NHẬT KÝ SAU KHI KẾT HÔN CỦA CHUỘT MANH

Trong căn nhà cũ nát vùng ngoại ô hoang vu, trong bóng tối bỗng nhiên có một giọng nói cất lên.

“Các ngươi, mang đồ cúng đến cho ta à…”

Đi cùng với giọng nói thầm thì này là tiếng cười khẽ, ngoài cửa sổ âm phong thổi vù vù vang vọng, cơn gió lạnh kia như ngấm vào tận trong xương mỗi người.

Sau âm thanh kia, trong phòng đột nhiên yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mấy gã đàn ông cường tráng quanh năm đều du tẩu trên mũi đao, chúng làm đủ mọi chuyện xấu, nhưng chưa từng bị báo ứng, thế nên lá gan cũng càng ngày càng lớn, dám tùy tiện giẫm đạp lên pháp luật, cũng không sợ quỷ thần, dùng lời của chúng mà nói: “Ông đây người còn dám giết nữa là quỷ?”

Chúng không nói gì, âm thanh kia bỗng lại cười một tiếng, mang theo một tia mê hoặc.

“Vù” một tiếng rất nhỏ, trận âm phong ngoài cửa sổ tựa như thổi vào trong nhà, thổi lên gáy của tất cả người bên trong, làm cho toàn thân mấy gã đàn ông đều nổi một tầng da gà, mồ hôi lạnh trượt từ trán xuống gò má.

Cửa sổ bị âm phong nơi bình địa thổi qua, đập lên khung cửa, phát ra một tiếng “rầm” trong căn phòng vốn yên tĩnh, gần như có thể chọc thủng màng nhĩ người ta.

Một gã đàn ông cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhảy dựng lên từ dưới mặt đất, dùng giọng nói đã thấm vài phần sợ hãi hét lớn: “Ai đang giả thần giả quỷ!”

Tô Ngọ ẩn thân đứng ngay sau lưng gã, cậu không cao bằng gã đàn ông kia, thế nên không thể không dùng linh lực để mình bay lên từ trên mặt đất, dùng cánh tay lạnh băng chạm vào gân xanh trên cổ gã, giọng nói gần như là kề sát màng nhĩ gã mà phát ra, từng câu từng chữ nói: “Các ngươi, mang đồ cúng đến cho ta à…”

“A a a!!!”

Gã đàn ông kia vốn đã sợ hãi trong lòng, Tô Ngọ mò mẫm trên cổ gã, ngón tay lạnh như băng, đột nhiên kéo căng thần kinh của gã tới cực hạn, tựa như đột nhiên nhảy xuống từ trên lầu cao trăm mét, gã đàn ông gần như là bị dọa điên trong nháy mắt, bàn tay to cầm dao bầu siết thật chặt, gã như nắm được vũ khí duy nhất có thể giữ lại tính mạng cho mình, bắt đầu chém lung tung trong không khí, như thể làm vậy là có thể xua đi ma quỷ làm gã sợ hãi.

Tô Ngọ bắt đầu từ lúc gã bắt đầu chém lung tung, đã cố gắng đi tới chỗ mấy người còn lại.

Đồng bọn của gã đàn ông kia đều bị bộ dáng phát rồ của gã dọa cho bối rối, hoảng loạn vô cùng, thiếu chút nữa đã bị dao trong tay gã kia chém trúng, vội lăn trên mặt đất, tránh khỏi con dao bầu đang chém loạn kia của gã.

“Lão tam, mày làm gì vậy?! Nổi điên cái gì!” Một tên trong đó hình như là kẻ cầm đầu, né dao bầu của gã, lui sang một bên, nhìn kẻ đang chém lung tung trong phòng như thể người điên kia, trong mắt lóe lên một vệt tàn nhẫn.

Nhưng gã đàn ông kia lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của gã cầm đầu, dưới sự dẫn dắt của Tô Ngọ, chạy tới, cầm dao quơ lung tung về phía đồng bọn của mình, một đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thẳng vào đồng bọn, điên cuồng lớn tiếng hét: “Giết chết mày, giết chết mày, giết chết quái vật mày!”

Tô Ngọ bay phía sau những người kia, cố ý làm hình bóng mình như ẩn như hiện, hấp dẫn sự chú ý của gã đàn ông chạy tới gần cậu.

“Lão tam! Mày cmn điên rồi!”

Những kẻ kia dưới sự điên cuồng của gã đàn ông, trong lòng không tự chủ được cũng nảy sinh sự ngạc nhiên và nghi ngờ, nhìn bộ dáng của lão tam, không giống như kẻ điên, mà trái lại càng giống như… càng giống như bị trúng tà!

Chúng lập tức nhớ tới âm thanh lúc có lúc không kia, chỉ cảm thấy sau lưng run rẩy, lẽ nào trong phòng này… thật sự có thứ gì không sạch sẽ?

Ngay lúc chúng cố ra sức tránh né lão tam đang phát rồ, trong lòng sinh nghi, thì Tô Ngọ vốn đang theo sau lưng chúng bỗng giơ tay đẩy một cái lên vai gã đàn ông đang cố gắng tránh né dao bầu.

“A…!” Gã đàn ông hét một tiếng, cơ thể cao to đột nhiên bổ thẳng tới chỗ dao bầu của lão tam, nhất thời sợ tới hồn phi phách tán, một mùi nước tiểu khai lập tức bốc lên trong phòng.

Một đao kia của lão tam không phải bâng quơ, trực tiếp chém lên vai trái của gã đàn ông, ngay cả sống dao cũng sắp lún sâu vào, máu đỏ tươi đột nhiên phun ra, nổi bật trong không khí, mùi máu tanh gay mũi lập tức hòa lẫn với mùi khai nước tiểu vừa nãy.

Lão Tam ngửi thấy mùi máu tanh, trên mặt nở nụ cười vặn vẹo kì quái, tựa như cảm thấy mình đã chém được quỷ quái dám trêu ngươi mình kia, trong cổ họng thậm chí còn phát ra tiếng cười âm u đắc ý.

Hai kẻ kia thấy đồng bọn tàn sát nhau, rốt cuộc cũng bị dọa trắng mặt, kẻ xấu hung ác chưa từng nghĩ tới chuyện cứu đồng bọn của mình, mà chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện lợi dụng cơ hội này, chân run run, liều mạng chạy tới chỗ cửa phòng, định thoát khỏi địa ngục kia.

Đáng tiếc, hiện thực vĩnh việc tàn khốc hơn so với chúng tưởng tượng.

Cánh cửa gỗ cũ nát kia, kéo không ra!

“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy!” Gã cầm đầu, mồ hôi trên gáy rơi như mưa, nhấc chân dùng sức đạp lên cửa mấy cái, nhưng cửa gỗ thoạt nhìn chỉ cần đụng nhẹ cũng hỏng lại bất động trước cái đạp mạnh mà như sức muỗi của gã, sau cửa như có một tảng đá lớn, chặn đường thoát của chúng.

Lão tam vẻ mặt điên cuồng rút dao bầu ra khỏi người đồng bọn, ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thấy quái vật bóng trắng đứng cạnh cửa, nở nụ cười quỷ dị với mình. Não gã sung huyết lại hồ đồ, không biết được một nguồn sức mạnh từ đâu dẫn lối, gã vặn vẹo khuôn mặt, lần thứ hai giơ đao lên chém tới cạnh cửa, miệng còn thấp giọng kêu: “Giết chết mày con quái vật này, giết chết mày…”

“Cứu, cứu mạng!!!”

Mười hai giờ khuya, tất cả cảnh viên được điều đến đều đang chờ cạnh xe, nhịn không được mà đều châu đầu ghé tai.

Họ không hiểu đội trưởng gọi họ tới, rồi lại không cho họ chuẩn bị phương án cứu viện, bản thân lại tự lái xe đi rốt cuộc là có ý gì.

Viêm Phi Ngang khoanh tay, nhìn về phía căn nhà cũ, mày nhíu chặt.

Mạnh Thực biết chuyện đứng cạnh anh, lo lắng thấp giọng hỏi: “Lão đại, Tiểu Ngọ một mình không thành vấn đề chứ?”

Viêm Phi Ngang không trả lời anh ta, anh thực ra lại hối hận vì đã không đi cùng Tô Ngọ.

Lại nói, cái từ hối hận này, từ trước tới nay đều chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh, vậy mà lần đầu anh lại đặt toàn bộ trách nhiệm lên một cậu thiếu niên còn chưa cao tới bả vai mình, làm cho anh hoàn toàn không thể nào quen nổi.

Anh rũ mắt, không nói gì.

Cuối cùng, ngay lúc Viêm Phi Ngang đã khó có thể chờ thêm, trong lòng Tô Ngọ ôm một đứa trẻ ngủ say từ rừng cây bên cạnh căn nhà cũ đi ra, sau lưng là mấy gã đàn ông vẻ mặt đần độn.

Tô Ngọ thấy Viêm Phi Ngang, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, nhanh chân chạy về phía anh, “Phi Ngang, em đã cứu Gia Gia về rồi.”

Viêm Phi Ngang cúi đầu nhìn lướt qua cậu, chắc chắn cậu không bị thương gì, mới giơ tay lên đặt trên cái đầu nhỏ của cậu xoa xoa, không nói gì nữa.

Đứa nhỏ Gia Gia được cứu ra, trên người ngoại trừ có vết trói xanh tím do va chạm lúc bị lũ thổ phỉ đưa tới đây, thì cũng không bị thương gì nhiều lắm, Mạnh Thực thấy Tô Ngọ vóc dáng nhỏ gầy lại ôm một đứa bé tám tuổi, có vẻ hơi vất vả, nhanh tay đỡ lấy cậu bé.

Anh ta vừa nhìn về phía bọn bắt cóc theo sau Tô Ngọ, vừa trộm nghĩ: Aizza, rốt cuộc là đã phải trải qua địa ngục trần gian gì mới có thể bị dọa cho thành thế kia?

Lũ bắt cóc kia trên người không còn một chỗ da thịt nào lành lặn, không chỉ là do bị ngã xuống tạo nên vết xanh tím, mà còn có không ít vết thương do dao cắt ra, một gã trong đó trên vai có một lỗ thủng cực lớn, cánh tay tựa như cũng đã sắp rơi ra, mấy gã đàn ông cường tráng như núi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều phát run, bắp thịt vốn cứng như đá trên người đều co rúm lại, hai chân đang đi tựa như lúc nào cũng có thể nhũn ra, tựa như đã hoàn toàn chìm trong cơn ác mộng.

Viêm Phi Ngang nhìn thoáng qua, để Mạnh Thực ôm Gia Gia vào trong xe, sau đó bảo Tưởng Chính điều người đến, giải bọn bắt cóc rõ ràng là đã chịu quá nhiều kinh hãi về.

“Viêm đội, anh một mình xông vào sao?” Tưởng Chính thấy bọn bắt cóc này vẻ mặt thê thảm, sợ hãi, có thể lấy một địch lại mấy người, còn làm cho đối phương trở nên thê thảm tới vậy, cũng chỉ có Viêm Phi Ngang là có thể thôi nhỉ?

Viêm Phi Ngang không hề trả lời, nhưng trong mắt Tưởng Chính thì chính là đã thừa nhận, ánh mắt nhìn anh ngập tràn sự kính nể.

Lúc này, Đại Hắc vẫn luôn theo sau mấy người Tưởng Chính ngửi thấy mùi của Gia Gia, mắt lưng tròng vọt thẳng vào trong xe của họ.

Tô Ngọ quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không vào quấy rối hai người bạn thật vất vả mới có thể gặp lại nhau, quay đầu kéo Viêm Phi Ngang mà hỏi: Phi Ngang, những kẻ này sẽ đều phải nhận trừng phạt, phải không?”

Viêm Phi Ngang nắm tay cậu, nghiêm túc gật đầu, “Sẽ.

Nhất thời Tô Ngọ liền nở nụ cười, dưới ánh đèn đường không quá sáng, lại tựa như có tiếng hoa tươi nở rộ vang lên.

“Tốt quá rồi, trên người kẻ này, ai nấy đều có màu đen của sát khí bao trùm, chúng có lẽ không chỉ từng giết một người.” Tô Ngọ nói toàn bộ những gì mình thấy và suy đoán cho anh biết.

Tưởng Chính ngẩn ra, quay đầu lại nhìn kĩ lũ bắt cóc đã bị khống chế một chút, bỗng thốt lên: “Má, cũng thật là, mấy gã này đều là trọng phạm trong danh sách truy nã! Gây nên không ít vụ án mạng, không ngờ lại lẩn trốn tới chỗ chúng ta!”

Tô Ngọ nghiêm túc gật đầu, cậu có thể nhìn ra màu đỏ vàng của chính khí trên người Viêm Phi Ngang, thì đương nhiên cũng có thể nhìn thấy màu đen xám sát khí trên người những kẻ này, chết rồi cũng sẽ phải xuống địa ngục.

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay người đi về phía mấy kẻ kia.

Viêm Phi Ngang nhìn bọn chúng cau mày, thiếu niên đứng trước túi da chứa đầy tội ác kia, sự tương phản to lớn làm anh không muốn cậu đứng gần chúng một chút nào, tựa như gần quá cũng là một sự khinh nhờn với cậu.

Tô Ngọ dừng lại, đứng cách trước mặt chúng ba bước, cau mày nhìn chúng một hồi, bỗng giơ tay xẹt qua trước mắt những kẻ đó, ở nơi người bình thường không nhìn thấy, một ánh sáng xanh lục huỳnh quang ngấm vào trong mắt chúng, giọng nói của Tô Ngọ trực tiếp vang lên trong đầu chúng, “Đây là sự trừng phạt cho các ngươi vì đã làm hại người khác.”

Mấy gã bắt cóc lúc bị nhốt trong căn phòng kia, đã bị dọa sợ như rơi xuống địa ngục, khi Tô Ngọ mang chúng ra, ý thức gần như đã bị hỏng hoàn toàn, thế nhưng tội ác những kẻ này phạm phải nhiều lắm, Tô Ngọ phong một cảnh tượng vào trong đầu chúng vĩnh viễn, chỉ cần sau này chúng nghĩ tới chuyện phạm tội, hình ảnh làm cho chúng sợ hãi tới điên cuồng sẽ nhảy ra, làm cho chúng phải nếm trải nỗi sợ trong căn nhà cũ nát kia một lần nữa.

Tô Ngọ không biết nhiều chuyện về cuộc sống dưới núi, thế nhưng trên núi chưa từng thiếu những yêu tinh cảm thấy hứng thú với sự phồn hoa dưới núi, đã từng có một con hồ yêu sau khi trở lại núi, đã kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện dưới núi, Tô Ngọ gần như chưa được nghe kể chuyện nghe như mê như say, trong đó, thích nhất là đoạn kẻ xấu bị trừng phạt.

Viêm Phi Ngang muốn ở cùng cậu, nhưng chuông điện thoại của anh bỗng vang lên, là người nhà gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?”

“Phi Ngang, em đang ở đâu vậy? Về ngay đi, ba xảy ra chuyện rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi