NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Chung Ý Thu nhìn chung quanh căn phòng một vòng không phát hiện điều gì khác lạ, chỉ thấy ở cửa đặt một cái chậu sành, bên trong có hơn phân nửa giấy đốt, chưa bao giờ thấy tiền giấy đốt còn thừa nhiều như thế này cả.

Kết hợp với biểu hiện ngày hôm qua của ông nội Viên Binh, thì có thể đoán ra lí do tối hôm qua ông không cho mình ở chỗ này, là vì mời bà thầy đồng tới đây xem bệnh.
Cậu cảm thấy bất đắc dĩ rồi lại bất lực, mặc kệ bọn họ làm cái gì cũng đều là bị buộc nóng nảy, muốn cho đứa nhỏ mau khỏe lại.

Ngày mai Phương Khoản Đông muốn tới đây châm cứu, Chung Ý Thu nghĩ kỹ rồi, cậu sẽ mời hắn tới thăm bệnh cho Viên Binh.

Vì không cho nhà bọn họ hôm nay lại lăn lộn mù quáng, nên cậu trở về bàn với Lý Hoành Phi, hai người sẽ thay phiên ở chỗ này chăm sóc Viên Binh.
Chung Ý Thu dùng bữa tối xong quay trở lại, vừa vặn Viên Binh tỉnh dậy, sắc mặt nó vàng như nến, đôi mắt không có tiêu cự.

Cậu cúi đầu kêu vài tiếng thì Viên Binh mới chuyển ánh mắt sang mặt cậu, bình tĩnh nhìn vài phút mới nhận ra là cậu nên bắt đầu bĩu môi gào khan, đã khóc không ra thanh âm lại không có nước mắt, càng thêm đáng thương bất lực.

Chung Ý Thu đau lòng khẽ run, Viên Binh vươn đôi tay lên người cậu, cậu đơn giản ôm nó vào lòng.
Cậu chưa từng ôm trẻ con nên lơ mơ nhẹ nhàng vỗ lưng nó.

Ông nội Viên Binh cảm động không biết nói gì hết, vội vàng muốn đón lấy mà Viên Binh lại không chịu.
“Không sao đâu, cháu không mệt.” Chung Ý Thu nói.
“Làm càn quá rồi, đừng để……”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi, “Bác ơi, bác có thấy thằng bé khá hơn chút nào không?”
“Có một chút, ngày hôm qua như phát điên cứ ư ử la hét hoài, hôm nay thành thật chỉ ngủ thôi.”
“Thuốc bác sĩ Trương cho có hiệu quả ha, hôm nay mời anh ấy tới nữa đi bác.” Chung Ý Thu cố ý nói.
“Không phải……” Ông của Viên Binh thấy cậu có dụng tâm với Viên Binh, nên nói: “Không có uống thuốc, tối hôm qua mời bà thầy đồng tới nhìn, nói là bị dọa mất hồn, nên gọi hồn về, tôi biết mấy người làm công tác văn hoá không tin cái này…… Ngày hôm qua không nói với thầy.”
“Cháu thấy tay Viên Binh bị kim đâm, bà có thể xem bệnh nhưng đừng làm gì quá đáng bác ạ.” Chung Ý Thu biết ông cả đời đều tin cái này, không có khả năng nói hai ba câu mà thay đổi quan niệm được, tận lực uyển chuyển nói.
Ông cũng đau lòng, “Bà ấy nói mười đầu ngón tay chảy máu mới gọi hồn về được, uống thêm một chén nước bùa để ngăn máu chảy nhiều.”

Chung Ý Thu: “…… Nước bùa là vẽ phù chú rồi đốt thành tro thêm nước sao? Sao uống vậy được chú!”
“Không sao đâu, mấy đứa nhỏ ở đây đứa nào mà chẳng uống vài chén chứ.” Ông nội của Viên Binh không cho là đúng nói.
Chung Ý Thu nài nỉ ngăn lại, “Bác ơi, đồ mất vệ sinh thế này không uống được đâu ạ.

Còn nữa, cháu có chuyện này cần bàn với bác, cháu có quen một bác sĩ trung y rất lợi hại, tổ tông trong nhà đều là bác sĩ, trước kia đi làm ở thành phố lớn, chân của chú Nghĩa cũng do người ấy chữa cho.

Ngày mai người ta tới châm cứu cho chú Nghĩa, nên cháu tính mời bác sĩ tới xem bệnh cho Viên Binh.”
Mặt ông hiện lên kinh ngạc lẫn do dự, “Là chuyện tốt, là chuyện tốt, bác sĩ từ thành phố chắc mắc……”
“Bác không cần lo lắng, cháu sẽ ra tiền.

Nhưng mà bác có thể đừng nói với người trong nhà được không ạ, miễn cho họ có ý kiến.”
“Được, tôi không nói! Tiền không thể để thầy ra, đã đủ phiền thầy rồi.”
“Không sao, Viên Binh là bạn của cháu —— người bạn nhỏ.”
Ông nội của Viên Binh khiếp sợ, bình thường người lớn sẽ không để ý tới bọn trẻ con đâu, ăn được mặc tốt là ổn, cả đời ông giờ mới nghe một người lớn nói trẻ con là bạn thân của mình đó.
Tám giờ sáng Phương Khoản Đông đã tới ký túc, chiếc xe tải màu đỏ được Chu Luật Thư dừng ở ngoài trường.

Hắn ném chìa khóa vào sân, dạo qua một vòng hỏi trước, “Chó đâu rồi? Con chó mang thai đâu?”
“Sinh rồi, ở trong phòng.” Chung Ý Thu chỉ chỉ, thấy hắn hưng phấn chạy tới nên vội bổ sung, “Anh đừng vào, nó mới vừa sinh cún con nên dữ lắm với lại không quen anh nữa……”
Còn chưa nói xong Chu Luật Thư đã đẩy cửa đi vào, trong phòng truyền ra tiếng sủa như phát rồ của Vượng Vượng, vậy mà hoàn toàn không áp chế được cái gã xâm phạm lãnh thổ này tí nào, Chu Luật Thư ẵm một chú cún con ra ngoài, hưng phấn hô: “Tùng Tùng em xem —— chơi vui lắm, bọn mình bắt một con trở về đi!”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa: “……”
Phương Khoản Đông: “……”
Chung Ý Thu nhanh chóng khép lại cái miệng đang há to, ở lúc Phương Khoản Đông vừa mới bắt đầu nhíu mày chuẩn bị nổi bão, thì vội vàng kéo y vào phòng.

Cậu kể bệnh tình của Viên Binh, bởi vì đã hai ngày không thể kéo dài nữa, nên tính mời Phương Khoản Đông tới xem.

“Ừ, đi thôi.” Phương Khoản Đông sảng khoái đáp ứng, cười chọc cậu, “Bận rộn quá ha, hết cô giáo Lưu giờ lại đến học sinh Viên.”
Chung Ý Thu ngẫm lại tính ôm đồm của mình, kết quả đều phiền đến Phương Khoản Đông, nên thành khẩn nói cảm ơn với y.
Khi hai người đến nhà Viên Binh, ông nội nó đang xoay vòng vòng, tối hôm qua Viên Binh nôn ra hai lần rồi phát sốt.

Thấy Chung Ý Thu dẫn một người trẻ tuổi mặt mày sáng láng tới, nhìn sao cũng không thấy giống bác sĩ, hơn nữa y nhìn sơ qua một cái rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói không có việc gì……
“Ban đêm nó vẫn khóc! Cứ như bị ma ám vậy đó, sao không có việc gì được?” Ông vội la lên.
“Là bị dọa sợ thôi, tìm bác sĩ kê thuốc hạ sốt trước đi, nếu ngài tin tôi, thì tôi kê cho vài ngày thuốc, sẽ nhanh khỏe thôi.” Phương Khoản Đông hơi hơi cúi đầu nghiêm túc giải thích.
Chung Ý Thu cảm khái mấy ngàn lần, người kiêu ngạo như Phương Khoản Đông mà có thể hạ thấp tư thế, đều là vì giúp đỡ cậu.
Ông nội của Viên Binh không có người tâm phúc, nhưng lời nói của mấy người trẻ tuổi này đặc biệt làm người tin phục, ông chuyển mắt tới Chung Ý Thu trưng cầu ý kiến.
“Bác yên tâm đi ạ, bác sĩ Phương kê thuốc dành cho trẻ nhỏ, sẽ không có tác dụng phụ, lát nữa cháu đi mua ngay.” Chung Ý Thu ra quyết định giúp ông.
“Được, được —— cảm ơn thầy, cảm ơn hai người ——”
Trước khi đi Chung Ý Thu vẫn không yên tâm dặn dò ông, “Bác đừng nói với người trong nhà nhé, với lại nhất định không thể uống mấy thứ lung tung kia nữa!”
Trương Tây Minh sáng sớm đã tới, Phương Khoản Đông còn đang châm cứu cho chú Nghĩa, nên hắn nôn nóng chờ ở cửa.

Chung Ý Thu vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa hắn và Lưu Thanh Hồng, mà không tìm được cơ hội hỏi.

Nhân cơ hội này hỏi luôn, “Anh nói với người nhà của cô ấy chưa? Bọn họ đồng ý không?”
“Bọn họ không thể không đồng ý, Thanh Hồng cứ phát sốt hoài, với lại phía dưới vẫn luôn……” Trương Tây Minh nói đến đây đột nhiên phát hiện nó không thích hợp, Chung Ý Thu là đàn ông mà không phải là bác sĩ.
Rõ ràng hắn đã suy nghĩ nhiều, bởi vì Chung Ý Thu căn bản nghe không hiểu, tiếp tục hỏi: “Cô Lưu chắc biết ơn anh lắm ha.”
Trương Tây Minh như là nhìn thấu tâm tư của cậu, cười khổ mà nói: “Thầy Chung này, cậu giúp tôi một việc lớn thế này thì tôi cũng không dám giấu cậu, tôi biết Thanh Hồng từ hồi nhỏ rồi, anh cả của cô ấy là bạn học thời cấp hai của tôi, khi cô ấy còn nhỏ tôi hay tới nhà họ chơi.

Sau này lớn lên không liên lạc nhiều, đến khi cô ấy gả đến Trịnh gia trang thì tôi mới nhận ra.”
Thì ra là thế, Chung Ý Thu bừng tỉnh, vậy thì xem ra bọn họ có mối quan hệ thân thiết rồi.


Trương Tây Minh có thể giúp đỡ em gái của người bạn hồi nhỏ cũng là có tình có nghĩa.
Trương Tây Minh dẫn Phương Khoản Đông tới nhà Lưu Thanh Hồng, Chu Luật Thư ló đầu ra từ chuồng chó, ân cần hỏi: “Còn một nhà nữa à? Mệt không?”
Phương Khoản Đông không để ý tới hắn mà bỏ đi.
“Nhìn thấy không ——” Chu Luật Thư chỉ vào bóng dáng của y nói với Chung Ý Thu, “Anh của cậu bữa nay hung dữ quá! Trở về nhất định sẽ đánh tôi!”
Chung Ý Thu cảm thấy buồn cười nhưng xác thật hắn nên bị đánh đòn, Phương Khoản Đông tùy thời bảo trì dáng vẻ lạnh lùng ít nói, kết quả hắn luôn đi theo phá đám, dám gọi nhũ danh của y trước mặt công chúng á!
“Này! Nhóc Tiểu Chung,” Chu Luật Thư cợt nhả gọi cậu, “Cho tôi con Tiểu Hắc này nhé, lát nữa tôi mang nó về.”
“Không được! Nó quá nhỏ, còn uống sữa mẹ đó, anh nuôi không được đâu.”
“Thì tôi mua sữa bột cho nó.”
Chung Ý Thu thấy hắn rất kiên quyết, không thể không dùng ra đòn sát thủ, “Anh hỏi bác sĩ Phương chưa? Hình như anh ấy còn chưa đồng ý……”
Chu Luật Thư mạnh miệng, “Trong nhà do tôi quyết định! Tôi nói nuôi là nuôi!” Nghĩ lại thấy cậu nhóc này cũng hư lắm nhé, nên cười trêu chọc: “Ngày hôm qua ha —— Ông chủ Vương có gọi điện thoại cho tôi, nói một tin tức mới……”
Chung Ý Thu: “…… Cái kia…… Anh Chu, anh chờ thêm hai tháng nữa đi, chờ tôi nuôi cún con cho vững thêm chút chút rồi tôi sẽ mang nó tới cho anh!”
Vẻ mặt của cậu vừa nghiêm túc vừa nịnh nọt, làm Chu Luật Thư cảm thán cậu nhóc này lanh lợi lắm, cười ngửa tới ngửa lui.

Chung Ý Thu nôn nóng chờ hắn cười xong mà không dám thúc giục.
“Được rồi, không trêu nhóc nữa! Tiêu Minh Dạ có người bạn thân như nhóc, đáng giá lắm!” Chu Luật Thư giơ ngón tay cái với cậu, “Vốn sắp xếp ở bên đó một tuần để giao hàng mấy huyện nhỏ xung quanh luôn, kết quả Tiêu Minh Dạ ba ngày đã đưa xong hết rồi, ngày mai sẽ trở về.”
Chung Ý Thu phảng phất biến thành người câm, không thốt lên được một câu, chỉ cảm thấy quả tim như là con thỏ tung tăng nhảy nhót, vui mừng không thôi! Nắm chặt nắm tay nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, không cho mình cười ngây ngô.
“Ông chủ Vương coi trọng Tiêu Minh Dạ lắm, nói chưa thấy qua người nào làm việc tốt như cậu ta hết!” Chu Luật Thư không biết có phải cố ý hay không, nghiêng đầu nhìn cậu, “Lúc lái xe va phải vũng bùn, cậu ta dùng sức đẩy chiếc xe nặng trịch qua nó luôn!”
Chung Ý Thu vẫn nói không nên lời lời nói, khác với kinh ngạc hồi nãy, hiện tại là quá đau lòng, cổ họng và xoang mũi đều chua xót, cậu sợ mình lên tiếng sẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Tiêu Minh Dạ ngày đó gọi điện thoại tới, giọng nói trầm khàn, có phải đã mệt muốn chết rồi hay không?
“Nhóc nói —— cậu ấy vội vã trở về là vì sao?” Chu Luật Thư rất vừa lòng với dáng vẻ ngây ngốc của cậu, tiếp tục trêu chọc.
Chung Ý Thu không hề để ý đến hắn, chờ Phương Khoản Đông trở về là lập tức mách liền, “Bác sĩ Phương ơi, hồi nãy anh Chu nói là bữa nay phải mang cún về đó, chuyện trong nhà là do ảnh định đoạt, ảnh muốn nuôi là nuôi á!”
Chu Luật Thư: “……”
Phương Khoản Đông lấy tiền khám bệnh và tiền thuốc của Lưu Thanh Hồng, còn Viên Binh thì nói thế nào y cũng không thu.

Chung Ý Thu theo bọn họ về để lấy thuốc, trên đường nghe kể tình huống của Lưu Thanh Hồng.

Phá một cái thai năm tháng tuổi rất đau đớn, như là sinh ra nó vậy, cô còn bị chảy máu nhiều cộng với phẫu thuật, nên bây giờ phải uống thuốc điều trị.
Chung Ý Thu nghe xong có hơi buồn bã, nhìn ra bên ngoài cửa sổ rũ đôi lông mi dài, còn Phương Khoản Đông có dáng vẻ như là muốn nói rồi lại thôi, nên cậu hỏi: “Có gì không tiện nói sao?”

Phương Khoản Đông không ngờ cậu đã nhìn ra, cười nhẹ một tiếng, “Chờ cô ấy uống thuốc xong, thì tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra, tôi không phải là bác sĩ phụ khoa cho nên không dám khẳng định.”
Hắn ậm à ậm ừ làm Chung Ý Thu mơ màng hồ đồ, “Kiểm tra thân thể sao? Chuyện gì mà anh không dám khẳng định?”
“Chắc là sẽ không mang thai được nữa.”
Chung Ý Thu thẫn thờ vài phút mới hiểu ra, Phương Khoản Đông mịt mờ nói, chân tướng đến tột cùng là như thế nào thì không dám tưởng tượng, cậu nuốt vài lần nước miếng mới khô khốc hỏi, “Anh có nói với cô ấy chưa?”
“Không có, tốt nhất là để cô ấy đi kiểm tra, tình huống như thế nào thì không phải tuyệt đối, cho dù có khó khăn thì chắc là sẽ có cách điều trị thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Cầm thuốc xong thì Chu Luật Thư lại đưa Chung Ý Thu về, cậu đưa thuốc của Lưu Thanh Hồng cho Trương Tây Minh trước.

Thuốc của Viên Binh thì cậu cẩn thận không trực tiếp đưa thuốc, mà nấu thuốc ở ký túc xong rồi mới đem qua.
Mấy ngày trước khi thi cuối kỳ thì Viên Binh rốt cuộc cũng khỏe hẳn, nhưng vẫn ăn không ngon, gầy như bộ xương khô.

Chung Ý Thu cùng Lý Hoành Phi đi thăm nó, lúc đi ánh mắt nó đầu trông mong luyến tiếc, nó muốn đi học nhưng thầy giáo vẫn chưa đồng ý, được đặc cách thi cuối kỳ tại nhà.
Lớp hai có hai môn thi là Ngữ Văn và Tóan, chia làm hai buổi thi cùng một ngày.

Chung Ý Thu cùng ngày đã chấm xong bài thi, thời gian còn lại là ngồi nhìn chằm chằm lịch ngày bấm đầu ngón tay.

Dựa theo thời gian mà Chu Luật Thư nói thì có thể ngày mai Tiêu Minh Dạ trở lại rồi.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, tâm tư cậu như muốn tạo phản, hoàn toàn không chịu chi phối thân thể gì hết, một chút gió thổi cỏ lay ở bên ngoài đã làm cậu giật mình rồi.

Cho dù có ngồi ở văn phòng, hay là ở trong phòng ngủ, thì đầu vẫn không tự giác dò ra bên ngoài xem thử.
Tính tính toán toán Tiêu Minh Dạ đã đi được nửa tháng, giữa chừng có gọi điện thoại một lần, Chung Ý Thu trước kia sợ nhất là nghe được giọng thét từ Lý Liên Hoa, vậy mà trong khoảng thời gian này lại vô cùng hy vọng, vừa nghe thấy giọng cô là nghĩ rằng đang gọi mình đi tiếp điện thoại.

Hai ngày trước Lý Liên Hoa rốt cuộc cũng chống hông ở cổng trường kêu cậu, Chung Ý Thu chạy như bay tới, tâm tình kích động cả một đường, nhưng khi gọi ba chữ Tiêu Minh Dạ thì lại ngắc ngứ, kết quả đối diện là Trần Viễn……
Trần Viễn vốn dĩ đã hẹn tới thăm vào tháng này, nhưng công việc cuối năm quá bận rộn không có thời gian nghỉ, chỉ có thể chờ sang năm sau, hoặc là chờ Tết cậu về thăm nhà.
Chung Ý Thu vô cùng mất mát, không rõ là vì Trần Viễn không tới được, hay là vì người gọi điện thoại không phải là Tiêu Minh Dạ.
—— cuối cùng cũng phải về nhà thôi, Chung Ý Thu phiền muộn cảm thán với ba mẹ con nhà Vượng Vượng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi