Chương 4
Là bạn từ nhỏ ở chung một cư xá, bình thường Tề Kha Hàn và Tả Linh Xuyên sẽ đi chung xe buýt về nhà.
Nhưng khi Tả Linh Xuyên bận học phải ở lại trường thì hắn sẽ về trước.
Mỗi tuần Tả Linh Xuyên đến câu lạc bộ piano hai ngày.
Mạnh Triều Nhân kiên trì sự nghiệp bám đuôi mau chóng tìm ra thời khóa biểu của Tả Linh Xuyên, đến ngày y tập đàn cậu sẽ ôm cặp ngồi ngoài nghe lén.
Chờ Tả Linh Xuyên tập xong, cậu lại đi chung xe buýt với y như thường lệ rồi đỏ mặt ngồi ở hàng ghế chéo phía sau, say mê ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng kia.
Cậu cũng chẳng che giấu hành vi bám đuôi của mình mà theo dõi một cách quang minh chính đại, tất nhiên Tả Linh Xuyên đã nhận ra những lần gặp mặt này không phải trùng hợp nhưng cũng chẳng có ý kiến gì.
Chắc Tả Linh Xuyên phải ghét cậu lắm.
Đối phương rất hiếm khi nhìn thẳng vào cậu, thỉnh thoảng ánh mắt vô tình lướt qua cậu thì lại nhíu mày như nhìn trúng thứ gì bẩn thỉu.
Mạnh Triều Nhân rất thích vẻ lạnh lùng của Tả Linh Xuyên.
Cậu khát khao mê đắm Tả Linh Xuyên như đang liếm lớp băng trắng trên cây kem, đầu lưỡi rất lạnh nhưng vị giác có thể nếm được vị ngọt nhàn nhạt.
Ban đầu cậu làm cơm hộp rất xấu nhưng sau này đã cố gắng nâng cao tay nghề của mình, món ăn cũng phong phú hơn hẳn.
Chương 5
Mẹ nó. Mạnh Triều Nhân đúng là đồ biến thái mà.
Tề Kha Hàn vừa vuốt lông chó nhà mình vừa cau mày nghe tiếng thở dốc khi có khi không ở đầu dây bên kia.
Nghe một hồi hắn bảo Mạnh Triều Nhân bật camera lên.
Bên kia yên tĩnh chốc lát, hắn tưởng đối phương từ chối thì nghe Mạnh Triều Nhân thì thầm hỏi mình: "...... Cậu mời Tả Linh Xuyên tới xem chung được không?"
Tề Kha Hàn: "......"
Sau khi đuổi chó ra khỏi phòng ngủ, hắn cầm điện thoại đi quanh giường, buồn bực nhận ra dù nghe câu làm người ta cạn lời này thì vật trong quần mình vẫn cứng lên.
Cái miệng kia của Mạnh Triều Nhân tốt nhất chỉ nên rên giường thôi.
Tề Kha Hàn nhẫn nhịn một hồi, ngồi xuống ghế cầm vật đứng thẳng của mình mắng Mạnh Triều Nhân: "Tả Linh Xuyên sẽ chỉ thấy cậu có bệnh thôi, thấy cậu như vậy nhất định sẽ càng ghê tởm cậu hơn."
Mạnh Triều Nhân không hề bị lời nói của hắn ảnh hưởng mà còn tập trung rên rỉ: "A...... Ha ha......"
Một lát sau, Mạnh Triều Nhân cười ngây ngô nói: "Cậu ấy, cậu ấy sẽ càng ghê tởm tôi hơn...... Còn có chuyện tốt này nữa sao......"
Tề Kha Hàn: "......"
Tề Kha Hàn hít sâu một hơi: "Muốn có quần lót của cậu ấy thì mau mở camera đi."
Lúc này Mạnh Triều Nhân không nói nhảm nữa mà hăng hái mở video, còn trần như nhộng xuất hiện trong màn hình.
Hầu kết Tề Kha Hàn nhấp nhô, nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi bảo cậu nhét một ngón tay vào chỗ kia.
Mạnh Triều Nhân rất nghe lời, sau khi đặt di động lên bàn thì co chân lên, vừa tiếp tục cầm áo chơi bóng tự sướng vừa thử nhét đầu ngón trỏ vào dưới người mình.
Cậu còn nghe theo chỉ thị của Tề Kha Hàn điều chỉnh động tác để hắn có thể thấy rõ chỗ bị nhét vào.
Nhưng Mạnh Triều Nhân không thành thạo chuyện này lắm, cũng chưa bôi trơn nên tiến vào chẳng mấy dễ dàng, thử một hồi lâu mới tạm nhét vào một đoạn.
Cậu vẫn chưa biết cách tìm khoái cảm từ lỗ sau.
Tề Kha Hàn tuốt vật cứng đã nổi gân xanh của mình rồi liếm đôi môi khô khốc, chỉ hận không thể gọi Mạnh Triều Nhân tới nhà làm thêm mấy lần nữa.
Hắn đang nhìn thì phát hiện Mạnh Triều Nhân đột nhiên xích mặt lại gần camera, đôi mắt đen long lanh nước nhìn hắn chăm chú, dường như có một cảm xúc mãnh liệt ẩn chứa trong đó.
Nhịp tim Tề Kha Hàn trì trệ.
Nhưng hắn lập tức nhận ra không phải Mạnh Triều Nhân đang nhìn mình nên căm tức hỏi cậu: "Cậu lại ngắm ảnh Tả Linh Xuyên đấy à?"
Mạnh Triều Nhân thật thà gật đầu: "Ừ, tôi đang tìm chút cảm giác mà."