Thẩm Cửu gia có không ít sản nghiệp, hội sở Đại Đô kia cũng là của hắn. Đã nhiều ngày, buổi sáng khi hội sở Đại Đô chưa mở cửa, đám thuộc hạ phát hiện Cửu gia luôn đi đường White trước.
Thẩm Cửu gia đội mũ, một thân hắc y, đôi mắt ở dưới kính râm đảo quanh. Thuộc hạ đắc lực nhất Tào An đi theo hắn.
Thẩm Cửu gia nhàn nhạt nhìn: "Tào An."
"Ai, Cửu gia." Tào An chạy nhanh đi lên, cười nịnh nọt.
"Ngươi nói trên phố này, có bao nhiêu cô gái cao một mét sáu tám?"
"Này..." Tào An sửng sốt hạ, "Lại không thể trực tiếp đo..."
Thẩm Cửu gia chửi bậy trong lòng, thảo, Lục Hoài còn chưa sờ vào được cô gái kia, hắn làm cách nào biết được chiều cao của người ta?
"Vậy ngươi nói, một cô gái có thanh âm dễ nghe thì sao?
Tào An khó hiểu: "Cửu gia, tất cả cô gái trong hội sở đều có thanh âm dễ nghe. Vì sao lại phải tìm trên đường cái a."
Giây tiếp theo, đầu Tào An bị gõ mạnh, Thẩm Cửu gia lạnh giọng: "Cô gái ta muốn tìm có thể là người bình thường sao? Đừng lấy mấy thứ trong hộp đêm tới lừa gạt ta!"
"Nhìn kỹ cho ta!"
"......"
Hôm nay, trường học khai giảng. Trung học Tín Lễ là trường học kiểu mới nổi danh ở Thượng Hải, nam nữ đều có thể đi học. Nhà Diệp Sở tuy giàu có, nhưng nàng không nghĩ làm đặc thù.
Trạm tàu điện cách Diệp Công Quán không xa, Diệp Sở không để tài xế đưa, mà tự mình đi qua.
Không trung rộng lớn, thanh âm ầm ầm vang, đường phố rộn ràng, nhốn nháo. Diệp Sở an tĩnh mà hưởng thụ sáng sớm náo nhiệt nơi Thượng Hải.
Xuống tàu điện, Diệp Sở vừa vặn thấy xe Diệp gia còn ngừng ở cổng trường.
"Lý thúc." Diệp Sở đi qua, cùng tài xế nói lời chào hỏi.
"Nhị tiểu thư." Lý thúc hướng Diệp Sở lộ ra tươi cười.
Diệp Sở biết con người Diệp Gia Nhu sĩ diện, mỗi lần đi học đều phải ngồi xe trong nhà. Diệp Sở đối Lý thúc cười: "Mau trở về, trên đường cẩn thận."
"Cám ơn nhị tiểu thư."
Lý thúc thấy ấm trong lòng, vẫn là nhị tiểu thư tốt. Vừa rồi hắn đưa tam tiểu thư đi học. Sau khi Tam tiểu thư xuống xe, một câu đều không nói, liền trực tiếp đóng cửa chạy lấy người.
Diệp Sở thường nói những lời này đó, người nào cũng bình đẳng, Lý thúc không hiểu văn hóa nhiều, nghe không rõ. Nhưng là hắn biết, nhị tiểu thư lớn lên đẹp, tâm địa cũng tốt.
Lý thúc nhìn Diệp Sở vào cổng trường, mới phát động ô tô, trở về Diệp Công Quán.
Diệp Sở mới vừa đi vào trường học, liền gặp được Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm tin tức linh thông: "A Sở, nghe nói ban chúng ta có lão sư quốc văn mới."
Phó Điềm Điềm dáng người cao gầy, gục đầu xuống, gương mặt anh khí tràn đầy buồn bực.
"Như thế nào? Ngươi còn nhớ thương Phương lão sư sao?" Diệp Sở trêu chọc nói. Trong nhà Phó Điềm Điềm tất cả đều là mãng phu, cho nên nàng đặc biệt thích diện mạo, khí chất thư sinh.
Phương lão sư là lão sư quốc văn trước của ban, tốt nghiệp đại học Yến Kinh, mang mắt kính viền vàng, rất văn nhã. Phó Điềm Điềm thường khen Phương lão sư đẹp trước mặt Diệp Sở.
"Mới không có!" Phó Điềm Điềm hoàn toàn phủ quyết, bộ dáng khẩu thị tâm phi*.
*Khẩu thị tâm phi: lời nói trái ngược với những gì nghĩ.
Diệp Sở hiểu rõ, nhìn khiến Phó Điềm Điềm chột dạ.
Đề tài bản thân kể, quỳ cũng phải nói xong. Phó Điềm Điềm nhanh chóng chuyển đề, chỉ chỉ một nam sinh phía trước: "Ngươi xem, Nhiếp Vân Khiêm."
"Nhiếp gia an bài hôn sự cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt, nói hắn muốn đi du học......"
Phó Điềm Điềm ở bên nói, Diệp Sở theo hướng ngón tay nàng chỉ nhìn lại.
Cây cối trong trường học cao lớn, từng hàng lớn lên ở ven đường. Có cái nam sinh với mái tóc đen nhánh, bóng dáng ôn hòa, bộ dáng điệu thấp nội liễm.
Diệp Sở thực nhanh từ trong trí nhớ tìm được Nhiếp Vân Khiêm, đời trước nàng và hắn không có gì lui tới, chỉ đơn giản nói qua mấy câu.
Bất quá, Diệp Sở nhớ rõ ràng, Nhiếp Vân Khiêm là học sinh có thành tích tốt nhất trường học.
Diệp Sở nghĩ thầm, Nhiếp Vân Khiêm là người tiếp thu giáo dục kiểu mới, đối với việc lung tung ép duyên tự nhiên là cự tuyệt. Hắn giống rất nhiều thanh niên, có lý tưởng rộng lớn.
Mà Diệp Sở, nàng đối hôn nhân không có ý tưởng gì cả. Đời này, nàng chỉ nghĩ thay đổi kết cục của người nhà và bạn bè, cũng khiến quỹ đạo của Diệp Gia Nhu hoàn toàn xoay chuyển.
......
Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm vừa đi vừa nói, đột nhiên một âm thanh truyền đến từ phía sau, có người gọi nàng.
"Diệp Sở, nghe nói ngươi cùng Trần Tức Viễn thân cận?" Một người nữ sinh chạy tới, thần sắc hưng phấn.
Diệp Sở nhướng mày, không phủ nhận. Líc trước nàng lúc đã cảnh cáo Trần Tức Viễn, hẳn là hắn không dám nói lung tung ở bên ngoài.
"Trần Tức Viễn nói ngươi là tiên nữ trên trời đâu."
Diệp Sở kinh hách, thiếu chút nữa trượt chân ngã, ổn định thân mình sau nói: "Cái gì?"
"Ngươi không biết sao?" Nữ sinh cảm thấy hứng thú, "Ca ta nói cho ta, Trần Tức Viễn chỉ cần nhắc tới ngươi, liền khen không dứt miệng."
Nữ sinh đem nguyên bản những gì Trần Tức Viễn nói nói lại một lần. Kỳ thật, những lời nói này đã truyền qua vài người, đã sớm càng ngày càng khoa trương.
"Ôn nhu mỹ lệ, thiện lương hào phóng...... Nhưng thấy chân nhân mới biết được, quả thực so tiên nữ trên trời còn đẹp hơn."
Phó Điềm Điềm cười ha ha, cọ cọ cánh tay Diệp Sở: "Làm ta tới dính dính tiên khí của tiên nữ."
Diệp Sở: "......"
Xem ra cảnh cáo của nàng xác thật có hiệu quả, chỉ là không nghĩ tới gan tên Trần Tức Viễn kia nhỏ như vậy, thổi phồng đến mức nàng đều có điểm chột dạ.
Đến nỗi Trần Tức Viễn đem Diệp Sở thổi thành chỉ ở trên trời lúc nào, này còn phải từ một lần hội tụ nói lại.
Ngày đó, Trần Tức Viễn cùng bạn bè hắn ở tửu lầu ăn cơm. Trần Tức Viễn bởi vì việc thân cận, tâm tình không tốt, muốn đi uống rượu phát tiết một chút.
Một cái bạn bè đề ra một câu: "Tức Viễn, nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi cùng Diệp Nhị tiểu thư thân cận, có thành hay không a?"
"Không cần phải nói, Trần Đại công tử chúng ta ra ngựa, khẳng định bắt được trái tim của Diệp Nhị tiểu thư."
Trần Tức Viễn tự nhận là nam nhân hoàn mỹ ngàn dặm mới tìm được một, mỗi lần đều khoe khoang trước mặt bạn bè, hắn có mị lực thế nào, nữ nhân chỉ cần thấy hắn, tuyệt đối sẽ yêu hắn.
Hơn nữa trước khi thân cận, Trần Tức Viễn còn mạnh miệng, nói cho dù Diệp Sở là cái đại mỹ nhân, thấy hắn cũng sẽ khăng khăng một mực*.
*Khăng khăng một mực: thủy chung, trung thành.
Trần Tức Viễn nghe bạn bè nói, lòng tê rần, thật là điều hay không nói, toàn nói điều dở, mất mặt khi thân cận rõ ràng còn trước mắt, cố tình bọn họ còn hỏi hắn việc này.
Trần Tức Viễn bực bội trong lòng, không nghĩ nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu uống rượu giải sầu.
Một cái công tử ca cười nói: "Tức Viễn, sao ngươi không nói lời nào? Không phải là thất bại đi?"
"Tức Viễn, ngươi mau nói a." Tất cả mọi người đều thúc giục, nhất định phải biết kết quả.
Trần Tức Viễn thấy tránh không khỏi, lại nghĩ tới lời nói của Diệp Sở, thân cận thất bại là vì Diệp Sở ta chướng mắt Trần Tức Viễn người, ngày sau nếu có lời đồn bất lợi với ta, ta đều tính trên đầu ngươi.
Trần Tức Viễn hít sâu một hơi, nói: "Diệp Nhị tiểu thư...... Không nhìn trúng ta."
"Ha ha ha ha ha...... Xem ra Diệp Nhị tiểu thư này ánh mắt rất cao đi..."
"Ngươi không phải luôn nói bản thân rất có mị lực sao? Như thế nào, lúc này mất đi hiệu lực?"
Nghe thấy bạn bè trêu đùa, Trần Tức Viễn không lời nào để nói, buồn bực lại uống một hớp rượu lớn. Lúc trước ra vẻ bao nhiêu, hiện tại liền vả mặt bấy nhiêu, Trần Tức Viễn trong lòng đối Diệp Sở lại oán hận vài phần.
Lúc này, một người hỏi: "Diệp Nhị tiểu thư vì cái gì chướng mắt ngươi a?"
Nhớ tới nhược điểm còn ở trong tay Diệp Sở, Trần Tức Viễn cắn răng nói: "Diệp Nhị tiểu thư ôn nhu mỹ lệ, thiện lương hào phóng, ta xác thật không xứng với nàng."
Trần Tức Viễn căm giận mà nghĩ, Diệp Sở chính là cái mỹ nhân rắn rết, nhưng dù không tình nguyện, ngoài miệng lại không thể không khen Diệp Sở.
Một người nói tiếp: "Nói cũng đúng, Diệp Nhị tiểu thư ưu tú như vậy, hình như ngươi xác thật không xứng với nàng."
Nghe thế, Trần Tức Viễn mở to hai mắt, đây là nói cái gì? Hắn há miệng thở dốc, nhớ tới cảnh cáo của Diệp Sở, một tiếng cũng không dám nói.
Một cậu ấm khác nói: "Tức Viễn, nói thật, Diệp Sở nổi danh là mỹ nhân nhi, gia cảnh hảo, tính tình cũng không tồi, ngươi cùng Diệp Sở nhìn qua liền không xứng đôi."
Trần Tức Viễn nhịn không được: "Diệp Sở tính tình hảo?" Các ngươi từ nơi nào nhìn ra được? Các ngươi là chưa thấy được bộ dáng châm chọc người của nàng, Trần Tức Viễn hiện tại nhớ tới đều cảm thấy trái tim hoảng hoảng.
Hơn nữa cái gì mà hắn cùng Diệp Sở không xứng đôi? Hắn kém như vậy sao? Trần Tức Viễn một trận giận lớn, cảm thấy đầu hắn đều phải bốc khói.
Một cái cậu ấm nói: "Muội muội ta và Diệp Sở học cùng trường, nàng nói tính cách Diệp Sở thực hảo, tất cả mọi người đều thực thích Diệp Sở." Những người khác cũng phụ họa vài câu, tỏ vẻ tán đồng.
Trần Tức Viễn ngây ngốc, thì ra chỉ có hắn biết bộ mặt thật của Diệp Sở? Cố tình hắn còn phải duy trì thanh danh tốt cho Diệp Sở, cái gì cũng không thể nói, hắn đúng là có khổ cũng nói không nên lời a.
Lúc này, một người đề ra một câu: "Tức Viễn, ngươi cùng Diệp Nhị tiểu thư gặp qua, ngươi nói, tính tình Diệp Nhị tiểu thư như thế nào?"
Trần Tức Viễn rất muốn lớn tiếng nói, mồm miệng Diệp Sở ngoan độc, nói chuyện không lưu tình, chính là, lời ra khỏi miêng, ngạnh sinh sinh thay đổi một cái.
"Diệp Nhị tiểu thư nói chuyện ôn nhu, làm việc đều suy xét cảm thụ của người khác, tóm lại ở chung thật vui sướng."
Trần Tức Viễn một bên khen Diệp Sở đến tận trời, một bên rơi lệ trong lòng, vì cái gì hắn phải nghẹn khuất như thế, người tồn tại thật khó khăn mà.
"Tức Viễn, đừng khổ sở, nếu Diệp tiểu thư chướng mắt ngươi, ngươi cũng đừng thương tâm, thiên nhai nơi nào cũng có thảo a."
Một cái bằng hữu thấy Trần Tức Viễn vẫn luôn khen Diệp Sở, hơn nữa cả đêm đều uống rượu giải sầu, cho rằng Trần Tức Viễn cực kỳ thích Diệp Sở, lúc này mới hảo tâm khuyên Trần Tức Viễn.
Trần Tức Viễn tức giận đến hộc máu, này là cái gì với cái gì a, trong lòng hắn chỉ có Diệp Gia Nhu, hắn nào có lá gan tiếu tưởng Diệp Sở a.
Trần Tức Viễn khóc trong lòng, nước mắt đều có thể thành một dòng sông, không có biện pháp, bản thân tạo nghiệt, đánh nát răng cũng phải nuốt vào bụng.
Vì thế, trải qua đêm nay, bạn bè Trần Tức Viễn đều biết: Thứ nhất, Diệp Sở ôn nhu mỹ lệ, không nhìn trúng Trần Tức Viễn.
Thứ hai, Diệp Sở người mỹ, tính tình hảo, toàn thân không có một khuyết điểm.
Bạn bè Trần Tức Viễn không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi trở về liền đem chuyện này nói cho tỷ muội trong nhà. Truyền đến truyền đi, có rất nhiều người đã biết.
Diệp Nhị tiểu thư là cô gái ưu tú nhất, liền Trần Tức Viễn chỉ gặp một lần đều khen nàng không dứt miệng.
Tác giả:
Diệp Sở: Loại túng bao này quả nhiên mới xứng với Diệp Gia Nhu.
Thẩm Cửu gia: Nha! Cô gái có thanh âm dễ nghe kia rốt cuộc ở đâu a?