NHẬT KÝ THUẦN DƯỠNG CHÓ CON

Đương nhiên Tề Kha Hàn thấy được những vết tích Mạnh Triều Nhân để lại trên sàn nhà nhưng cũng không vội lau mà ngồi xổm xuống nắm cằm thiếu niên ngắm nghía.

Hai mắt Mạnh Triều Nhân đỏ hoe, tròng mắt ướt sũng, chóp mũi cũng hơi đỏ, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi dính bết vào gò má hồng hồng. Trên trán cũng có vết đỏ, chẳng biết có phải vì lúc nãy đụng đầu không nữa.

Ấy là chưa kể bây giờ nhìn Mạnh Triều Nhân giống hệt một chú cún con tội nghiệp đang cụp tai cụp đuôi rên ư ử.

Hắn bồng chó con lên giường rồi từ từ rút cây gậy rung ướt nhẹp dịch thể kia ra ngoài.

"Nghe được bao nhiêu rồi?" Tề Kha Hàn kéo khóa quần xuống, nhéo má Mạnh Triều Nhân một cái rồi cười nói, "Đập cửa làm gì? Chẳng phải đã dặn cậu ngoan ngoãn đợi ở đây rồi sao?"

Trong miệng Mạnh Triều Nhân còn ngậm quả bóng nên không phát ra được âm thanh nào mà chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn, hai chân lại bị hắn banh ra.

"Cậu ấy mới đưa sủi cảo đến đấy." Tề Kha Hàn áp người xuống ôm lưng cậu nói, "Nếu cậu chịu nghe lời thì lát nữa cho cậu đem sủi cảo về nhà."

Mạnh Triều Nhân đã lên đỉnh mấy lần, sau khi phía dưới dần thích ứng với sự xâm nhập này, hắn tiến vào chỗ sâu thuận lợi hơn lúc nãy, thành ruột ấm áp quấn chặt dương vật cứng rắn nóng bỏng, hắn khẽ thở dốc, nâng chân Mạnh Triều Nhân lên cao hơn rồi ưỡn lưng vùi vào chỗ ấm nóng mềm mại kia, ra sức đâm chọc bên trong làm cậu mềm nhũn trong ngực hắn.

Hai người lăn lộn trên giường khiến toàn thân rịn đầy mồ hôi.

Mạnh Triều Nhân chủ động quặp chân quanh eo hắn, đồng tử tan rã, trong cổ phát ra tiếng rên rỉ, theo bản năng chồm tới dụi mặt vào cổ hắn.

"Cậu đúng là đồ rẻ tiền, thích Tả Linh Xuyên xem thường cậu, trong mắt cậu ta cậu còn thua cả cứt chó nữa." Tề Kha Hàn gỡ bóng bịt miệng Mạnh Triều Nhân ra rồi dùng đầu lưỡi mình chặn miệng đối phương, thấp giọng nói, "Rẻ tiền."

Mạnh Triều Nhân kê đầu trên gối mềm im lặng một lát mới mở mắt ra nhìn Tề Kha Hàn, khi bả vai bị nam sinh đè xuống, cậu híp mắt thè đầu lưỡi bị đối phương ngậm mút thành màu đỏ thẫm ra liếm môi một cái.

Tề Kha Hàn nhìn chằm chằm gương mặt dưới người, nhịn không được lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng nhìn cực kỳ ngon mắt của thiếu niên.

Để tóc dài vì sợ người khác phát hiện mình lẳng lơ đúng không?

Ban nãy vừa vào đã làm ngay nên hắn không phát hiện chiếc còng làm trầy cổ tay Mạnh Triều Nhân, Tề Kha Hàn lấy chìa khoá mở còng rồi đưa tay vuốt nhẹ chỗ trầy mấy lần.

Tề Kha Hàn ôm eo Mạnh Triều Nhân, vừa đâm vào bụng cậu vừa hỏi: "Không đau à?"

Mạnh Triều Nhân lắc đầu thở hổn hển một hồi, mở to mắt nói với hắn: "Sủi cảo......"

Tề Kha Hàn cắn tai cậu, vẻ mặt có chút không vui: "Cậu chỉ biết mỗi cái đó thôi."

Cậu cúi đầu nắm tay nam sinh nói: "Cậu nói phải giữ lời chứ, đừng có gạt tôi đấy nhé."

Tề Kha Hàn quay mặt đi chỗ khác: "Gạt cậu làm gì?"

"Gạt người là chó." Mạnh Triều Nhân nói, "Cậu thề đi, gạt người là chó."

Khi Tề Kha Hàn giơ tay lên thề, trong lòng hắn thản nhiên nghĩ:

Gạt người là chó, nhưng gạt chó chính là người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi