NHẬT KÝ SAU KHI KẾT HÔN CỦA CHUỘT MANH

Khi Viêm Vân Hải tỉnh lại thì cũng đã khuya lắm rồi.

Tô Ngọ đang trong phòng tắm tự tắm rửa, Viêm Phi Ngang thì bưng một cái chậu nhựa đựng đầy nước, ngồi xổm ở ban công giặt quần lót cho cậu.

Là một “thú hoang” đã quen phóng đãng trong rừng rậm, nếu không phải do da lông của cậu có thể trực tiếp biến thành quần áo, mặc lên người không có cảm giác gì thì chỉ sợ cây thông lớn đã nuôi cậu trưởng thành sẽ đau đầu vô cùng, nuôi một con sóc bay có thể biến thành hình người ngày nào cũng mang chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, độ mất mặt có thể ném ra giới yêu tinh… bây giờ mặc dù cậu đã quen mặc quần áo khác, nhưng bên trong vẫn phải mặc quần lót nhỏ, Tô Ngọ vô cùng không tình nguyện, thế nên Viêm Phi Ngang không thể không tự mình giám sát việc mặc đồ của cậu hàng ngày, sau đó buổi tối còn phải giặt sạch cho cậu, bằng không có khi sẽ có lúc, mấy cái quần lót nhỏ anh mua cho cậu kia, sẽ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi trước khi hoàn thành sứ mệnh.

“Phi Ngang, em tắm xong, anh có muốn kiểm tra một chút không?” Tóc trên đầu Tô Ngọ ướp nhẹp, dựa bên cửa phòng tắm gọi anh.

Tô Ngọ lúc mới bắt đầu tự mình tắm, trên người sẽ luôn còn bọt không sạch sẽ, trên người dinh dính, Viêm Phi Ngang chỉ có thể kéo cậu đi dội nước thêm lần nữa, Tô Ngọ cũng đã quen, đồng thời cũng vô cùng mong chờ có cơ hội được khoe thân trước mặt Viêm Phi Ngang, mỗi lần có sinh vật giới tính nam trong rừng muốn bắt đầu theo đuổi đối tượng giao phối thì đều làm như vậy!

Viêm Phi Ngang mắc quần lót của cậu lên treo nơi ban công, quay đầu lại lia ánh mắt về phía cơ thể cậu, đáp: “Sạch rồi, mặc quần áo vào, cẩn thận bị lạnh.”

“Ừm.” Tô Ngọ không thể làm gì hơn là chui lại phòng tắm, mặc quần áo ngủ Viêm Phi Ngang đã mua cho mình xong xuôi rồi mới đi ra.

Lúc cậu đang mặc đồ ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” lớn từ dưới tầng, đồng thời còn có cả tiếng hô của Viêm Phi Ưng, “Phi Ngang, Tiểu Ngọ! Ba tỉnh lại rồi!”

Viêm Phi Ngang chấn động, nhanh chân chạy xuống dưới tầng, “Thật sao?! Ba thế nào rồi?!”

Tô Ngọ vừa mới mặc áo ngủ vào xong, cũng bịch bịch theo sau anh đi xuống dưới, “Em đi xem xem!”

Hai anh em họ Viêm từ trước tới nay vui buồn đều không biểu lộ rõ ràng, tựa như không hề để tâm tới bất cứ chuyện gì đã xảy ra, lúc nào cũng có thể thong dong đối mặt, mà lúc biết người cha nhiều ngày hôn mê giờ đã tỉnh lại, bây giờ lại không thể kiềm chế nổi.

Hơi thở của Viêm Phi Ngang rõ ràng trở nên dồn dập hơn hẳn, anh khom lưng bế Tô Ngọ lên, bước nhanh chân ra ngoài.

Viêm Phi Ưng theo sau hai người, vẻ mặt xưa nay trấn định lạnh như khối băng đã biến mất không còn tăm hơi, trong lo lắng còn xen lẫn chút hưng phấn, vui sướng, bởi không thể kìm nén được tâm tình, nên ngay cả âm lượng giọng nói cũng tăng lên không ít, “Lúc nãy anh vừa khuyên mẹ về phòng đi ngủ, mẹ bỗng nói ba có cử động, lúc đầu anh còn tưởng mẹ lo quá nên nhìn nhầm, ai ngờ anh lại thật sự nghe thấy tiếng ba ho khan…”

Lúc anh nói, giọng dần trở nên nghẹn ngào, Tô Ngọ được bế lên, nhìn thấy Phi Ngang luôn bình tĩnh cũng đã đỏ cả vành mắt.

Tô Ngọ đưa tay sờ mặt anh, lại nhìn Viêm Phi Ưng một chút, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Khang Văn Thanh vẫn luôn trông bên giường Viêm Vân Hải, bà trông ông nhiều ngày như vậy, bây giờ tận mắt thấy chồng mở mắt tỉnh lại, trong lòng vừa mừng lại vừa lo. Vui đương nhiên là bởi ông cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lại lo sẽ gặp phải tình huống xấu nhất…

Viêm Vân Hải tỉnh lại đúng là có hơi ngơ ngẩn một hồi, hơi nghiêng đầu, vừa vặn lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt có chút mệt mỏi của vợ mình, há miệng muốn an ủi vợ vài câu, lại phát hiện họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Viêm Vân Hải giật giật miệng, vẫn không thể phát ra âm thanh, Khang Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng, tưởng là chồng mới tỉnh lại còn chưa quen.

Rất nhanh Viêm Phi Ngang đã bước Tô Ngọ đi tới, Khang Văn Thanh lo lắng đứng dậy cầm tay cậu, nói: “Tiểu Ngọ, mau nhìn xem bác Viêm của cháu thế nào rồi? Ông ấy tỉnh lại rồi, có phải là sẽ không sao nữa không?”

“Vâng, để cháu kiểm tra cho bác ấy một chút xem sao.” Tô Ngọ không nói nhiều với bà, dùng linh lực thăm dò não bộ cho Viêm Vân Hải một chút, phát hiện vết thương trong đầu ông vẫn chưa hoàn toàn khép lại, hơn nữa vết thương cũng không nhỏ, dùng tốc độ khép lại trong hai ngày nay, sợ rằng còn phải cần thời gian rất lâu nữa mới có thể khỏi hẳn.

Tô Ngọ thông báo lại cho họ, ba người cũng không quá lo lắng, Viêm Phi Ưng thì có chút kích động nói: “Ba có thể tỉnh lại, chứng tỏ cơ thể ba đang chuyển biến tốt, bị thương một chút cũng không sao, sẽ từ từ tốt lên thôi.”

Khang Văn Thanh cũng gật đầu liên tục, bà ngồi lại bên giường, nắm thật chặt tay chồng, mấy ngày trước tuy rằng mỗi ngày đều lo lo lắng lắng, nhưng vẫn có thể khống chế cảm xúc, áp lực trong lòng, bây giờ thấy đối phương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cảm xúc của bà như nước lũ tràn đê, không thể nhịn nổi nữa, nước mắt từng chuỗi tuôn rơi, trầm thấp khóc ra thành tiếng.

Tô Ngọ thấy bà khóc đến không thể kìm lại nổi, luống cuống quay đầu nhìn về phía Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang nắm tay cậu, đỏ mắt cúi đầu nhìn cha mình đang nằm trên giường.

Viêm Vân Hải không nhìn họ, người vợ luôn dịu dàng hào phóng, ung dung lễ độ của ông lúc này đang khóc như mưa, sắc mặt bà tiều tụy, lúc này ăn mặc cũng không sạch sẽ tao nhã được như mọi ngày, ngay cả mái tóc lúc nào cũng gọn gàng, cũng đã hơi xổ ra nơi thái dương… Nghĩ tới chuyện tất cả đều là do mình bị thương mà làm mọi người phải phiền lo, ông liền thấy khó chịu trong lòng, ông muốn nói gì đó an ủi vợ, mấy lần há miệng, đều không thể phát ra tiếng.

Khang Văn Thanh hãy còn kích động vẫn chưa phát hiện ra có chuyện gì khác lạ, Viêm Phi Ngang nhìn ba mình một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, cau mày nói: “Ba, giọng của ba…”

Viêm Vân Hải lúc này mới như nhớ ra trong phòng ngoài vợ mình ra còn có cả những người khác, đưa mắt nhìn anh, giật giật môi, cuối cùng khó khăn lắc đầu.

Trong lòng Viêm Phi Ngang nặng nề, Viêm Phi Ưng bên cạnh đang an ủi mẹ cũng phát hiện ra vấn đề, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Khang Văn Thanh miễn cưỡng nín khóc, mắt đỏ ké mờ mịt nhìn lại.

“Giọng ba…”

Viêm Phi Ngang như hiểu được gì đó, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi, hai nắm tay buông hai bên người xiết lại thật chặt.

Khang Văn Thanh nhìn con trai một chút, lại liếc nhìn Viêm Vân Hải, nước mắt lại một lần nữa không thể kìm lại.

Sắc mặt Viêm Phi Ưng cũng vô cùng khó coi, hận không thể tự tay xé tan lũ rác rưởi đó ra!

Tô Ngọ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu mặc dù trị thương cho người khác, nhưng đều là dùng linh lực để trị liệu, chỗ nào có vết thương thì trị chỗ ấy, chứng bệnh cụ thể là gì, tác dụng liên quan gì đó, cậu căn bản không hiểu, chứ chưa nói gì đến kết cấu phức tạp như não người.

Cũng may bác sĩ rất nhanh đã tới.

Suốt đêm bác sĩ chụp phim não cho Viêm Vân Hải, lại đặt tấm phim chụp não ông trước mặt mọi người trong nhà.

“Bác sĩ, giọng nói của ba tôi… còn có thể khôi phục lại không?” Viêm Phi Ưng nhìn cuộn phim, hỏi vấn đề mà cả nhà họ lo nhất.

Bác sĩ đáp: “Chỉ cần vết thương trong não chú ấy khép lại, theo lý thuyết thì sẽ có thể khôi phục lại, nhưng não bộ con người kết cấu phức tạp, trong đầu chú ấy lại có vết thương quá lớn… tôi cũng không dám đảm bảo…”

Trong lòng bác sĩ có chút xấu hổ, trước đây y đã thông báo tình trạng nguy kịch của Viêm Vân Hải, với tình huống nguy cấp lúc đó của Viêm Vân Hải, cùng với thiết bị chữa bệnh bây giờ, Viêm Vân Hải căn bản không có khả năng sống tiếp, cuối cùng Viêm Vân Hải vẫn đi được tới tận đây, thế nhưng cũng không phải là dựa vào các bác sĩ như họ, mà bây giờ Viêm Vân Hải không chỉ vẫn còn sống, mà còn đã tỉnh lại, y làm bác sĩ, lại vẫn cứ không thể chữa cho ông khỏi lại hoàn toàn…

Hiện thực vô cùng đả kích con người, bác sĩ Đường Hồng làm nghề này đã nhiều năm, thậm chí còn không nhịn được bắt đầu hoài nghi năng lực của mình, hoài nghi lúc trước mình chọn làm nghề y không biết là đúng hay sai…

Khang Văn Thanh nghe bác sĩ nói, đáy lòng lại dấy lên tia hy vọng, bà vội vàng đứng lên nắm lấy tay Tô Ngọ, vừa lo lắng vừa hy vọng nhìn cậu mà nói: “Tiểu Ngọ, cháu có thể làm cho bác Viêm khỏe lại phải không? Bác Khang van xin cháu, sau này cháu chính là con ruột của bác và bác Viêm, thế nên cháu nhất định phải giúp ông ấy một chút…” Bà nói xong lại không nhịn được mà rơi nước mắt đầy mặt, bà và Viêm Vân Hải kết hôn đã nhiều năm, hiểu rõ trong lòng ông mang theo niềm tin thế nào đối với trách nhiệm nặng như núi đè trên vai mình…

Khang Văn Thanh cũng muốn làm một người phụ nữ bình thường, có một gia đình bình thường, có một người chồng cũng giống như những người chồng khác, họ cùng nhau nuôi các con trường thành, không cần phải làm chuyện lớn gì, cũng không muốn làm nhân vật quan trọng gì, cả đời bình an là được rồi… nhưng nếu bà đã gả cho người đàn ông này, thì cũng đã quyết định có niềm tin tương tự, chống đỡ niềm tin của ông, bởi vợ chồng họ là cùng một thể.

Nếu như Viêm Vân Hải từ nay về sau không thể mở miệng nói nữa, vậy ông cũng sẽ rất có khả năng không thể có cơ hội đứng ở vị trí này, gánh vác trách nhiệm của mình được nữa, thực hiện lý tưởng của mình được nữa, như vậy trong lòng ông sẽ có bao nhiêu ngột ngạt thống khổ đây? Khang Văn Thanh chỉ cần nghĩ một chút, trong lòng đã thấy đau đớn khôn nguôi, đau lòng thay chồng.

Tô Ngọ cũng không quá hiểu tình cảm sâu nặng lại phức tạp trong lòng họ, nhưng lúc này cậu cảm giác bác Khang đã truyền cho mình một ý chí kiên cường nào đó mà cậu vẫn chưa thể hiểu được, cũng không kìm được mà rơi nước mắt, vừa khóc vừa gật đầu mạnh đáp lại: “Cháu sẽ nghĩ cách giúp bác ấy, bác đừng lo lắng, oa oa oa…”

Là người ngoài duy nhất trong phòng, Đường Hồng nhìn mà cũng cảm động lây, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, thiếu niên kia có bản lĩnh đặc biệt gì, có thể làm cho Viêm Vân Hải khôi phục trở lại như ban đầu sao?

Y đang cố gắng nuốt nước mắt chua xót nơi hốc mắt xuống, lại cảm giác vai bị vỗ một cái.

Viêm Phi Ưng cũng đang đỏ ửng vành mắt vỗ vai y, sau đó nửa đẩy nửa dìu kéo y ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bác sĩ Đường này, lại đây, tôi nói với anh một chuyện…”

“Nhưng mà…” Đường Hồng vừa rồi còn đang hoài nghi, muốn ở lại xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sức lực của Viêm Phi Ưng căn bản không phải là thứ một bác sĩ yếu như y có thể chống lại…

Viêm Phi Ngang nhìn mẹ và vợ mình nhìn nhau, nước mắt lưng tròng, tựa như sắp phát triển đến giai đoạn ôm nhau khóc ròng, liền quay đầu nhìn người cha đang trầm mặc của mình, bỗng cảm thấy sự bất đắc dĩ “cả hai bề”, mẹ và vợ đều khóc? Nên an ủi ai trước đây?

May mà hai người khóc cũng không phải là do có mâu thuẫn với nhau, anh đành đi qua một tay choàng lên vai mẹ mình, một tay ôm lấy Tô Ngọ, đồng thời ôm cả hai người vào trong lòng, để họ khóc cho đã.

Viêm Vân Hải đang nằm trên giường không thể động đậy thực ra cũng vô cùng nghi hoặc, thiếu niên kia có gì đặc biệt sao?



Viêm Vân Hải bị thương chính là ở não, Tô Ngọ lại hoàn toàn không hiểu gì về cấu tạo cơ thể người, cậu có thể sử dụng linh lực chậm rãi điều trị vết thương cho Viêm Vân Hải nhưng lại lo sẽ có nhiều thứ bản thân không hiểu.

Cậu nói chuyện này với Viêm Phi Ngang, nhưng Viêm Phi Ngang cũng không có cách giải quyết nào ổn thỏa, bởi anh một chữ y học cũng không biết, cuối cùng vẫn là mèo đen nhỏ đưa ra một cách giải quyết cho cậu.

“Ngươi không hiểu, thì có thể đi học mà.” Mèo đen nhỏ gần đây sống rất thoải mái, tuy rằng Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang nhiều lúc sẽ quên chuẩn bị thức ăn cho nó, nhưng nó đã tìm được người cung cấp thức ăn cố định – anh hai của Viêm Phi Ngang. Viêm Phi Ưng cũng không phải là người nhàn rỗi, từ lúc còn đang học đại học, anh đã cùng bạn học sáng lập ra một công ty, bây giờ cũng đã trở thành một ông chủ giá trị cao, gần đây bởi em trai và cha bị tập kích liên tiếp nên anh thẳng thắn tự dành cho mình một thời gian nghỉ ngơi, có thể nói là vừa có tiền lại vừa rảnh, tìm anh đòi thức ăn, quả thực là không thể tốt hơn!

Tô Ngọ sáng mắt lên, “Đúng vậy! Chỉ cần ta học xong, sau này sẽ càng có thể dùng linh lực chữa bệnh cho mọi người!” Bây giờ cậu chữa bệnh cho người bệnh, đều trực tiếp dùng lượng lớn linh lực đưa vào trong vết thương,  như vậy tuy rằng có thể chữa khỏi vết thương cho họ, nhưng cũng rất lãng phí linh lực, trước đây Tô Ngọ chưa hề cân nhắc tới vấn đề này, bây giờ được mèo đen nhỏ gợi ý, bỗng nhiên liền nghĩ ra.

“Nhưng ta phải đi đâu học đây? Có cần phải bái sư không?” Nghĩ thông suốt chuyện này xong, Tô Ngọ rất kích động, cậu đến xã hội con người chính là để tích lũy công đức, chứ đâu thể lúc nào cũng đi tìm người đánh nhau, nếu có thể học xong phương pháp chữa bệnh cứu người của con người, lại phối hợp thêm với linh lực của cậu, có phải là sẽ còn có thể chữa được cho nhiều người hơn?!

Mèo đen nhỏ liếm liếm bộ lông đen bóng loáng không thấm nước của nó, vừa liếm vừa nói: “Không cần phải bái sư, con người có rất nhiều trường học, trả tiền là có thể học.”

Tô Ngọ có chút sùng bái tới mù quáng đối với những kinh nghiệm về xã hội con người mà mèo đen nhỏ có được, căn bản không hề hoài nghi, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Phi Ngang có cho ta tiền nè! Vậy ta sẽ tới trường đi học!”

Tô Ngọ quyết định xong, vội đi báo cho Viêm Phi Ngang.

Cậu không phải là người bồng bột, Viêm Phi Ngang hiểu rất rõ điểm này, sao có thể không hiểu Tô Ngọ là bởi cha mình nên mới đưa ra quyết định như vậy, trong lòng anh sao có thể không cảm động được đây?

Chỉ là anh rất ít khi bày tỏ cảm xúc trong lòng, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn phô bày hiện thực ra trước mặt cậu, “Học y không dễ dàng như vậy đâu, sinh viên phải học thật giỏi trong trường trong vòng vài năm, sau khi tốt nghiệp đại học rồi còn phải thực tập thêm mấy năm nữa mới có tư cách xem bệnh cho người khác.”

Tô Ngọ nghe nói thời gian kéo dài lâu như vậy, vô cùng vô cùng thất vọng, lông mày cũng đã nhíu cả lại, vậy chờ tới khi cậu tới trường học xong trở lại xem bệnh cho bác Viêm thì ngay cả hoàng hoa thái cũng đã mốc rồi!

(hoàng hoa thái hay còn gọi là mộc hương: là tên một vị thuốc có tác dụng trị đầy, chướng, một số bệnh về tiêu hóa)

Viêm Phi Ngang vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, lại nói: “Có điều em có thể nói chuyện với bác sĩ Đường, nếu như sau đó vẫn quyết định làm bác sĩ, tôi sẽ tìm trường học cho em.”

“Bác sĩ Đường là ai?

“Là người kiểm tra cho ba tôi lúc trước.”

Tô Ngọ lập tức nghĩ, người kia không có linh lực, mà cũng có thể nhìn thấy được vết thương trong đầu bác Viêm, đúng là một người lợi hại!

Tô Ngọ cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời khuyên của Viêm Phi Ngang, tới gặp bác sĩ Đường tìm hiểu một vài chuyện liên quan tới ngành y.

Có điều trước đó, bây giờ vẫn còn một chuyện khác chờ cậu làm.

Chính là người đàn ông mang theo ánh sáng công đức kia, nếu bác Viêm đã tỉnh lại rồi, cậu định sẽ đi tìm người đàn ông kia, hỏi xem hắn đang gặp phải khó khăn gì.

Kì nghỉ phép của Viêm Phi Ngang đã kết thúc, hai ngày trước thủ trưởng anh đã giục anh mau đi làm trở lại. Anh vốn lo Tô Ngọ một mình ở lại nhà mình sẽ không quen, không ngờ Tô Ngọ lại cười híp mắt nói với anh: “Em cũng phải ra ngoài một chuyến, Phi Ngang anh đi làm bao giờ về?”

Viêm Phi Ngang nghe tới chuyện cậu một mình ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Một mình em? Ra ngoài có biết đường không?”

“Ừm, em đã tạo ký hiệu ở nhà, sẽ… nhận ra thôi.” Thực ra sức lực Tô Ngọ có chút không đủ, dù sao bên ngoài có rất nhiều con người bộ dáng khác nhau, cũng không giống như trên núi.

Viêm Phi Ngang chau mày, “Tôi bảo người đi cùng em nhé?”

Tô Ngọ lắc đầu, “Không cần đâu.” Cậu muốn đi tìm người kia, có thể sẽ xảy ra chuyện, bị Phi Ngang biết thì không sao, nhưng nếu là người khác nhìn thấy thì sẽ không ổn lắm.

Viêm Phi Ngang căn bản là không yên tâm để cậu ra ngoài một mình, đây là thành phố có mật độ dân cư cao, nếu Tô Ngọ lạc đường, hoặc xảy ra chuyện gì, anh biết làm thế nào bây giờ?

Nhưng Tô Ngọ là một cá thể độc lập, cho dù anh có không yên lòng thêm nữa, cũng không thể nhốt cậu trong nhà không cho cậu ra ngoài.

Thời gian anh trầm mặc có chút dài, Tô Ngọ xưa nay đều đã quen làm bé ngoan cũng cảm thấy lo lắng, do dự kéo ống tay áo anh hỏi: “Phi Ngang, có phải là anh không vui không?”

Viêm Phi Ngang hoàn hồn, ánh mắt anh sâu thẳm, nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý, “Muốn đi thì đi đi, mang theo điện thoại và sạc pin đi, có việc nhất định phải gọi điện cho tôi.”

Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi.”

Viêm Phi Ngang vẫn không yên lòng, rất hiếm khi lại do dự một lúc, như một người bà không yên lòng khi để cháu trai đi học mà nói: “Em học thuộc số điện thoại của tôi.”

Tô Ngọ thực mờ mịt, có điều vẫn làm theo lời anh nói, lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc học thuộc số điện thoại của anh. Hai ngày nay cậu đã dùng điện thoại tới quen tay, nghe nhận điện thoại và chơi trò chơi đều đã biết.

Viêm Phi Ngang nhìn cậu nghiêm túc học thuộc mười một con số kia, lại thu điện thoại kiểm tra cậu thật nhiều lần, mới miễn cưỡng yên tâm hơn một chút, lại dặn thêm một câu, “Đừng quên, nếu thực sự không nhớ đường về nhà, cũng không gọi được cho tôi, thì đến tìm cảnh sát, biết chưa?”

“Ừm, em biết rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu.

Viêm Phi Ưng đứng cạnh xem cả quá trình mặt lạnh lùng, đang ở chỗ có cả ông bà nội, với ba mẹ, lại thích show ân ái, không ngờ em trai mình vốn cùng chiến tuyến với mình lại cũng phản bội lại mình, rốt cuộc đã show xong chưa vậy.

Tô Ngọ dưới lời dặn kĩ càng của Viêm Phi Ngang, cuối cùng cũng có thể một mình ra khỏi cổng lớn nhà họ Viêm.

Trên đường người người nhộn nhịp, dòng người phun trào tựa như lúc nào cũng có thể cuốn cậu ra biển rộng. Nhưng bây giờ Tô Ngọ đã không còn sợ đám đông như trước nữa, bởi cậu đã cùng Viêm Phi Ngang tạo thành một gia đình, hơn nữa còn là quan hệ được pháp luật con người thừa nhận, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.

Ngoại trừ chuyện hai người họ vẫn còn chưa giao phối ra…

Tô Ngọ rất chờ mong lần đầu giao phối của hai người, nhưng đáng tiếc gần đây nhà họ Viêm xảy ra nhiều chuyện, chưa có cơ hội.

Trong lòng cậu vừa nghĩ tới chuyện này, lại vừa dùng linh lực tìm kiếm người đàn ông kia.

Bởi cậu có dùng linh lực làm kí hiệu, rất nhanh cậu đã đi đúng hướng, không ngờ lại không xa cái siêu thị hôm đó lắm, nói cách khác là cũng không quá xa nhà họ Viêm.

Tô Ngọ nhanh chóng chạy theo hướng đó, chỉ là con đường Viêm Phi Ngang lái xe vốn không tốn bao nhiêu thời gian, đổi thành hai chân chạy, lại chẳng khác nào vọng sơn tẩu đáo mã.

Hơn nữa làm cho Tô Ngọ càng cảm thấy gay go chính là, cũng không biết có phải là do có quá nhiều người hay không, rồi các loại từ trường hỗn độn mà những kí hiệu cậu vội vàng dùng kí hiệu lưu lại, chỉ có thể tìm tới một hướng đại khái, cũng không thể lập tức xác định vị trí chính xác của người đàn ông kia.

“Ôi, làm thế nào bây giờ.” Tô Ngọ buồn bực vòng tới vòng lui mấy chỗ gần siêu thị, cậu vốn rất tin tưởng linh lực của mình, thế nên lúc tạo ra kí hiệu cũng không quá cẩn thận, làm cho bây giờ không có cách nào có thể tìm ra đối phương. Bây giờ nhìn lại, Phi Ngang lo cậu không tìm được đường về đúng là lo đúng.

Ngay lúc Tô Ngọ đang lo lắng, trong lòng là những suy nghĩ hỗn độn, cậu bỗng nhìn thấy một người quen!

Đối phương là một người cảnh sát, đúng là người cảnh sát đã chủ động nói muốn trao đổi người với cậu ở cửa siêu thị kia.

Tô Ngọ có ấn tượng rất tốt với hắn, đó chính là một người tốt không màng rơi vào cảnh hiểm nguy vì muốn cứu người. Chỉ là người cảnh sát này, bây giờ cậu muốn giúp người, còn cảnh sát thì lại muốn bắt người… vậy cậu có nên lại gần hỏi thăm về người đàn ông kia không đây? Có thể gây ra thêm phiền phức cho anh ấy không?

Lộ Bác chính là người cảnh sát kia, tướng mạo hắn hòa ái, lúc thường ở chung với người khác cũng rất ôn hòa, người tính tình tệ tới mức nào, cũng không nhịn được mà nói thêm hai câu với người anh cả ôn hòa này.

La Chương mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương, hắn bây giờ đã không biết nên làm gì, nước bẩn hắt lên người Tiêu Triển quả thực là quá nhiều, vốn đã không tìm được manh mối nào trong chuyện ba mẹ hắn bị sát hại, bây giờ lại còn thêm hai án mới, nếu như không tìm được chứng cớ giúp hắn trở mình, Tiêu Triển chỉ sợ khó thoát khỏi tội chết…

Lộ Bác vỗ vỗ vai anh, lo âu nhìn anh, “Cậu như vậy không ngủ cũng không ngừng, bạn mình còn chưa thể rửa sạch tội danh, cậu đã không chịu được trước rồi, sao có thể giúp được cậu ấy?”

La Chương thở dài, che mặt nói: “Tiêu Triển tuyệt sẽ không làm ra chuyện như vậy, tôi đã quen cậu ấy rất nhiều năm, hiểu rõ hơn tất cả mọi người rằng cậu ấy hiếu thuận với ba mẹ mình thế nào, bình thường ngay cả cãi lại cũng không hề dám, sao có thể…”

Từ kia anh không thể nào nói ra được, luôn cảm thấy nói ra chính là sỉ nhục bạn tốt của mình.

Lộ Bác vỗ vai anh, định nói gì đó, bỗng trong Cục có thông báo, hắn liếc mắt nhìn, nói với La Chương: “Cứ trở về Cục trước đã, người em trai kia của Tiêu Triển cuối cùng cũng đã đồng ý tới lấy lời khai rồi, cậu cũng đi nghe thử một chút.”

La Chương sững sờ, bỗng đứng phắt dậy, “Tôi đi xem xem.”

Tô Ngọ đang dùng linh lực trộm nghe họ nói chuyện, cậu biết làm như vậy là không tốt, nhưng cậu chỉ có cách này mới có thể nghe ngóng được tin tức về người đàn ông kia.

Nhưng có lẽ cậu trời sinh không có thiên phú như những người khác, hoặc là do cậu không thích hợp làm người xấu, lúc Lộ Bác quay người lại, vừa vặn nhìn thấy một cậu bé đang lén lút theo sau lưng mình cách đó không xa.

“Ồ, cậu là cậu nhóc hôm đó?” Lộ Bác liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra cậu, hết cách rồi, ai bảo cậu nhóc này trời sinh đã có khuôn mặt có thể khiến người ta nhớ kĩ như vậy chứ.

Tô Ngọ cũng xấu hổ gãi gãi đầu, đi ra từ góc tường.

La Chương lúc đó cũng không nhìn thấy Tô Ngọ, có điều sau đó anh có được xem camera, nhất thời thần sắc trở nên phức tạp, những chuyện khác, không cần biết Tiêu Triển có vô tội hay không, chỉ là cậu bé này đúng thật là đã bị Tiêu Triển bắt làm con tin, gí dao vào cổ, Tiêu Triển thực sự có lỗi với cậu.

“À ừm, chào hai người.” Tô Ngọ ngại ngùng chào hai người, do dự không biết có nên mau mau rời khỏi chỗ này hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi