NHẬT KÝ THEO ĐUỔI CHIẾN THẦN TƯỚNG CÔNG


“Vậy còn Thiền Huy thì sao? Còn gì nữa, thì huynh nói hết luôn đi.”
“Lan Nhi, tỉnh táo lên, đừng tưởng muội bị thương vì Thiền Huy, mà nghĩ hắn sẽ lo lắng cho muội.

Không chút lời xin lỗi nào, vì để thuận đà thăng quan tiến chức, nâng cao tu vi, sau chiến thắng Hắc Long, hắn đã đi bế quan, trải tình kiếp rồi.”
Ỷ Lan nhíu mày, nàng chưa từng nghe nói, Thiền Huy lại có ý định muốn bế quan nâng cao tu vi bằng cách độ kiếp cả:
“Tình kiếp? Chuyện của Chiến Thần, mà huynh cũng biết cặn kẽ vậy ư?”
Cố Trầm phất tay, trước mắt nàng liền xuất hiện lên một đoạn kí ức:
“Ta với Ti Mệnh coi như là bằng hữu quen biết lâu năm, đến người ngoài như ta còn biết Thiền Huy sẽ trải tình kiếp, yêu một người như thế nào.”
Như thế nào ư, đoạn kí ức xuất hiên trước mắt Ỷ Lan, như một đời người thu nhỏ, nàng thấy hắn lớn lên, trưởng thành rồi già đi, bên cạnh hắn luôn có một nữ nhân, người đó có ngũ quan tạc hệt như Bạch Uyển.


Những năm ở Thủy Kính Các, việc Thiền Huy để ý Bạch Uyển không ai không nhận thấy, Ỷ Lan cũng vậy, Cố Trầm cũng thế.

Trong mắt biểu ca nàng, thì Ỷ Lan chính là đang ngu ngốc, ngu muội tự làm khổ chính mình.

Ỷ Lan từng thấy Thiền Huy trăn trở, vì tương tư Bạch Uyển mà đêm khó ngủ, từng thấy hắn làm mọi thứ vì theo đuổi nàng, từng buồn bã vì nàng ta đã được chỉ hôn, từng thấy hắn vì nàng ta mà xảy ra cãi vã với nàng.

Tất cả đều không làm Ỷ Lan nhụt chí...!
Chỉ là bây giờ, ngay khi nàng đang cảm thấy bản thân yếu đuối nhất, hắn lại đi trải tình kiếp, kể cả khi đã đi qua vòng đạo luân hồi, vậy mà vẫn không quên được nữ nhân ấy.

Hắn trải tình kiếp, nàng không trách hắn, chỉ là vì sao, lại vẫn là gương mặt ấy, vẫn là nàng ấy?
Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã, cái nhìn vô hồn trước cảnh người nàng yêu cùng nữ nhân khác cử hành hôn lễ, sinh con đẻ cái.

Lúc này, lần đầu tiên nàng đã tự hỏi mình, có phải nàng đã quá mệt rồi không? Có phải nàng nên buông bỏ hay không?
Cố Trầm không đành lòng để nàng ngồi bệt trên nền đất lạnh, gỡ bỏ tiên thuật, đưa tay muốn đỡ nàng dậy, nào ngờ Ỷ Lan lại hất tay, vẻ mặt đau đớn:
“Đừng đụng vào ta!”
Nói rồi nàng đứng dậy, một mạch chạy về phòng.


Khoảng khắc này, Cố Trầm cũng biết, hắn đã đạt được mục đích rồi.

Cố Mẫn Diệp- mẫu thân Ỷ Lan biết chuyện cũng chỉ trách mắng Cố Trầm đôi câu, bà là người làm mẹ, nhìn con gái khổ sầu thì đau lòng khôn xiết.

Làm cách nào, cũng không thể giúp Ỷ Lan nguôi ngoai nỗi buồn này, chỉ mặc nữ nhi mình làm càn, tự nhốt mình trong phòng tuyệt thực, buồn bã mấy ngày.

Ỷ Lan cũng không phải người bi quan, được dăm ba hôm, nàng đã lấy lại được tinh thần.

Nàng với dáng vẻ quyết tâm, điềm đạm hơn sau nỗi đau, lụy vì tình, quyết định lần này, nàng sẽ sống vì phục vụ cho bản thân vì Ỷ Gia.

Lần đầu tiên, nàng chủ động, đồng ý với đề xuất của Ỷ Chính Viễm, xa rời những thứ hư danh, xa lánh những nơi dòng người hiểm ác, đao kiếm vô tình, an nhàn mở một y quán, tìm hiểu độc dược, phục vụ thú vui của mình.


Phụ mẫu nàng phấn khởi vô cùng, lập tức nhượng cho nàng y quán ở Bắc Trấn Thành như đã nói, đồng thời, Ỷ Lan cũng muốn thay tên đổi tự, hoàn toàn muốn đoạn tuyệt quan hệ với “quá khứ”, Ỷ Chính Viễm đương nhiên vô cùng hài lòng.

Bốn mươi năm....!một thời gian không quá dài cũng không ngắn, Ỷ Lan đã trở thành Ý Linh y thánh, một luyện đan sư, y sư nổi tiếng bậc nhất đất Bắc Trấn Thành.

Trong những năm qua, Ỷ Lan đã hoàn toàn trưởng thành, nàng quyết đoán hơn khi xưa rất nhiều, không còn hay cười nữa, gương mặt lại đem vẻ đẹp vì sầu, trông tĩnh lặng đến lạ.

Bốn mươi năm, một cuộc sống xoay quanh sách giấy, xoay quanh y dược, luyện đan, cứu người, một cuộc sống bộn bề hiếm có một niềm vui, một cuộc sống, mà không có bóng dáng của hắn.

Người nàng từng yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi