NHẬT KÝ THĂNG CẤP BÁO THÙ Ở HẬU CUNG

Tổng quản công công đến báo:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, cung điện bên cạnh đã bị thiêu rụi thành tro. May mà chỉ có một người không thoát ra được."

Mí mắt Quý Kỳ Ngôn giật giật, đột nhiên có linh cảm không hay.

Hắn ta run giọng hỏi là ai?

"Không phải người quan trọng gì, chỉ là Thuần Phi đang ở trong lãnh cung mà thôi."

Lúc này hắn ta mới nhớ ra sự tồn tại của ta.

Chén rượu giao nhau, nến trong phòng chập chờn, hiện lên trước mắt gương mặt tươi cười như hoa ấy.

Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy, dù có mỹ nhân bên cạnh cũng không thể khiến mình vui vẻ.

Gió lạnh thổi đến, trong lòng trống rỗng.

Dường như mảnh ghép còn thiếu, chính là mảnh quan trọng nhất.

Ba ngày sau, một miếng noãn ngọc từ đống tro tàn được đưa đến trước mặt Quý Kỳ Ngôn. Miếng ngọc ấy là tín vật của chúng ta từ lần đầu gặp nhau ở lãnh cung.

Cảnh tượng ngày ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Cung nữ ấy ánh mắt linh động như tuyết, cúi đầu chỉ vào miếng ngọc trên người hắn ta, cười hỏi: "Tiểu thái giám, lời nói gió bay, hay là ngươi đem cái này thế chấp cho ta, thế nào?"

Nào ngờ, một lần thế chấp ấy, lại là cả một đời.

Quý Kỳ Ngôn cầm miếng noãn ngọc thắt nút đồng tâm. Dây buộc đã bị đốt cháy đen.

Hắn ta tỉ mỉ quan sát chỗ vết nứt được dán lại, được mạ vàng phục chế những hoa văn. Trên đó vẽ hai bóng người tựa vào nhau, sớm tối không rời.

Nhưng ngay giây phút tiếp theo, miếng ngọc trên tay hắn ta gãy làm hai đoạn. Hai người tựa vào nhau, sinh ly tử biệt mỗi người một phương.

Như sợi dây cuối cùng căng trong lòng đột nhiên đứt đoạn, hắn ta không còn kìm nén được nỗi đau trong lòng, ôm miếng noãn ngọc, khóc nức nở đau đớn.

Năm Khánh Hựu thứ ba mươi.

Quý Kỳ Ngôn lấy cớ Thục Đức Hoàng hậu phượng thể yếu ớt bệnh tật, không thích hợp chủ trì trung cung, lập Tân Hậu.

Thẩm Hàng Tuyết quả thật ra tay tàn độc, nhưng kẻ lén lút âm thầm châm dầu vào lửa cũng đáng ghét không kém!

Trưởng tỷ cẩn thận, sau khi có thai vì bảo vệ long thai, không dám thổ lộ tâm sự với người ngoài.

Hoàng hậu lại khẩu Phật tâm xà, giả vờ tâm đầu ý hợp với trưởng tỷ, sau lưng lại tiết lộ tin tức này cho Thẩm Hàng Tuyết.

Phế Hậu ngồi trên cao nhìn xuống. Xa xa nhìn ta và Thẩm Hàng Tuyết đấu một mất một còn, nàng ta như con chim sẻ đợi sau cùng, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nào ngờ ánh trăng sáng đã chết, lại trở thành nốt chu sa trong tim Hoàng đế.

Nàng ta đâu chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiên tử.

Có người biết chuyện tiết lộ, Hoàng đế phế Hậu thuần túy vì ái phi họ Chung c.h.ế.t dưới tay phế Hậu.

Tin tức này là do sư thúc dò la được, ngài thở dài nhỏ giọng than thở:

"Nghe nói bệnh cũ của Hoàng thượng tái phát, lần này không thể cứu vãn. Mỗi khi đến đêm khuya thường hay nhắc đến những ngày ở bên Thuần ái phi."

Ái phi ư?

Ta giơ tay kéo nhẹ rèm trúc, che đi ánh sáng chói chang bên ngoài, chỉ thấy hai chữ này cũng như ánh sáng lập lòe chói mắt kia, xa vời không thể với tới.

27

Từ việc cho mèo ăn ở lãnh cung, là ta đang cố ý tiếp cận hắn ta.

Ta nhắm vào sở thích của hắn ta, cố tình tỏ ra yếu đuối. Lại còn làm như gần như xa với hắn ta, khiến hắn ta lo được lo mất.

Chính là dùng những thủ đoạn này, để hắn ta sinh ra quyết tâm phải có được ta.

Có lẽ Quý Kỳ Ngôn đã từng thật lòng với với ta, nhưng nhiều lắm ta cũng chỉ là một quân cờ trong số những quân cờ của hắn ta mà thôi.

Tình với yêu gì chứ.

Cũng chỉ là mượn cớ tình sâu nghĩa nặng, nhân cơ hội trừ bỏ phe của Hoàng hậu mà thôi.

Sư thúc gác chéo hai chân thon dài, nằm thoải mái trên ghế mây, cầm một bầu Xuân Phong túy nhấp từng ngụm.

"Sư điệt à, ngươi xem, ta giúp ngươi báo thù, giúp ngươi rút lui an toàn."

Ông ấy bật dậy khỏi ghế mây, hai tay chống cằm làm ra vẻ cầu xin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi