NHẬT KÝ THEO ĐUỔI VỢ CỦA ANH CHÀNG ĐẦU BẾP

Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ chuẩn bị xong mọi thứ thì tắt đèn, căng thẳng đợi Trình Dật Tu về nhà. Lúc nghe lầu dưới có động tĩnh, cô lại ngồi không yên, từ trên ghế đứng dậy, mở hé cửa ra nhìn, thăm dò lầu dưới.
Nhưng mà sau khi lầu dưới đóng cửa, thì không có động tĩnh gì nữa. Giang Hạ bất an ở trong nhà, chẳng lẽ anh không nhìn thấy thẻ sao? không đúng, cô dùng thẻ màu đỏ thẫm, rất rõ ràng, không thể nào không nhìn thấy được.
Có lẽ anh muốn chuẩn bị một chút, thay quần áo gì đó chẳng hạn. cô nhẫn nại quay về ghế sô pha tiếp tục đợi, đợi nửa tiếng, vẫn không thấy một chút động tĩnh.
Trời quá nóng, có lẽ anh muốn đi tắm. Nghĩ như vậy, nửa tiếng lại trôi qua.
Giang Hạ ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra, nghĩ xem có nên nhắn tin cho anh hay không. Còn chưa nghĩ ra được nên viết cái gì, Trình Dật Tu đã nhắn tin tới: Hạ Hạ, em đang ở đâu?
Giang Hạ nhìn tin nhắn sững sờ ba giây, chẳng lẽ anh thực sự không nhìn thấy thẻ sao?
Vừa định nhắn tin lại, di động lại vang lên âm nhắc nhở có tin nhắn.
Hạ Hạ, đầu anh choáng váng, thật là khó chịu.
Hạ Hạ, anh nhớ em.
Hạ Hạ em mau về đi.
anh nhớ em.
anh nhớ em.

Liên tiếp nhận được mười mấy tin “anh nhớ em”. Màn hình liên tục kêu lên.
Giang Hạ dở khóc dở cười, phí nửa ngày chuẩn bị ngạc nhiên, toàn bộ đều vì anh mắt mù không thấy được thẻ mà không còn ngạc nhiên nữa.
Bất đắc dĩ nhắn lại tin nhắn cho anh “Em ở nhà”. Sau đó cô nghe cửa dưới lầu mở ra, lại “Bụp” một tiếng đóng kín.
cô vội vàng cầm bật lửa, đốt lên mấy ngọn nến mình chuẩn bị. Còn chưa đốt xong, cửa chính bị người ta gõ.
Bày quá nhiều ngọn nến, nhất thời không đốt xong. Lại nghe Trình Dật Tu ở bên ngoài thúc giục: “Hạ Hạ em ở nhà sao, mở cửa cho anh.”
“Đợi một lát, lập tức tới ngay!”
Nhanh chóng thắp xong tất cả ngọn nến, Giang Hạ sửa sang sườn xám trên người, mới đi đến cửa chính, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đầu tiên Trình Dật Tu nhìn Giang Hạ ngượng ngùng, sau đó nhìn những ngọn nến mờ nhạt ở phía sau cô, khắp nơi đều là hoa hồng, cùng với bánh ngọt trên bàn.
anh sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Giang Hạ động nhẹ vào cánh tay anh, “anh sao thế?”
anh nhìn về phía cô không thể tin, “Hạ Hạ, những thứ này… Chuẩn bị vì anh sao?”
Thấy cô gật đầu, trong thế giới của anh giống như có pháo hoa, sáng bừng trong nháy mắt, buồn bực lúc trước biến mất. anh hoan hô một tiếng, bế Giang Hạ lên, giơ lên cao.
Giang Hạ bị anh ôm hai chân cách xa mặt đất, kinh hô một tiếng, “anh làm sao thế, mau buông em xuống!”
Trình Dật Tu đặt cô xuống, nâng mặt cô lên, nói: “Hạ Hạ, cảm ơn em.” nói xong lại cúi đầu hôn cô.
Giang Hạ vội vàng tránh ra, “Cửa còn chưa đóng đấy!”
anh xoay người đi đóng cửa, Giang Hạ nhân cơ hội chạy tới bên cạnh bàn ăn. “Ước trước rồi ăn bánh ngọt!”
Trình Dật Tu nào có không thuận theo. Lúc trước anh còn ưu thương, cảm thấy bị Giang Hạ coi nhẹ, khó chịu muốn chết. Bây giờ giống như uống một bình mật ong, ngọt phát ngán.
trên bánh ngọt cắm hai mươi chín cây, Giang Hạ nhìn ngọn nến, bảo anh ước.
anh đi đến phía sau cô, ôm cô vào trong ngực, ước. “anh hy vọng, ngày này hàng năm đều trôi qua với em. không, sau này mỗi ngày, đều muốn trôi qua cùng em!”
Giang Hạ oán trách anh nói: “Tại sao phải nói ra, nói ra thì mất linh!”
cô oán trách làm lòng Trình Dật Tu ấm áp, kể từ khi ông nội qua đời, không có người nào trải qua sinh nhật cùng anh, cũng không có ai nói những lời làm ấm lòng anh như vậy.
anh ôm chặt cô, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, anh rất vui.”
Giang Hạ xấu hổ tránh cái ôm của anh, “Mau thổi nến!”
anh nhìn cô cười, “Cùng nhau thổi.”
Thổi ngọn nến, Giang Hạ cắt một phần bánh ngọt cho Trình Dật Tu. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
anh không có nhận, cầm tay Giang Hạ, gặm một miếng bánh ngọt. “Thực ngọt.”
Bên miệng anh dính một vòng bơ trắng, Giang Hạ buồn cười duỗi tay lau thay anh, lại không đề phòng bị anh ngậm ngón tay.
anh nhìn cô, dùng đầu lưỡi bao bọc đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng hút. Đầu lưỡi anh giống như mang theo điện, làm ngón tay đến tim Giang Hạ nổi lên một trận tê dại.
Theo phản xạ cô rút tay về, mặt đỏ tim đập dồn dập không biết làm sao, nói lắp: “Em, em đi nấu mì trường thọ cho anh.” nói xong, trốn vào trong phòng bếp.
Trình Dật Tu theo cô vào phòng bếp, dựa vào cửa nhìn cô nấu mì trường thọ.
Tối nay cô mặc sườn xám rất vừa người, từ vị trí anh nhìn sang, eo thon đầy một nắm tay, bị tơ lụa vải vóc chặt chẽ bao vây, đủ để mỗi người đàn ông nổi điên.
Đáng chết là, cô còn mặc tất chân và đi giày cao gót.
Phát hiện được nơi nào đó trên thân thể mình có biến hóa, hơi thở của Trình Dật Tu trở nên thô hơn.
Giang Hạ vừa đem nồi nước để lên bếp, còn chưa bật lửa, liền bị anh nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng. “Hạ Hạ, đêm nay em thật đẹp.”
Giọng nói của anh khàn khàn mang theo đè nén. Ngọn đèn sáng ngời, chiếu vào đôi mắt tĩnh mịch của anh, giống như mắt sói trên thảo nguyên.
Giang Hạ bị anh nhìn như vậy, toàn thân dường như có lửa, nóng hổi. cô hơi sợ tình triều xa lạ dâng lên trong cơ thể, tránh ánh mắt anh, lại vừa vặn trông thấy yết hầu anh khẽ di chuyển.
Hôn môi đến đột ngột nhưng mà trong dự liệu của cô, Giang Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận được anh nhiệt tình. Bàn tay anh cách một tầng lụa mỏng, chạy loạn trên eo cô, mỗi chỗ anh chạm vào, giống như châm mồi lửa.
Tay Trình Dật Tu chạm đến khóa kéo bên eo cô, không do dự kéo ra, dò xét đi vào.
không có vải vóc ngăn cản, cô có thể cảm nhận được bàn tay của anh, xúc cảm xa lạ làm cô mất hồn. Hai tay không tự giác được để lên cổ anh, trong cổ họng bật ra tiếng hừ nhẹ.

Lúc Giang Hạ lấy lại tinh thần, hai người đã ở trên giường, sườn xám trên người bị nhăn. cô hơi sợ, đẩy đầu người đang vùi đầu trước ngực cô.
anh ngẩng đầu, trong mắt đều là khát vọng. Mang theo khẩn cầu nói: “Hạ Hạ, cho anh được không?”
Mặt Giang Hạ đỏ có thể nhỏ ra máu, cúi đầu cắn môi không nhìn anh.
anh thấy cô không trả lời coi như là cam chịu, cúi đầu tiếp tục, lại nghe cô nói: “Đợi chút, anh, anh có đồ bảo hộ hay không…”
cô vùi đầu vào trong chăn, giọng nói rầu rĩ. anh ngẩn người, đợi phản ứng kịp lời cô nói, hơi nhụt chí chui đầu vào trong gáy cô, cọ cọ sợi tóc cô.
“Thực xin lỗi, anh không biết em cho anh ngạc nhiên, anh, anh không có chuẩn bị…” Sớm biết vậy, anh nên mua một hộp tùy thân.
Trong lòng Giang Hạ vốn sợ, nghe anh nói không có chuẩn bị, dường như hoảng loạn đẩy anh từ trên người xuống.
anh không thuận theo, khó nhịn nhún eo, “Hạ Hạ, anh khó chịu… Giúp anh một chút được không?”
anh giống như đứa bé muốn ăn kẹo, được yêu thương lại chơi xấu, kéo tay cô vươn vào trong T –shirt, một đường xuống dưới.
(Tôi là một con cua nhỏ đáng yêu, a a a a a…)
Khi tất cả trở về bình tĩnh, anh thỏa mãn thở dài ở bên tai cô. Ánh nến phòng khách chiếu vào trong phòng, mờ nhạt bình an.
Giang Hạ không dám nhìn anh, vùi mặt trong lòng anh, cả khuôn mặt đỏ bừng. anh hôn đỉnh đầu cô, sung sướng nói: “Từ hôm nay trở đi anh chính là người của em, Hạ Hạ, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Giang Hạ véo vào hông anh, “không biết xấu hổ!”
********
Hai người dính nhau rất lâu, lúc Giang Hạ nhớ tới mì trường thọ, đã sắp mười hai giờ. cô vội vàng vào phòng bếp nấu tô mì trứng gà, uy hiếp anh ăn hết.
Lòng đỏ trứng sống, muối cho quá nhiều, mì cũng quá nát, nhưng mà Trình Dật Tu thỏa mãn ăn hết tất cả.
“Hạ Hạ, sau này ngày này hàng năm em nấu mì cho anh, có được không?”
Giang Hạ biết mình làm rất khó ăn, hiếm khi anh nể tình, cô đương nhiên đồng ý.
Ăn xong mì, Giang Hạ mang quà chuẩn bị đưa cho anh. Sau khi anh mở ra, cười nói: “Em tặng thắt lưng cho anh, ý là buộc anh ở eo sao?”
Giang Hạ đỏ mặt, lúc chọn quà hình như nghe Hứa Lôi nói một câu như vậy, đưa thắt lưng chính là muốn buộc người đàn ông kia.
anh đến gần tai cô, ái muội nói: “Vậy sau này thắt lưng của anh, cũng chỉ có em mới có thể mở.”
Giang Hạ bắt lấy sơ hở trong lời nói của anh, “anh nói như vậy thì trước kia có người mở rồi sao?”
Vẻ mặt anh đau khổ giơ tay lên, “Trước kia đều là như vừa rồi…”
Giang Hạ nhớ tới tình cảnh vừa rồi, rất nhanh hiểu được ý anh, đỏ mặt hừ anh một tiếng.
Ăn mì trường thọ, đưa quà, thấy qua mười hai giờ, Giang Hạ đuổi anh xuống lầu.
anh móc túi quần ra, “đi quá nhanh, quên mang chìa khóa…”
Giang Hạ: …
Cuối cùng, Trình Dật Tu được như ý nguyện vào phòng Giang Hạ. Ban đêm rất dài, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc, mặc dù khó ngủ, cũng rất thỏa mãn.
Ngày hôm sau, Giang Hạ bị hôn tỉnh, bị anh không biết xấu hổ mượn tay lần nữa, thời gian chạy bộ cũng đều muộn.
********
Đến khách sạn không bao lâu, Trần Yến chạy đến phòng làm việc của Giang Hạ, xin cô giúp đỡ.
Hóa ra khách sạn có một đoàn khảo sát mới đến, có hơn ba mươi người ngoài nghề, một ngày ba bữa bọn họ đều dùng cơm tây giải quyết, hôm nay là ngày thứ ba. Tất cả vốn rất bình thường, nhưng mà sáng sớm hôm nay chủ quản Diêu Mộng đột nhiên gọi điện thoại tới xin nghỉ bệnh. cô ấy xin nghỉ cũng không có gì, nhưng mà ngay sau đó, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây liên tục gọi điện xin nghỉ, hôm nay đi làm cộng thêm phục vụ sinh chỉ có năm người.
Trần Yến đi tìm Hạ Bạch Tuyết, Hạ Bạch Tuyết mang vấn đề khó khăn đá cho cô ấy, “cô là quản lý nhà hàng Tây, gặp chuyện này đương nhiên là cô phải tự mình giải quyết!”
Bữa sáng là tự giải quyết, cho nên có thể ứng phó, lúc đến cơm trưa, năm người căn bản không ứng phó được. cô chỉ có thể tìm Giang Hạ mượn người.
Nhân viên phục vụ cùng xin nghỉ, rõ ràng là bãi công. Mà các cô ấy làm như thế, rõ ràng là bất mãn với việc Trần Yến làm quản lý. Giang Hạ đề nghị: “Chuyện này, tốt nhất là cô nên nói một tiếng với lão Mã.”
Lần đầu tiên Trần Yến nhậm chức, bị chuyện này làm cho sốt ruột, cau mày nói: “Tôi biết, vừa rồi đã đến phòng làm việc của lão Mã, ông ấy còn chưa tới.”
Giang Hạ vỗ bả vai cô ấy, “cô làm tốt chuyện của mình là được, thiếu vài người sao? Tôi đi sắp xếp.”
Trần Yến mượn năm người, Giang Hạ thở dài, quay về phòng làm việc của mình. Sắp đến mười giờ rưỡi, Trình Dật Tu gửi tin nhắn tới, hỏi cô có đi nhà ăn nhân viên ăn cơm không.
Giang Hạ nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ, liền gửi tin nhắn “Được” qua cho anh.
Lúc đến nhà ăn, Trình Dật Tu đã lấy hai phần cơm đợi cô. Nhưng mà mới mấy tiếng không gặp, anh lại giống như vài năm không gặp, ánh mắt liên tục dính lên người cô.
Giang Hạ đá chân anh dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm!”
anh ồ một tiếng, xúc cơm, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cô.
Nhân viên trong nhà ăn rất nhiều, đi tới đi lui, luôn có vài người chú ý đến bọn họ, sau đó cười ám muội một tiếng.
Giang Hạ bị bọn họ nhìn chằm chằm trên mặt phiếm hồng, giống như làm chuyện gì xấu. nói với Trình Dật Tu: “anh cứ nhìn chằm chằm em, em sẽ không ăn nữa.”
Lúc này anh mới dời ánh mắt, “anh cảm thấy hôm nay em xinh đẹp hơn.”
Giang Hạ cúi đầu không để ý tới anh, lại nghe anh nói: “Buổi trưa đi cùng anh đến ký túc xá lấy chìa khóa dự bị nhé.”
“anh tự mình đi lấy, cần em đi làm gì?”
anh cười một tiếng, trêu đùa nói: “Nếu em không đi cùng anh, anh sẽ không đi lấy, dù sao buổi tối có thể đến nhà em ngủ.”
Giang Hạ: …
Buổi trưa tan tầm, Giang Hạ ngoan ngoãn bồi anh đến ký túc xá. Lần đầu tiên cô đến ký túc xá của anh, có ba phòng, trùng tu rất mới, cũng đầy đủ đồ dùng gia dụng.
“Nơi tốt như thế, cách khách sạn lại gần, anh không ở thật lãng phí.”
Trình Dật Tu tìm được chìa khóa dự bị trong ngăn kéo, “Nếu em cảm thấy tiện, có thể chuyển đến ở.”
Giang Hạ bĩu môi, “Em không cần, ký túc xá của em em còn không ở ấy.”
nói đến việc này, đột nhiên Giang Hạ nhớ tới một chuyện, hỏi anh: “Sao lúc trước anh lại thuê phòng dưới lầu nhà em?”
anh dừng lại một lát, nói: “Chỉ là cảm thấy bên kia cách công viên gần, tiện cho việc chạy bộ.”
Giang Hạ ồ một tiếng, cô cũng cảm thấy mặc dù ký túc xá gần hơn nhiều, nhưng mà bên đây quá ầm ĩ. Cho nên thà ở nhà mình còn hơn.
Cầm chìa khóa, Trình Dật Tu nhìn đồng hồ còn sớm, hỏi cô có muốn nghỉ ngơi một lát không. Giang Hạ nghĩ trở về cũng không có việc gì làm, vì vậy hai người ngồi trên ghế sô pha, chọn lấy phim xem.
Phim điện ảnh tình cảm, không thể thiếu hôn môi và một chút thân mật. Mỗi lần tivi xuất hiện cảnh đó, Trình Dật Tu lại nhìn về phía cô.
Giang Hạ bị anh nhìn không được tự nhiên, lấy cớ buồn ngủ, chạy tới ghế sô pha khác muốn ngủ. Nhưng mà rất nhanh cô phát hiện mình đã sai, bởi vì anh cũng theo tới, ôm cô chen chúc trên ghế sô pha, còn tìm được cớ tốt - - “Sợ em bị té.”
******
Buổi chiều lúc làm việc, Giang Hạ mới biết buổi trưa lão Mã rất tức giận. Hóa ra đám người Diêu Mộng cùng nhau từ chức, mà lý do từ chức là làm việc ở khách sạn không được thăng chức.
Hóa ra chuyện Trần Yến lên làm quản lý nhà hàng Tây, lão Mã không rõ ràng lắm. Chuyện điều động trong phòng nhân sự vốn do Tổng giám quyết định. Lão Mã không quen thuộc nhân viên lắm, cho nên sau khi Hạ Bạch Tuyết đánh báo cáo, lão Mã chỉ cho là cô ấy từ nhân viên nhà hàng Tây thăng chức lên, không nhìn kỹ liền ký tên. Bây giờ xảy ra chuyện, ông cũng không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Hạ Bạch Tuyết, vì vậy kìm nén một bụng lửa giận, Tổng giám đốc gọi thư ký vào mắng vành mắt đều hồng.
Chuyện này không liên quan gì đến Giang Hạ, cho nên cô cũng chỉ nghe một chút liền bỏ qua. không nghĩ tới buổi tối trước khi tan việc lão Mã gọi điện thoại bảo cô qua.
Lão Mã kéo cô nói hơn nửa tiếng, lúc đi ra khỏi phòng tổng giám đốc, Giang Hạ bắt đầu suy nghĩ. Ý của Lão Mã đại khái là mặc dù năng lực của Hạ Bạch Tuyết không đủ, nhưng vì cha Hạ, tạm thời ông không thể giáng cấp cô ta. Nhưng mà bộ phận ăn uống lớn như vậy, không thể có sai lầm. Cho nên ông cho Giang Hạ chức chưa bao giờ có - - Trợ lý tổng giám.
Trợ lý tổng giám nghe rất oai, có thể nói trắng ra là cô làm chân chạy việc, gánh vác trách nhiệm thay Hạ Bạch Tuyết.
Lão Mã bảo cô về nhà suy nghĩ, ngày mai trả lời ông. Nhưng mà Giang Hạ vừa ra khỏi phòng làm việc lại muốn xoay người đi vào, nói cho ông ta biết cô không làm!
Cô bị điên mới làm trợ lý cho Hạ Bạch Tuyết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi