Phó Hướng Tiền nghe vui vẻ, vui tươi hớn hở nói: "Đi học vẫn tốt hơn. Con thấy bác Nhan sân trước nhà mình không. Tốt nghiệp trường Bắc Đại, chẳng cần quan tâm cái gì, cầm lấy bằng tốt nghiệp chờ phân công. Được phân làm kỹ sư của 105 chúng ta...Không giống như cha, tuổi cũng xấp xỉ người ta, vẫn phải xuống hầm đào mỏ hàng ngày. Tuy nói công nông binh anh em một nhà, nhưng tóm lại dựa vào lao động chân tay kiếm tiền cũng không thoải mái bằng dựa vào lao động trí óc!"
Phó Nhiễm không đồng ý nói: "Cha cũng lợi hại mà. Nếu không có cha, bác Nhan làm sao mà tinh luyện được Uranium. Không tinh luyện Uranium, quốc gia cũng không nghiên cứu phát triển đạn đạo được!"
Từ đạn đạo này Phó Nhiễm nghe được từ Nhan Đông Thanh. Nghe nói hai viên đạn đạo có thể phá hủy toàn bộ thành phố Nam Châu. Nếu Đại Ngụy bọn họ có loại vũ khí này, sẽ không phải sợ giặc Tác-ta xâm phạm biên cảnh.
Buổi chiều, Phó Nhiễm đến nhà Nhan Đông Thanh. Nhan Lập Bản và Liêu Quyên đã đến xưởng. Trong nhà chỉ còn mỗi Nhan Đông Thanh đang đọc sách, Phó Nhiễm để cậu bao che cho mình, tự tiến vào Phượng Loan Cung.
Ánh sáng mặt trời bên trong Phượng Loan Cung vẫn như cũ nhô lên cao, lạ là, cây khoai tây Phó Nhiễm trồng trong đất hôm qua đã nhú mầm, cây non dài bằng đốt ngón tay, mỗi tội trông héo khô không có sức sống.
Phó Nhiễm lần lượt tưới nước cho chúng nó, sau đó lại đến phòng bếp nấu hai chén thịt khô. Lần này cô thông minh ra, không ăn ở trong này, trực tiếp mang ra ngoài cho Nhan Đông Thanh một chén.
"Thật ra nô tỳ muốn ăn cá chua Tây Hồ, nhưng không biết làm..."
Nguyên liệu ở phòng bếp không ít, chỉ là cô không biết làm. Cơm với thịt luộc đơn giản nhất, đổ nước thêm củi, rất nhanh đã luộc xong.
Nhan Đông Thanh và một miếng cơm, đưa cho Phó Nhiễm một cái ánh mắt "Đừng hy vọng ta’ nói: "Trẫm cũng không biết."
Đây tính là bữa tối của hai bọn họ. Lúc Phó Nhiễm đi vào đã cố ý nhìn thời gian, đồng hồ đeo tay quả mơ của Nhan Đông Thanh hiển thị hơn một giờ chiều. Bị một trận nhớ đời, cô không dám ở bên trong lâu quá, có thể sau khi ra ngoài trời đã tối.
Dù Phó Nhiễm không thông minh lắm nhưng cũng lần mò ra được quy luật. Một ngày ở bên trong Phượng Loan Cung bằng nhiều ngày ở bên ngoài, thậm chí mấy tháng, đúng chuẩn cái cảm giác một ngày bằng một năm.
Để chứng minh phỏng đoán của mình là thật, mỗi ngày Phó Nhiễm đều vào xem một lúc. Mỗi lần đi vào thời gian đểu khác nhau, kết quả là, cho dù cô đi vào lúc ban đêm hay ngày, Phượng Loan Cung vẫn có ánh mặt trời chiếu đầu.
Phó Nhiễm còn phát hiện thêm, cây khoai tây cô gieo xuống ở bên trong Phượng Loan Cung lớn lên cực nhanh, dường như mỗi ngày lại một khác. Hôm mùng 8 cô đi vào, mầm non mới hôm nào đã dài đến bắp chân, trên cây đã nở hoa.
Phó Nhiễm không biết nên thu hoạch lúc nào, chờ Từ Lan Anh tan tầm trở về hỏi.
"Hỏi cái này làm gì?" Tuy là nói như vậy, Từ Lan Anh vẫn trả lời: "Khi nào cuống hoa rụng kết trái hình cái chuông là có thể đào."
Phó Nhiễm nghe không hiểu: "Cây khoai tây hình chuông như thế nào hả mẹ?"
Từ Lan Anh nhìn cô mắt trợn trắng, giọng không tốt nói: "Hỏi lắm! Cây khoai tây hình chuông chính là cây khoai tây hình chuông!"
Nói với không nói như nhau, Phó Nhiễm miệng quắt queo, quyết định đi hỏi Nhan Đông Thanh.
Hai mẹ con đang nói chuyện, chị Lưu nhà bên cạnh mang một phong thư lại gần, cười nói: "Mẹ Yến Tử, nhà em có thư này, chị đoán là thư thông báo của Tiểu Nhiễm đấy!"
Từ Lan Anh không biết chữ, Phó Nhiễm cầm mở ra xem, quả nhiên là thư thông báo,một trang giấy viết tay,thông báo 8/3 dương lịch cô phải đến trường cấp 2 khu mỏ báo danh và nhận sách mới.
Phó Nhiễm không nghĩ rằng mình có thể đỗ, nhếch miệng vui mừng la lên, đọc thư thông báo cho Từ Lan Anh nghe, sau đó ôm eo mẹ vòi vĩnh: "Mẹ, không định thưởng cho con cái gì à?"