy nghĩ vài giây, lập tức liền trả lời.
"Diệp Sở hiện tại chỉ là một nữ học sinh, về nhà muộn như vậy đã không thích hợp, nếu một nam tử xa lạ đưa về lại càng không ổn."
Lục Hoài nhướng mày: "Nam tử xa lạ?"
Hắn chậm rãi đọc mấy chữ này, nhẹ nhàng bâng quơ, không nghe ra cảm xúc gì.
Diệp Sở lại hiểu được tính của Lục Hoài, câu nói vừa rồi cũng không cởi bỏ nghi hoặc, ngược lại làm hắn cảm thấy, nàng lại bắt đầu xa cách hắn.
Diệp Sở suy tư một chút, vẫn duy trì ngữ khí như cũ, nhưng lời nói lại thay đổi.
"Mỗi người đều kính nể Lục gia Tam thiếu, người của Diệp gia cũng không ngoại lệ."
Diệp Sở lời trong lời ngoài đều khen Lục Hoài, nàng không những lại một lần khen ngợi Lục Hoài, lúc này còn biểu lộ thái độ của người Diệp gia với hắn.
"Nhưng Diệp Sở coi Tam thiếu là bằng hữu."
Lục Hoài nhẹ nhàng liếc nàng một cái: "Nga?"
Chỉ thấy Diệp Sở nghiêm túc giương mắt, đối diện với hắn. Trong ánh mắt của nàng không có sợ hãi, cũng không có xa cách, tư thái ung dung thong dong, không hề có thần thái câu nệ.
Phảng phất chỉ coi hắn là bằng hữu bình thường.
Lục Hoài đã từng gặp Diệp Sở ở gần Trung học Tín Lễ, khi đó hắn nói, hy vọng lần sau khi Diệp Sở nhìn thấy hắn, có thể coi hắn là bằng hữu mà đối đãi.
Ân, xem ra lần trước lời hắn nói, nàng đều ghi tạc trong lòng.
Ô tô chậm rãi dừng ở giao lộ, Lục Hoài gác tay lên vô lăng, hắn chờ nghe, nàng sẽ tiếp tục nói gì.
"Nếu có thể quen biết với Tam thiếu, tự nhiên là vinh hạnh của Diệp gia."
Vài sợi tóc mai vương trên trán Diệp Sở, màu tóc đen nhánh phụ trợ làm da của nàng, ở ban đêm có vẻ càng trắng nõn.
Lục Hoài nhìn nàng, thần sắc đạm nhiên, mặt ngoài bất động thanh sắc.
Diệp Sở chần chờ vài giây: "Kỳ thật......"
Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Người trong nhà cũng không biết ta và Tam thiếu đã gặp mặt mấy lần."
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Cho nên?"
Xe của Lục Hoài đã dừng lại, Diệp Sở biết ý của hắn là, đã đáp ứng yêu cầu của nàng. Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, nàng càng phải giải thích rõ ràng.
Lục Hoài cho nàng tôn trọng, Diệp Sở cũng nên dùng thái độ đồng dạng để đối đãi hắn.
Bọn họ kết giao, xưa nay đã như vậy.
Diệp Sở không chút hoang mang, tiếp tục mở miệng: "Nếu người của Diệp Công Quán nhìn thấy xe của Tam thiếu, bọn họ chắc chắn dò hỏi Diệp Sở."
"Huống chi, Diệp Sở là một nữ học sinh, mà Tam thiếu đường đường là Thiếu soái. Hai người gặp nhau buổi tối, lại ngồi chung một xe......"
"Diệp Sở chưa gả chồng, tam thiếu cũng chưa đón dâu."
"Chuyện như vậy bị truyền ra ngoài, không tốt cho thanh danh của Tam thiếu."
Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp: "Phải không?"
Chỉ là không muốn để hắn đưa đến cửa Diệp Công Quán, Diệp Sở liền bảy quải tám cong mà lấy cớ như vậy, thậm chí còn nhấc lên gả chồng đón dâu.
Đúng là làm khó nàng.
Khóe miệng của Lục Hoài hiện lên ý cười cực nhạt.
Hắn phảng phất lại một lần nữa thấy được nữ hài thông minh, thú vị trên đường từ Nghiêm gia về Diệp Công Quán ngày ấy.
Chẳng qua, lần này, Diệp Sở không phải vì ứng phó hắn thử.
Lục Hoài nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, hắn lặp lại một câu nói của Diệp Sở: "Hai người gặp nhau buổi tối."
Lục Hoài nghĩ lại Diệp Sở vừa giải thích, càng nghĩ càng cảm thấy sáu chữ này có chút ý tứ.
Bọn họ chẳng qua "ngẫu nhiên" gặp được ở quán trà, nàng lại nói thành "gặp nhau buổi tối", rất có ý vị nửa đêm canh ba, tình ngay lý gian*.
*tình ngay lý gian: không làm gì sai trái, tội lỗi nhưng khách quan lại có những căn cứ khiến người khác nghi ngờ.
Diệp Sở sửng sốt, kỳ thật đấy chỉ là nàng thuận miệng nhắc tới, nàng không ngờ Lục Hoài cư nhiên sẽ moi chữ không bỏ.
Nhưng Lục Hoài đã mở miệng, nàng giống như không có lý do thu hồi những lời này.
Lục Hoài hỏi: "Ngươi nghĩ như vậy?"
Diệp Sở không dám nhìn thẳng đôi mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu trả lời: "Đúng thế."
Không biết sao, gương mặt của nàng lại có chút nóng lên. Nàng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, câu nói kia xác thật sẽ làm người nghĩ sai.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, mái tóc dài của nàng an tĩnh ngoan ngoãn mà rũ xuống dưới, che đậy gương mặt nàng. Hắn không thể thấy rõ thần sắc của nàng, lại chú ý tới một chỗ.
Tai nàng đã đỏ lên.
Nhìn bộ dáng không biết làm sao của nàng, Lục Hoài càng cảm thấy thú vị, hắn nhẹ nhàng gợi khóe môi lên.
"Diệp Nhị tiểu thư, lần sau ngươi có thể chậm rãi nói với người của Diệp gia."
"Chuyện ngươi và Lục Tam thiếu quen biết."
Diệp Sở ngẩn ra vài giây, chỉ có thể trả lời: "Được."
Thời gian đã không còn sớm, sau khi Diệp Sở tạm biệt Lục Hoài, đã đi xuống xe. Lúc này, mưa đã tạnh, nàng đi hướng Diệp Công Quán, bước chân có chút nhanh.
Xe của Lục Hoài vẫn dừng ở giao lộ, Diệp Công Quán liền ở cuối đường, đèn cửa Công quán vẫn luôn sáng.
Lục Hoài nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, tuy bước chân Diệp Sở nhỏ, lại rất nhanh, dường như nàng rất muốn nhanh về đến nhà.
Mái tóc dài của nàng tung bay, khiến thân hình của nàng càng xa xôi hơn.
Diệp Sở biết xe của Lục Hoài vẫn chưa rời đi, khi đi đến cửa Diệp Công Quán, nàng dừng bước.
Diệp Sở xoay người, vẫy tay với chiếc xe kia.
Giữa bọn họ có một ít khoảng cách, Diệp Sở sợ Lục Hoài không nhìn tới, biên độ vẫy tay cũng lớn hơn một ít.
Tay nhỏ trắng nõn kia liều mạng vẫy trong buổi tối, vô cùng lấp lánh.
Lục Hoài cười.
Chờ đến khi Diệp Sở đi vào, cửa Diệp Công Quán lại khép lại lần nữa. Ở cuối đường, chiếc cửa lớn đen nhánh kia đóng chặt. Lúc này Lục Hoài mới rời đi.
Sau khi Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, cửa lớn mới khóa lại. Nàng đơn giản giải thích lý do về muộn với mẫu thân.
Vì không khiến Tô Lan lo lắng, Diệp Sở chỉ có thể nói dối. Còn chuyện Lục Hoài để nàng nói cho người của Diệp gia biết nàng và Lục Tam thiếu quen biết...
Những lời này không thể nói sớm như vậy, Diệp Sở tạm thời vẫn trước đặt ở đáy lòng đi.
Sau khi Diệp Sở về phòng, sớm đã mệt đến không được. Nàng nằm ở trên giường, hôn hôn trầm trầm, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Xung quanh thật yên tĩnh, ngay cả tiếng vang nhỏ vụn cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng tối nay, thanh âm đã lâu chưa xuất hiện lại vang lên.
"Người thao túng sự cố xưởng đóng tàu Gia Tùng là Mạc Thanh Hàn."
"Ý đồ của hắn không tốt."
"Nhất định phải cẩn thận một chút."
......
Ba chữ kia khiến Diệp Sở mở mắt ngay lập tức, nàng đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa.
Lúc ở trên xe Lục Hoài nói với nàng, Diệp Sở cũng đã nghĩ tới điều này. Chuyện xưởng đóng tàu Gia Tùng đã là một cuộc ngoài ý muốn không thể đoán được.
Cho nên, nàng không đoán sai, hiện tại Mạc Thanh Hàn đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực.
Mà sự cố lúc này đây, chính là Mạc Thanh Hàn khiêu khích Lục Hoài.
Đời trước, thời điểm Mạc Thanh Hàn xuất hiện cũng không sớm như vậy. Sau khi trọng sinh, lại có nhiều chuyện biến hóa như vậy.
Diệp Sở biết, trước mắt Mạc Thanh Hàn chỉ nhằm vào Lục Hoài.
Trái tim của Diệp Sở trầm xuống, nếu nàng vẫn che dấu, Lục Hoài có thể sẽ bị thương hay không?
Nàng đã bảo đảm, đời trước Lục Hoài có ân với nàng, nếu Lục Hoài có việc, nàng tuyệt đối không bỏ mặc.
Quan hệ của bọn họ tạm được. Hiện tại Lục Hoài và Diệp Sở là bằng hữu bình thường, nàng không thể trực tiếp nhắc nhở hắn.
Chuyện trọng sinh vốn dĩ liền cổ quái, nếu Diệp Sở nói với Lục Hoài chuyện của Mạc Thanh Hàn, với lòng nghi ngờ nặng của hắn, không nhất định sẽ tin tưởng.
Vì khiến Lục Hoài tin tưởng nàng, Diệp Sở muốn đổi biện pháp khác.
Nàng muốn tìm cơ hội quy phục Lục Hoài.
Điều này cũng ý nghĩa, Diệp Sở cần phải chủ động tiếp cận Lục Hoài.
......
Vì bảo đảm Lục Hoài an toàn, chuyện này càng sớm càng tốt.
***
Chỗ khác, Lục Hoài đưa Diệp Sở về nhà, tuyệt đối có thể khiến Thẩm Cửu vui sướng vạn phần, đáng tiếc, hắn cũng không thấy một màn này.
Trước khi hai người rời đi quán trà, Thẩm Cửu đã bởi vì một chút chuyện mà đi trước.
Khi đó, Diệp Sở ngã vào trong lòng Lục Hoài, Thẩm Cửu hứng thú bừng bừng mà nhìn, nghĩ trò hay lập tức liền trình diễn.
Nhưng, Tào An đi đến bên người Thẩm Cửu, thấp giọng nói: "Cửu gia, có người đến Đại Đô Hội gây rối."
Lực chú ý của Thẩm Cửu hoàn toàn đặt ở chỗ hai người Lục Hoài, không nghe rõ Tào An nói. Hắn còn đang suy nghĩ, sao Lục Hoài không đến gần Diệp Sở một chút, ôm đều ôm, đương nhiên phải thừa cơ ôm càng chặt a.
Tuy Tào An không đành lòng quấy rầy Cửu gia hứng thú, nhưng việc này không phải việc nhỏ, hắn chỉ có thể lại nói một lần: "Cửu gia, có người gây rối ở Đại Đô Hội, cần ngài đi qua một chuyến."
Cái này Thẩm Cửu nghe rõ ràng, hắn xụ mặt: "Kẻ nào không có mắt tới gây rối?"
Tào An nói: "Là Kiều Lục gia của Hồng môn."
Vừa nghe đến hai chữ Kiều Lục, sắc mặt của Thẩm Cửu càng kém. Thanh Hội và Hồng Môn trước nay không hợp, Kiều Lục càng là nơi chốn đối nghịch hắn, tóm được cơ hội liền sẽ tới ghê tởm hắn.
Thẩm Cửu khó thở: "Cái tên Kiều Vân Sanh này, sớm không tới muộn không tới, cố tình ở thời điểm ta thực thi kế hoạch lớn tới gây sự!"
Lần này, Kiều Lục chính là thấy hắn ở quán trà Hằng Hưng, mới cố ý đi Đại Đô Hội gây sự.
Thẩm Cửu biết, lần này hắn không thể không đi qua, không thấy hắn, Kiều Lục tuyệt đối không bỏ qua.
Chỉ tiếc không thể tiếp tục xem trò hay trước mắt, Thẩm Cửu có chút tiếc hận.
Ngay sau đó, Thẩm Cửu liền quyết định, chờ hắn xong chuyện của Thanh Hội, liền đi tìm Lục Hoài. Lục Hoài và Diệp Sở thật vất vả mới ở cùng một chỗ theo ý hắn, làm sao hắn có thể không dò hỏi được.
Thẩm Cửu nói: "Chúng ta đi."
Tào An nói: "Vâng, Cửu gia!"
Thẩm Cửu và Tào An ngồi trên xe, Tào An vừa rồi đã tìm hiểu tin tức, hiện tại chuẩn bị hội báo với Thẩm Cửu.
Tào An: "Cửu gia, ngài còn nhớ vũ nữ từng câu dẫn ngài không?"
Đại Đô Hội có một vũ nữ thích Cửu gia, có một lần vũ nữ kia câu dẫn Cửu gia, không ngờ Cửu gia hoàn toàn không tiếp thu, trực tiếp ném vũ nữ đó ra ngoài.
Thẩm Cửu nhướng mày, trong ấn tượng của hắn hình như có một người như vậy.
Thẩm Cửu hỏi: "Như thế nào? Vũ nữ này và Kiều Lục có quan hệ?"
Tào An nhân cơ hội vuốt mông ngựa: "Cửu gia, ngài thật thần thông quảng đại, ta còn chưa nói ngài đã đoán được."
"Sau khi vũ nữ này bị đuổi đi, không biết vì sao mà có thể leo lên Kiều Lục, làm tiểu tình nhân của Kiều Lục."
Thẩm Cửu cười lạnh, hiện tại hắn còn có cái gì mà không rõ. Khẳng định hôm nay Kiều Lục dựa tên tuổi của vũ nữ kia tới gây sự.
Thẩm Cửu mới không tin Kiều Lục có bao nhiêu thích vũ nữ kia, nữ nhân của Kiều Lục rất nhiều, hắn chính là cố ý đối nghịch với mình.
Thẩm Cửu cũng không đặt Kiều Lục vào mắt, hắn bực bội chính là, hắn không thể nhìn chuyện kế tiếp của Lục Hoài và Diệp Sở.
Hắn lãng phí toàn bộ công sức rồi, nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Cửu xụ xuống.
Tào An trung tâm hộ chủ, vừa thấy Cửu gia nổi giận, tức khắc đưa chủ ý cho Thẩm Cửu: "Cửu gia, hay là ta sai người đi chỉnh Kiều Lục một chút?"
Thẩm Cửu khựng lại, có chút tò mò, xoay đầu nhìn Tào An: "Vậy ngươi nói chỉnh như thế nào?"
Tào An vừa nghe liền vui vẻ, phía trước hắn đã sớm khó chịu Kiều Lục, luôn luôn đối nghịch với Cửu gia, mất công hắn phí vài ngày, mới nghĩ ra vài biện pháp nham hiểm, thiếu chút nữa liền nghĩ phá đầu.
"Chúng ta có thể giống như Kiều Lục, cũng đi Tiên Nhạc Cung của hắn quấy rối, lặng lẽ đánh tất cả vũ nữ ở nơi đó một trận, chờ đến lúc lên sân khấu, một cái cũng không được."
Tào An tự cho là đưa ra chủ ý rất tốt, chờ Thẩm Cửu khen ngợi.
Thẩm Cửu tức đến cười, hắn không vội, cười như không cười mà nhìn Tào An, ý bảo hắn tiếp tục nói, xem đầu óc của hắn rốt cuộc có bao nhiêu ngốc.
"Còn có sao? Tiếp tục nói, Tửu gia ta nghe." Thẩm Cửu nói.
"Cửu gia, biện pháp thì ngài muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, ta ở nhà suy nghĩ rất lâu, chúng ta còn có thể động tay chân trên xe của Kiều Lục, đến lúc đó xe lật, biết đâu mấy chiếc răng cửa của Kiều Lục sẽ bị rụng mất."
Nghĩ đến bộ dáng Kiều Lục nói chuyện bị lọt gió, Tào An liền vui mừng, tiếng cười của hắn tục tằng, kém chút nữa liền lật nóc nhà.
Càng cười càng cảm thấy không thích hợp, sao Cửu gia lại không cười đâu, tiếng cười của Tào An bị nghẹn trong cổ họng, cuối cùng tiêu tán trong không khí.
"Ha ha." Thẩm Cửu cười lạnh hai tiếng, gõ trán Tào An: "Ta hiểu rõ ngươi, ngươi chính là một kẻ không đầu óc, việc này ngươi đừng nói với người khác, ta không muốn bị người khác cười rụng răng."
Tào An sợ tới mức xua tay: "Ta chỉ suy nghĩ ở trong lòng, trước nay không nói với người khác."
Thẩm Cửu thu tay: "Nhìn xem ngươi ra cái gì chủ ý, chúng ta là lưu manh sao? Ta cư nhiên lãng phí nhiều thời gian trên người ngươi như vậy, mau đuổi kịp, chạy nhanh đi Đại Đô Hội."
Vẻ mặt của Tào An ủy khuất đi theo sau Thẩm Cửu, hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Cửu gia đã quên, bọn họ vốn dĩ chính là lưu manh a.
Xe chạy nhanh hơn bình thường, không bao lâu liền đến Đại Đô Hội.
Kiều Lục cố ý chờ một ngày Thẩm Cửu và Tào An không ở, tới Đại Đô Hội gây sự, hắn muốn thường thường khiến Thẩm Cửu không thoải mái.
Thuộc hạ giám sát Đại Đô Hội lâu dài hội báo, Kiều Lục liền lập tức mang theo người chạy tới Đại Đô Hội.
Thẩm Cửu đến Đại Đô Hội liền nhìn thấy Kiều Lục đang dựa vào sô pha trong sảnh, uống trà đầu tiên. Mỗi cử động của hắn đều vô cùng ưu nhã, giống như nơi này là do hắn mở vậy.
Rất chói mắt.
Khách trong Đại Đô Hội đều bị dọa chạy hơn phân nửa, mấy cái còn ở trong góc run bần bật, hiển nhiên phía trước bị người của Kiều Lục dọa tới rồi.
"Tào An." Thẩm Cửu kêu một tiếng.
"Cửu gia, ngài muốn phân phó gì." Tào An bước lớn đến, hắn chờ Cửu gia hạ lệnh sửa trị Kiều Lục một chút.
"Ngươi nói vì sao trong sảnh lại có mùi thối, mũi của Cửu gia ta có vấn đề sao?" Thẩm Cửu duỗi tay vẫy vẫy trước mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngày thường đầu óc của Tào An không nhanh nhạy, lúc này lại nhanh chóng hiểu ý Thẩm Cửu, hắn lập tức đáp: "Mũi của Cửu gia thật nhạy, sao có thể có vấn đề được, trên sô pha của sảnh xác thực có con rệp, mùi hôi vô cùng."
Thẩm Cửu nói ai, người ở đây đều biết, thuộc hạ phía sau Kiều Lục lộ vẻ căm giận, muốn tiến lên, Kiều Lục lại giơ tay ngăn lại.
"Thẩm Cửu, đừng đứng nữa, ngồi nói chuyện đi." Kiều Lục giống như chủ nhân nơi này, tùy ý chỉ vị trí trước mặt, bộ dáng không chút để ý, khiến người tức đến đau răng.
"A, ta thấy ngươi là bị nữ nhân đào hết, chân mềm, phải ngồi trên sô pha, tính, coi như ta đồng tình ngươi, chiếc sô pha này liền tăng ngươi." Thẩm Cửu một chút cũng không sợ.
Hắn từ trên nhìn xuống Kiều Lục, giống như nhìn một con tôm chân mềm không dùng được.
Tào An ở trong lòng nói một tiếng hay, quả nhiên Cửu gia vừa ra tay, liền biết sự lợi hại.
Sắc mặt của Kiều Lục không chút thay đổi, hắn cong môi, cười: "Thẩm Cửu, ta tới bất bình thay cho Tiếu Tiếu, nàng nói thời điểm nàng làm vũ nữ ở chỗ ngươi, luôn bị người khi dễ."
Không biết vì sao mà Tiếu Tiếu bị Kiều Lục coi trọng, thành tiểu tình nhân của hắn, trước mắt còn xem như được sủng ái, cũng không biết sẽ ở bao lâu thôi.
Chẳng qua muốn Kiều Lục xuất đầu vì một nữ nhân, là không có khả năng. Khi hắn muốn sủng người khác liền đối nàng mọi chỗ tốt, lúc ghét bỏ liền đối nàng như đối rác rưởi.
Kiều Lục và Thẩm Cửu trước nay không hợp, hai người thường thường gây sự cho đối phương. Hôm nay xem như bình thường, lấy vũ nữ làm cớ, khiến Thẩm Cửu không vui.
"Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu là ai?" Thẩm Cửu gãi lỗ tai, ra vẻ không biết.
Tào An cố ý nói: "Cửu gia, Tiếu Tiếu chính là ca nữ bị ngài đuổi đi a."
Thẩm Cửu làm bộ bừng tỉnh: "Thì ra ngươi nói nàng a, người lớn lên xấu nhất Đại Đô Hội, nhảy cũng kém nhất, thanh âm lại khó nghe a."
Thẩm Cửu nhìn về phía Kiều Lục, ra vẻ khó hiểu: "Kiều Vân Sanh, có phải đôi mắt của ngươi có vấn đề hay không? Vì nữ nhân này tìm công đạo?"
Tiếu Tiếu không phải người an phận, nhảy cũng không nghiêm túc, Thẩm Cửu đã sớm không quen nhìn nàng. Sau lại nàng nghĩ cách câu dẫn Thẩm Cửu, Thẩm Cửu hoàn toàn nổi giận, đuổi nàng đi.
Kiều Lục đối với Thẩm Cửu nói phảng phất giống như không nghe thấy, hắn ôm nữ nhân bên người lại đây, như có như không mà vuốt tóc nữ nhân.
Kiều Lục nhàn nhạt phản bác: "Tốt hơn ngươi, một đống tuổi, ngay cả tư vị của nữ nhân cũng chưa hưởng qua."
Kiều Lục liếc Thẩm Cửu một cái, nói: "Thẩm Cửu, chẳng lẽ ngươi không được?"
Lúc này Thẩm Cửu mới phát hiện bên người Kiều Lục có một nữ nhân, khuôn mặt rất non, rõ ràng hơn hai mươi tuổi, nhìn qua lại giống mười sáu, mười bảy tuổi, trên người còn có hơi thở của học sinh, người này đúng là Tiếu Tiếu.
Thẩm Cửu ha ha hai tiếng, Kiều Lục cho rằng nói như vậy sẽ chọc giận hắn, kia thật là suy nghĩ nhiều.
Thẩm Cửu khiêu khích: "Không cần ngươi lo lắng, nhưng thật ra nữ nhân của ngươi quá nhiều, cẩn thận có ngày chết ở trên giường."
"Ta xem ngươi nằm xoài trên sô pha như vậy, cũng không dậy được, xem ra là thân thể rất lỗ lã, ta vừa vặn biết một người trung y, có thể giới thiệu cho ngươi."
Vẻ mặt của Thẩm Cửu xấu xa: "Chuyên trị bệnh kín của nam giới."
Kiều Lục nhướng mày: "Ngươi rõ ràng như vậy, hay là ngươi xem qua?" Kiều Lục còn quét người Thẩm Cửu, tỏ vẻ hoài nghi.
Thẩm Cửu và Kiều Lục có qua có lại, tranh phong tương đối, ai cũng không lùi một bước.
Lúc này, Kiều Lục liếc Tiếu Tiếu một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Tiếu Tiếu, tốt xấu Thẩm Cửu cũng coi như lão bản trước của ngươi, chào hỏi một cái đi."
Tiếu Tiếu nói: "Cửu gia, ta là Tiếu Tiếu."
Thẩm Cửu cũng không nhìn nàng, quay đầu nhìn Tào An: "Tào An, ta đều nói không quen biết nữ nhân này, hai người này lại còn dán lên."
"Ngươi nói này không phải tiện thì là cái gì?"
Tào An cổ động: "Cửu gia, ngài nói đúng, có chút người chính là không biết tốt xấu, nghe không hiểu tiếng người."
Tiếu Tiếu nghe ra Thẩm Cửu và Tào An châm chọc, mặt trắng bệch, nhìn về phía Kiều Lục.
Thần sắc của Kiều Lục không đổi, phảng phất cũng không để ý Thẩm Cửu nói, hắn sờ tóc Tiếu Tiếu, tỏ vẻ cổ vũ.
Tiếu Tiếu lại ôn nhu nói: "Cửu gia, ta vốn nghĩ Đại Đô Hội không tồi, nhưng so với Tiên Nhạc Cung, thật đúng là một cái trên trời một cái dưới đất đâu."
"Nghĩ đến ta thật phải cảm tạ Cửu gia đuổi ta khỏi Đại Đô Hội đâu, nếu không như thế nào mà ta gặp được Lục gia chứ."
Tiếu Tiếu nhìn Kiều Lục tràn đầy tình yêu. Tuy nàng từng câu dẫn Thẩm Cửu, nhưng Thẩm Cửu không thích nàng, còn đuổi nàng ra Đại Đô Hội, nàng đối Thẩm Cửu đã sớm chết tâm.
Sau nàng lại gặp Kiều Lục, bề ngoài của Kiều Lục tuấn nhã, đối người ôn hòa, hoàn toàn không đáng sợ như lời đồn đãi.
Trước đó, Kiều Lục vẫn ôn nhu với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu hoàn toàn không biết Kiều Lục mang theo nàng, chỉ vì chọc giận Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu cười lạnh: "Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Một cái vũ nữ còn dám khiêu khích hắn.
Sau đó, Thẩm Cửu kêu một tiếng: "Tào An, khiến nàng câm miệng."
Tào An lập tức theo tiếng: "Vâng, cửu gia!" Tốc độ của Tào An cực nhanh, đi đến trước mặt Tiếu Tiếu, giơ tay tát nàng một cái.
Theo lý thuyết, Kiều Lục đang ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, nếu hắn muốn ngăn cản, Tiếu Tiếu tuyệt đối sẽ không bị tát. Nhưng hiện tại xem ra, Kiều Lục căn bản không muốn ngăn cản.
Tiếu Tiếu che mặt, có chút không thể tin được Thẩm Cửu nói đánh là đánh, nàng lã chã: "Lục gia......"
Kiều Lục nhẹ nhàng sờ mặt Tiếu Tiếu, không nhanh không chậm nói: "Thẩm Cửu, đây là thái độ đối xử với nữ nhân của ngươi?"
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng: "Kệ nàng là nam nhân hay nữ nhân, ta nhìn không thuận mắt, sẽ không khách khí với nàng."
Ghê tởm Thẩm Cửu xong, Kiều Lục đứng lên: "Thẩm Kiều Nga, chúng ta quấy rầy đến đã lâu, liền không trở ngại ngươi buôn bán."
Mí mắt của Thẩm Cửu cũng không nâng một chút, nhìn bóng dáng của Kiều Lục mà nói: "Yên tâm, lát nữa ta sẽ để thuộc hạ đưa địa chỉ của vị trung y kia qua, có bệnh phải sớm chữa, đừng sợ mất mặt."
Kiều Lục vừa đi, Thẩm Cửu liền liếc Tào An một cái, Tào An đưa một ánh mắt chuyện làm tốt.
Trong lúc giằng co với Kiều Lục, Thẩm Cửu liền cho Tào An một ánh mắt, Tào An lập tức liền thực thi phương án thứ hai của hắn, động tay chân trên xe của Kiều Lục.
Không phải Thẩm Cửu khen, Tào An chuyện khác không được, ngáng chân người khác lại làm được hoàn mỹ vô khuyết, liền Thẩm Cửu cũng muốn nói một tiếng tốt.
Tào An nói như vậy, chuyện kia khẳng định đã làm thỏa đáng. Thẩm Cửu vui vẻ hừ ca, trở về phòng.
Đầu khác, Kiều Lục đi ra Đại Đô Hội, liếc Cố Bình một cái: "Đừng để ta lại nhìn thấy nàng."
Ghê tởm Thẩm Cửu xong, Tiếu Tiếu liền không có giá trị lợi dụng, tự nhiên không phải để lại.
Cố Bình hiểu ý, Kiều Lục tiếp tục chậm rãi đi tới phía trước.
Tiếu Tiếu ở phía sau chưa nghe thấy Kiều Lục nói, đang muốn theo sau, lại bị Cố Bình ngăn cản.
Mặt của Cố Bình không chút biểu cảm, ném Tiếu Tiếu cho những người khác, nói: "Đem nàng ra Bến Thượng Hải, càng nhanh càng tốt."
Ngay sau đó, Cố Bình lập tức đi lên phía trước.
Tiếu Tiếu ngây ngốc, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì. Rõ ràng Lục gia rất tốt với nàng, vừa rồi còn vẻ mặt ôn hòa với nàn, tuyệt không đối xử với nàng như vậy.
Tiếu Tiếu muốn tránh thoát, nhưng thật nhanh nàng đã bị đánh hôn mê, mất đi tri giác.
Kiều Lục ngồi ở hàng ghế sau của ô tô nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, xe lay động, Kiều Lục nhanh chóng túm lấy tay vịn.
Xe kịch liệt lung lay vài cái, một tiếng vang "Phanh" lớn, xe dừng lại.
Tài xế bình tĩnh lại, vội vàng xuống xe xem xét, tiếp theo nơm nớp lo sợ hội báo.
"Lục gia, xe nổ lốp."
Sắc mặt của Kiều Lục lạnh lùng, nhất định là Thẩm Cửu ra tay.
Kiều Lục mãi không nói chuyện, không khí trong xe thập phần áp lực, làm người có chút không thở nổi.
Kiều Lục đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi cong: "Cố Bình, Đại Đô Hội có một ca nữ hát rất hay đúng không?"
Cố Bình thấp giọng nói: "Đúng vậy, Lục gia. Thượng Hải có rất nhiều người đặc biệt đi Đại Đô Hội nghe ca nữ này hát."
"Người thích ca nữ này thật không ít."
Kiều Lục không chút để ý mà nói: "Ngươi cạy ca nữ này lại đây."
Hắn thật muốn nhìn, Đại Đô Hội mất đi ca nữ này, Thẩm Cửu sẽ gấp thành cái dạng gì.
***
Trên đường về Phủ Đốc Quân, Lục Hoài lấy chiếc đồng hồ quả quýt kia ra, nắp bị mở ra, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Đã 10 giờ tối.
Lúc rời quán trà Hằng Hưng chỉ có 8 giờ rưỡi. Lục Hoài chẳng qua là đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán, lại hàn huyên vài câu, thời gian liền thoảng qua.
Thì ra hắn và nàng ở chung lâu như vậy.
Lục Hoài nhét đồng hồ quả quýt vào túi, đây là mẫu thân để lại cho hắn, hắn vẫn luôn giữ gìn, không lấy ra trước mặt người khác.
Trong bóng đêm thâm trầm, Lục Hoài vẫn nhìn phía trước không chớp mắt. Hắn làm việc chú ý, cẩn thận đến cực điểm, sẽ không cho người ta có cơ hội thừa dịp.
Thật nhanh, ô tô đến Phủ Đốc Quân.
Đêm qua không ngủ tốt, hôm nay lại lăn lộn ở quán trà một trận, tối nay, Lục Hoài đi ngủ thật sớm, cũng không suy nghĩ lung tung như phía trước.
Lục Hoài không hay nằm mơ, kỳ quái là, đêm nay hắn lại có một giấc mộng.
......
Ở trong mộng, Thượng Hải cũng đang mưa, mưa vừa dày vừa nhanh.
Lục Hoài lái xe, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng. Lục Hoài không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ một việc, hắn muốn đi quán trà Hằng Hưng đón một người.
Xe chạy đến cửa quán trà Hằng Hưng, bên trong cực kỳ ầm ĩ. Lục Hoài mặc quân trang, đi vào. Hắn nhìn quét một vòng, không thấy rõ mặt của những người này.
Hắn muốn đón ai?
Không bao lâu, tầm măt của Lục Hoài liền dừng trên người một người trong đó.
Lục Hoài như cũ không biết thân phận của người nọ, nhưng hắn thấy chiếc đồng hồ quả quýt kia trong tay nàng, tức khắc dừng bước chân lại.
Người đó nhất định là người hắn muốn đón, Lục Hoài đi hướng người nọ.
Lục Hoài đưa người nọ lên xe, mà chiếc đồng hồ quả quýt kia, Lục Hoài lại không lấy về. Kỳ quái là, hắn lại rất tin tưởng người này.
Sau khi lên xe, Lục Hoài lái xe, người nọ ngồi ở ghế phụ. Ô tô dừng ở một chỗ, nơi đó có một tòa nhà Tây rất lớn.
Sau đó, hình như Lục Hoài nói gì đó với người nọ, nhưng thanh âm quá nhỏ, hắn không thể nghe rõ chính mình nói.
Lúc rời đi tòa nhà Tây, trời đã đen ngòm. Sau khi Lục Hoài và người nọ lên xe, không hiểu sao, hắn giống như có việc trong lòng, thế nhưng tâm thần không yên.
Lục Hoài đang lái xe, lại thất thần.
Trời mưa lớn như vậy, trời tối như vậy, hai người trong xe đều có tâm sưn, không có chuyên chú. Kết quả, ô tô xảy ra tai nạn trên đường Scott.
Lục Hoài theo ô tô quay cuồng mà ngã xuống, trên mặt đất tràn đầy máu tươi và mảnh vỡ pha lê.
Người kia ở đối diện hắn.
Sau khi ô tô nổ mạnh, nháy mắt bốc lửa!
Hắn muốn mở to mắt nhìn rõ ràng, lại như thế nào cũng không thấy rõ.
......
Lục Hoài bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện người đã đầy mồ hôi.
Hắn hoãn trong chốc lát, mới ý thức được kia thì ra là một giấc mộng.
Lúc này, Lục Hoài quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, nhiệt độ không khí lúc sáng sớm dị thường thấp. Thượng Hải lại bắt đầu mưa, không khí trong phòng thật ẩm ướt.
Hắn thấy ánh lửa, cũng cảm nhận được sóng nhiệt, giống như hắn đã trải qua trận nổ mạnh đó vậy.
Vì sao hắn lại mơ như thế?
Mà cảnh trong mộng lại chân thật như vậy?
Đây là báo mộng sao?
Khả năng không lớn, hắn là một người. Tai nạn xe cộ sẽ không phát sinh trên người hắn.
Lục Hoài rõ ràng, gần đây, đường Scott không hề phát sinh tai nạn xe cộ. Chẳng qua, đêm nay hắn xác thật đi qua đường Scott.
Quán trà Hằng Hưng trùng hợp là nơi đêm nay đi.
Quán trà Hằng Hưng, đường Scott, Thượng Hải đổ mưa, cùng với chiếc xe chạy trong đêm...... dường như đều tương tự với hôm nay.
Có lẽ đã nhiều ngày quá mệt mỏi, hắn mới mơ thấy cảnh giống như hiện thực.
Lục Hoài đã tạo ra ngọn nguồn của giấc mộng, qua đi sẽ không nghĩ nữa.
Kia chỉ là một giấc mộng bình thường thôi.