NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Tiêu Minh Dạ nghĩ Lục Tử đúng là khắc tinh của mình, Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn bị câu hỏi đó làm cho đứng hình, bốn con mắt chăm chăm nhìn hắn.

Tiêu Minh Dạ lười nhác đứng đó, tay đút ở túi quần, nghiêng đầu hất cằm hỏi Lục Tử: “Mày tới đây làm gì?”
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn: “……”
Lục Tử đúng là có đầu óc cá vàng ba giây là quên mất, cứ như là người vừa rồi giương cung bạt kiếm không phải là mình vậy, lập tức cúi đầu thấp giọng nói: “Mẹ bảo em tới tìm Thu Nhi, nhờ cậu ấy dẫn em đi mua quần áo.


Ngày mốt là đính hôn rồi, nên mẹ hắn vui lắm, lục tung cả nhà mà không tìm được bộ quần áo nào đẹp đẽ cả, nên cắn môi moi ra tiền tiết kiệm giấu ở trong góc đưa cho Lục Tử lên huyện mua quần áo cho hai mẹ con, mà trong thôn nhìn tới nhìn lui bà chỉ thấy Chung Ý Thu mặc quần áo đẹp thôi, phong cách thanh lịch, đẹp đẽ như người thành phố, hẳn là có kinh nghiệm, nên bảo Lục Tử qua nhờ cậu đi lên huyện mua đồ giúp.

Kết quả lúc Lục Tử tới thì hai người bọn họ vẫn chưa về, Vương Văn Tuấn hỏi hắn tới làm gì, hắn vừa nói ra là Vương Văn Tuấn hừ mũi, y tự nhận mình là người theo sát thời trang nhất, không cho phép ai đánh bại mình ở phương diện này cả, Chung Ý Thu là người thành phố, mua quần áo có thể chọn nhiều kiểu dáng thật, nhưng nếu là ở nông thôn, thì chắc chắn cũng là một thằng nhà quê thôi.

Hai người liền tranh cãi, càng cãi càng hăng.

Tiêu Minh Dạ không trả lời câu hỏi vừa rồi, làm Chung Ý Thu có hơi thất vọng, cậu thầm phỉ nhổ bản thân sao lại giống con gái, quan tâm đến đẹp hay không đẹp làm gì.

May mắn là đề tài được dời đi, cậu nhớ lại chuyện đính hôn của Lục Tử, không rõ hắn có nguyện ý nói đến chuyện đó không, nên thử thăm dò hỏi, “Sao lại đính hôn gấp quá vậy?”
Vương Văn Tuấn vốn dĩ đã bị Lục Tử chọc giận, vừa rồi thấy ánh mắt mà Tiêu Minh Dạ nhìn Chung Ý Thu là y biết mình đã thua rồi, hiện tại vừa nghe lời này giống như được châm kíp ngòi nổ, “Cậu ta chưa từng gặp qua con gái nên bị nhà người ta lừa! Đàn bà con gái muốn tới đây làm gì? Chờ gả vô nhà chỉnh chết cậu ta!”
Y nói quá khó nghe, nên làm Chung Ý Thu hụt hẫng, cản y, “Đừng nói như vậy.


Vương Văn Tuấn càng tức giận, “Tôi nói thật mà! Đính hôn thôi mà cần biết bao nhiêu tiền……”
“Nấu cơm!” Tiêu Minh Dạ tự dừng lại cuộc tranh luận ở đây.

Lúc ăn cơm, chú Nghĩa lấy ra một trăm đồng dưới gối đầu cho Lục Tử, “Đính hôn phải bỏ tiền, cháu cầm trước đi.


Lục Tử nói cái gì cũng không cần, “Trong nhà có đủ tiền, đồ vật cũng không vội mua, giờ cần làm thủ công trước, chắc cũng phải đến sang năm mới kết hôn.



Hai ngày trước, Chung Ý Thu có nghe cha Lý Hoành Phi nói qua, tới mùa nông nhàn, nông dân dựa theo đầu người mỗi nhà mà đi sửa chữa này nọ, nào là làm đập chứa nước, sửa đường linh tinh, không có tiền công, nếu đường xa, thì bà con nấu cơm tập thể để mang theo, rồi tìm chỗ ở chung.

Mỗi nhà đều cử ra người lao động chính, nhà đông người như nhà Tiêu Minh Dạ thì cử ra hai người, trước kia là Viên Bảo Xương và cha y đi, mấy năm nay cha y không đi được, thì Viên Bảo Tài và Tiêu Minh Dạ mới ngẫu nhiên giúp y.

Nhà Lục Tử chỉ có hai mẹ con, đương nhiên là hắn phải đi.

Chú Nghĩa cũng không lấy lại tiền, “Cháu cầm lấy đi, đính hôn rồi thì cháu phải mua quà, còn phải mua quần áo mới cho người ta nữa.


Hai người đẩy tới đẩy đi, chú Nghĩa ngồi lâu không thoải mái, nửa người trên đau nhức lại bị cánh tay của hắn đẩy mạnh vài cái, làm Chung Ý Thu hết chịu nổi, cầm lấy tiền nhét vào tay hắn.

Lục Tử siết chặt nhúm tiền trong tay, hốc mắt đỏ ửng, hắn là người không giấu được cảm xúc, lời nói ra vừa gấp vừa run, “Chú…… Con không tính kết hôn, hiện tại không có tiền, nhưng mẹ con cứ……”
“Đừng nói mấy lời đó, nghĩ xem, mấy năm nay mẹ cháu thủ tiết là vì điều gì? Đã sớm ngóng trông cháu cưới vợ sinh con thì bà ấy mới an tâm.

” Chú Nghĩa khuyên hắn.

Vương Văn Tuấn ăn uống no đủ rồi nằm liệt trên ghế, “Cứ cái gì? Cậu ta mới bao lớn? Con gái tốt đầy ra đấy.


Chung Ý Thu không hiểu được vì sao những lời y nói ra đều kẹp đao giấu kiếm trong đó, hoàn toàn là dáng vẻ ông đây không đồng ý mối hôn nhân này, làm cho Lục Tử càng buồn hơn, nghe y mắng mà chỉ có thể bẹp miệng không dám lên tiếng.

“Khụ —— cái đó —— kết hôn sớm cũng hay mà, đến tuổi rồi.

” Chung Ý Thu thay hắn nói.

Vương Văn Tuấn trợn mắt, “Cậu nói chuyện có não không đó! Anh hai Tiêu lớn hơn cậu ta hai tuổi kìa, muốn kết hôn thì phải là anh ta trước đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Ngủ.


” Tiêu Minh Dạ vốn dĩ đang đứng ở cửa, nghe y nói xong thì thả một chữ rồi bỏ đi.

Ngày mai bọn Chung Ý Thu phải lên huyện thi đấu, xuất phát lúc sáng sớm nên bảo Lục Tử ngủ lại đây tối nay, ngày mai cùng đi lên huyện.

Phòng tắm ở ngoài sân sau đã được hoàn thành, Chung Ý Thu không bao giờ sợ tắm rửa, mỗi ngày cơm nước xong xách tới xách lui bảy, tám thùng nước vào đun nóng.

Người dân quê tới mùa đông rất ít khi tắm rửa, phải đợi thời tiết trong trẻo giữa trưa ấm áp nhất mới đi tắm, người càng nhiều tuổi thì số lần tắm càng rút ngắn, có người chỉ tắm hai lần cho cả mùa đông.

Lục Tử đã mấy ngày không tắm, muốn thừa dịp ở đây tắm luôn, nhưng thấy Chung Ý Thu xách từng gánh nước, thì không nghĩ tắm cần nhiều nước đến thế, ngại phiền nên tính tắm chung với cậu.

Chung Ý Thu chưa từng tắm chung với người nào khác, khi vào đại học có dùng chung nhà tắm trong ký túc xá, nhưng đó là phòng tắm có nhiều vách ngăn, chưa từng tắm chung với ai nên rất xấu hổ.

Nhưng hôm nay cậu muốn tâm sự với Lục Tử, nếu từ chối yêu cầu này thì có vẻ như mình không có thành ý.

Cậu còn rối rắm chưa kịp cho ra kết quả, thì Lục Tử đã cởi áo khoác và quần ngoài ra rồi, chỉ mặc cái quần thu nhảy nhót ở ngoài cửa, “Thu Nhi, cậu có quần nhỏ dư nào không? Mẹ tôi nói sẽ đan một cái cho cậu, mấy cái đồ ở trong thành phố không chống lạnh được đâu.

” Hơi nước bay lên, Lục Tử vừa cởi đồ vừa hỏi.

Thấy hắn đã cởi đồ ra gần hết, nên Chung Ý Thu càng không thể từ chối, “Không cần, mẹ tôi có gửi quần lót.


“Vậy may quần bông cho cậu ha, mùa đông ở đây lạnh lắm, không mặc quần bông không được, mẹ tôi……” Lục Tử còn chưa nói xong thì cửa sau kẽo kẹt —— một tiếng đẩy ra, thấy không rõ mặt của Tiêu Minh Dạ, nhưng nghe giọng nói là biết sắc mặt không có gì tốt, “Mày đang làm gì!”
Lục Tử: “Tắm ớ!”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, im lặng phóng ra tia lửa giận trong bóng tối, Chung Ý Thu đang ngồi xổm nấu nước chưa kịp đứng lên đã thấy bóng hắn ở trước mặt mình.

“Hai người cùng tắm à?” Giọng nói đầy nghi ngờ.

Chung Ý Thu có hơi chột dạ, rũ tay giống như đứa trẻ đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, chần chờ cân nhắc nên trả lời thế nào.


“Đúng vậy, cùng nhau tắm cho ấm.

” Lục Tử thản nhiên trả lời.

Tiêu Minh Dạ không để ý tới hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Chung Ý Thu, ra vẻ như không để ý.

Lục Tử thúc giục, “Thu Nhi, mau cởi đồ đi, nước nóng rồi kìa.


Chung Ý Thu: “Nếu không…… Anh tắm trước đi……”
“Nói gì vậy! Nước nhiều thế kia một người sao xài hết, nhanh lên!” Lục Tử đã cởi ra hết, chui đầu vào hơi nước trắng xóa.

Chung Ý Thu nhún nhún vai, cậu không hiểu mình đang chần chờ điều gì, cùng tắm thì sao, Tiêu Minh Dạ tại sao lại không thích? Cũng đâu phải hắn chưa từng tắm chung với Lục Tử bao giờ.

Cậu mặc kệ, xoay người đi vào trong, đi được ba bốn bước sắp tới cửa, cánh tay lập tức bị bắt lấy, Tiêu Minh Dạ như là một mình tự hỏi thật lâu rốt cuộc hạ quyết tâm, đè thấp thanh âm nói: “Đừng đi.


Chung Ý Thu quay đầu lại nhìn hắn, tự nhiên có chút sợ hãi? Vì sao chỉ có cảm giác đó với Tiêu Minh Dạ thôi? Ngày thường mình đâu có sợ đâu, vì sao thấy đáy mắt hắn có ý đập nồi dìm thuyền thì mình lại hoảng sợ vậy?
Mí mắt phải của Chung Ý Thu giật giật, cậu nâng bàn tay không bị nắm kia lên đè nó xuống: “Tại sao?”
Tiêu Minh Dạ lại không nói, ngày thường hắn không hay nói, nhưng Chung Ý Thu biết tính cách của hắn không như mọi người thường bàn tán, thật ra hắn rất hài hước, nói chuyện ngắn gọn trực tiếp và thú vị, lúc không để ý tới hắn thì hắn sẽ giống đứa trẻ con lảm nhảm giành sự chú ý của mình.

Tuy nhiên dạo gần đây thì khác, hắn lại biến thành người không thích nói chuyện, thường hay trầm tư suy nghĩ, làm cho Chung Ý Thu không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

“Anh……”
“Cậu……”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng nói, đột nhiên Chung Ý Thu tiến lên một bước dựa vào Tiêu Minh Dạ, cánh tay vừa vặn đặt lên đầu vai Tiêu Minh Dạ, còn đầu thì dán ở bên vành tai của hắn.

Tiêu Minh Dạ cứng đờ toàn thân, hô hấp dồn dập, ngoại trừ hầu kết đang run rẩy thì tứ chi không dám động đậy, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của Chung Ý Thu, “Anh nghe…… Ngoài đây có tiếng gì không?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng khắp nơi, cứ như ở ngay sau cửa vườn rau, nếu là trước kia Tiêu Minh Dạ chắc chắn đã cảnh giác, nhưng vừa rồi hắn đã hoang mang lo sợ, tự khắc che chắn tiếng động bên ngoài.

“Bên ngoài sao?” Một thân ảnh trơn bóng khoác áo bông, quấn cái khăn lông vụt ra khỏi sương khói.




….

“Hai người đang làm gì đó! Bên ngoài có chuyện gì vậy, sao tôi nghe có tiếng người khóc?” Lục Tử gào lớn.

Chung Ý Thu không buông Tiêu Minh Dạ ra, mặt thảm thương nhìn Lục Tử, “Anh mau mặc quần áo vào đi!”
Lúc này Vương Văn Tuấn cũng nghe thấy động tĩnh chạy tới, “Sao? Sao! Cậu……”
Tiêu Minh Dạ đi qua phía bên đó, chỉ tay vào Lục Tử, “Mày mặc quần áo vào,” rồi gật đầu với Chung Ý Thu, “Cậu đừng ra theo.


Chung Ý Thu thấy hắn đi một mình thì không yên tâm, cứ theo sát ở phía sau, bị hắn nói thì dừng bước ngay.

Ít nhất có mười mấy người, có cả nam lẫn nữ, đặc biệt có tiếng thét bén nhọn của phụ nữ, trong âm thanh lộn xộn không nghe rõ ả đang hét cái gì.

Tiêu Minh Dạ đứng sau cửa chăm chú lắng nghe, thanh âm càng ngày càng gần tới cửa, có người đang mắng, có người đang chỉ huy, như là đang nâng thứ gì đó.

“Hình như tôi nghe bà ta đang khóc cho con trai……” Vương Văn Tuấn đứng ở bên cạnh Chung Ý Thu nói.

Lục Tử mặc đồ vào xong, vừa chạy ra phía cửa vừa nói với hai bọn họ, “Triệu Hồng Hoa thôn bọn tôi, đang khóc cho đứa con trai Viên Lỗi!”
Vương Văn Tuấn kinh ngạc, “Viên Lỗi là học sinh lớp tôi……”
Một đám người chạy rất nhanh, bọn họ mở cửa thì nhìn thấy mấy người đàn ông dùng tấm ván gỗ nâng một đứa trẻ quẹo vào ngõ nhỏ, theo sau là ánh sáng từ mười mấy chiếc đèn pin, có mấy người soi đèn pin xẹt ngang qua mặt đứa nhỏ, sắc mặt của nó đã xạm đi, còn mẹ nó chỉ mặc một cái áo khoác, đôi chân trần trụi cố gắng leo lên miếng gỗ, bị hai người nâng tấm ván ở phía sau ngăn lại không cho lên.

“Cu Hải*, có chuyện gì vậy?” Lục Tử chạy theo người đằng trước hỏi, Vương Văn Tuấn đi theo phía sau.

*trong bản dịch thô để là Hải cẩu.

Tiêu Minh Dạ ngăn Chung Ý Thu lại, đôi tay đặt ở trên vai cậu, cúi đầu nói: “Đi phòng y tế, cậu về báo cho chú Nghĩa.


Chung Ý Thu bàng hoàng, nhìn chằm chằm đôi mắt đầy cảnh cáo của Tiêu Minh Dạ, “Nó có phải…… Tôi thấy mặt nó…… Đã trắng……”
Tay của Tiêu Minh Dạ dời từ bả vai đến sau lưng cậu, nhẹ nhàng ôm thân thể đang run rẩy của cậu vào trong lòng mình, “Không có việc gì đâu, cậu vào trong báo với chú Nghĩa đi, tôi sẽ về sớm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi