NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Sau khi Trần công công đi, A Dư chống người trở về chính điện, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng khi thật sự tựa đầu vào gối, nàng lại không buồn ngủ.

Đôi mắt nàng mở to, ánh mắt rơi trên hoa văn tinh xảo của tấm trải giường, không nhúc nhích, ở nơi không ai nhìn thấy, trong đôi mắt ấy lại toát lên vẻ chán nản.

Thực ra thân dưới nàng rất đau.

Hoàng thượng cũng không phải kiểu người thương tiếc người khác.

Nàng nhớ, đêm hôm qua, nàng từng khóc lóc, cầu xin, cuối cùng quên cả ý muốn kích thích của Dung tần, đáng tiếc trái tim nàng ta như sắt đá, mặc kệ nàng cầu xin thế nào cũng không buông tha.

Một lúc sau, nàng nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại.

Tỉnh dậy từ trong mộng, nàng luôn ngủ không yên, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng động, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Cách tấm trải giường, A Dư im lặng mở to đôi mắt, lặng lẽ nhìn đám người Chu Kỳ qua lại bên ngoài.

Họ nhẹ chân nhẹ tay, hiển nhiên không biết rằng nàng đã tỉnh.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, không biết mình lại ngủ thiếp đi khi nào.

****
Cung Khôn Hòa, Cẩn Ngọc gọi người đến thay hương xông trong điện, đi đến gần trước giường, nàng ta nhìn nương nương như không có việc gì, có chút do dự hỏi:
“Nương nương, vị trí của Ngọc tài nhân có phải hơi cao rồi không?”
Thực ra điều nàng ta muốn nói không phải là điều này.

Suy cho cùng vị trí của tài nhân có cao đến đâu chăng nữa, thì cũng chỉ được vào ở sảnh phụ trong cung mà thôi.


Cẩn Ngọc nhịn cả một ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra nguyên nhân là, trước khi Hoàng thượng tấn phong Ngọc tài nhân, cũng không bàn bạc trước với nương nương.

Người khác không biết, nhưng nàng ta là cung nữ thân cận bên cạnh nương nương, lại biết rõ, tất cả vị trí ở hậu cung đều là nương nương tự mình lựa chọn, cuối cùng cho Hoàng thượng đọc qua.

Cho dù trước đây Hoàng thượng đăng cơ, lúc đại phong hậu cung, cũng là do nương nương quyết định mỗi một vị trí của phi tần.

Cho đến bây giờ, ngoài ý muốn duy nhất chính là vị Ngọc tài nhân này.

Từ đầu đến cuối, sự sủng ái và địa vị của nàng đều không hề liên quan đến nương nương.

Hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn nàng ta, đóng sách lại, để ở một bên, khẽ nói: “Bổn cung đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần, chuyện Hoàng thượng quyết định, tự có lý do của Người, bổn cung chỉ cần nghe theo là được.


“Vả lại, bây giờ chẳng qua chỉ là một tài nhân, ngày sau sẽ có nhiều hơn, lẽ nào mỗi lần như thế Hoàng thượng còn phải nói với bổn cung?”
Cẩn Ngọc: “Nhưng mà …”
Hoàng hậu hơi không kiên nhẫn ngắt lời nàng ta: “Không có nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, Hoàng thượng sẽ trao đổi với bổn cung, là người vừa ý bổn cung, chứ không phải việc cần thiết phải làm!”
Hoàng hậu thoáng nhìn Cẩn Ngọc, biết tư tưởng của Cẩn Ngọc đã được hình thành.

Nàng ta cụp mắt xuống, che đi dáng vẻ trong đôi mắt.

Bỗng nhiên nàng ta hỏi: “Trung Tỉnh điện có thể đưa người qua không?”
Cẩn Ngọc cúi đầu: “Nô tì đang muốn bẩm báo với nương nương chuyện này, lúc thỉnh an chưa kết thúc, Trần công công đã tự mình đưa đi rồi.


Ngón tay đang vân vê sách của Hoàng hậu dường như dừng lại, một lúc sau lại khôi phục trạng thái tự nhiên.

Trời dần tối, Ngự tiền truyền tin đến, thông báo cho các Ấn Nhã thắp đèn.


Dương Đức luôn hầu hạ ở Ngự tiền, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày khó hầu hạ đến vậy.

Lúc Hoàng thượng ra khỏi cung Du Cảnh, tuy sắc mặt lạnh hơn mọi khi một chút, nhưng vẫn xem như bình thường, về sau truyền đến lời của Dung tần, xem như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, khuôn mặt của Hoàng thượng lập tức tối sầm lại.

Hôm nay không cần thượng triều, giống như thường lệ Hoàng thượng xử lý việc triều chính ở cung Càn Khôn.

Gần tối, Hoàng thượng bỗng lạnh mặt, không hề báo trước, khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn.

Phong Dục lúc này rất không vui, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, đôi mắt âm u tăm tối, chưa bao giờ hắn có tâm trạng xấu đến vậy.

Đột nhiên hắn lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đêm nay thị tẩm các Ấn Nhã!”
Vào lúc Dương Đức đang định sai người đi lấy giấy Tuyên Thành, hắn lạnh mặt, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Đưa một ít cao mỡ trong kho của Trẫm sang đó.


Lúc Tiểu Lưu công công truyền chỉ đưa cao mỡ đến, A Dư ngây người mất một lúc, mới nhận ra được dụng ý của Hoàng thượng.

Cao mỡ là thần dược chữa lành vết thương, quan trọng nhất là có thể xóa mờ sẹo.

Đêm nay vì sao thị tẩm các Ấn Nhã, A Dư mơ hồ đoán được một chút.

Trời còn chưa tối, thánh giá đã đến, A Dư dẫn người đến cửa tiếp giá, cách từ xa, nàng đã khom lưng hành lễ.

Nàng chưa từng học cách phi tần hành lễ như thế nào, cho nên vẫn giống như trước đây.

Tầm mắt của Phong Dục vừa rơi trên người nàng, liền nhíu mày lại, nhìn mái tóc đen nhánh của nữ tử, sự bực bội mơ hồ quấn quanh đáy lòng rốt cuộc biến mất, nhẹ đỡ nàng: “Đứng lên đi.



A Dư ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn hắn, nàng ngủ một ngày, sắc mặt đã khôi phục không ít, trên gương mặt trắng ngần ấy hồng hào như áng mây đầy màu sắc, ánh mắt nàng khẽ lướt qua bờ vai của nam nhân, dường như muốn hỏi gì đấy, nhưng lại không dám hỏi trước mặt mọi người, đôi môi hồng nhuận bị nàng cắn nhẹ, dưới ánh trăng xinh đẹp, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Đôi mắt Phong Dục thoáng tối lại, chỉ cảm thấy nơi bị nàng lướt nhìn lại ẩn ẩn đau.

Hắn kéo người đi thằng vào trong phòng, A Dư kêu lên, đột nhiên bị kéo vào trong, còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Hoàng thượng, nàng lặng lẽ lùi ra sau một bước, chậm rãi nói:
“Hoàng thượng, Ngự thiện phòng vừa đưa bữa tối đến, người có muốn dùng một chút không?”
Phong Dục nhấc mí mắt lên nhìn nàng, bước chân lặng lẽ lùi về phía sau của A Dư dừng lại ngay lập tức.

Nam nhân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

A Dư cúi đầu xuống, trên mặt, cổ, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, hễ lo lắng, thì đầu ngón tay trắng mịn bất giác nắm chặt.

Nàng đoán được vì sao Hoàng thượng sẽ lạnh mặt, cho nên không dám nói chuyện.

Người hầu đều không đi theo vào, cho nên A Dư to gan đến gần hắn, trước là thăm dò kéo tay áo hắn, nam nhân không hất nàng ra, nàng mới dám bám vào cánh tay của nam nhân, nhưng không chạm vào vai hắn, nàng nhẹ giọng nói, mang theo chút cẩn thận:
“Hoàng thượng, người còn đau không?”
Có lẽ là ý ám chỉ trong lời nói của nàng quá mờ ám, nên Phong Dục sững sờ nhớ lại dáng vẻ của nàng hôm nay khi tỉnh dậy bởi vì đau mà khẽ nhíu mày.

Sắc mặt hắn chợt tối sầm: “Không đau!”
Sau chuyện đó hỏi hắn có đau hay không, thật khiến người ta khó chịu.

Ánh mắt A Dư mờ mịt, không biết hắn vì sao lại đột nhiên đen mặt, nàng mím môi, giống như tủi thân, nhưng lại nhịn xuống, rụt rè buông tay áo của Hoàng thượng ra.

Phong Dục nhíu mày, nhìn về phía nàng.

Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, tự đắc vô cùng, huống hồ bản thân A Dư cũng xinh đẹp, đôi mắt long lanh hàm răng trắng bóng, như đóa phù dung chiếu vào khuôn mặt, lúc này nàng cúi đầu xuống, ánh nến ấm áp mờ ảo dường như phủ lên một lớp ánh sáng nơi gò má nàng, khiến người không nhịn được nâng cằm nàng lên, vuốt ve ngắm kỹ.

Trong điện bỗng trở nên diễm lệ, vết thương đang đau sau lưng Phong Dục cũng dường như có chút thay đổi, giống như đêm qua, tuy đau, nhưng vẫn ngưa ngứa.

“Ái…”
Vốn Phong Dục muốn gọi nàng là ái phi, nhưng lời nói ra được một nửa thì ngừng lại.


Có lẽ nàng quá khác với những phi tần trong hậu cung, khiến cho tiếng ái phi này hắn làm thế nào cũng không gọi ra được.

Phong Dục lại nghĩ đến cách hành lễ vừa rồi của nàng, liền hơi đau đầu, ngay cả lễ nghi của cung phi nàng cũng không thực hiện được, nhưng đã trở thành chủ tử, cũng không tiện đưa đi học riêng những thứ này.

A Dư chờ đợi, nhưng lại không đợi được lời tiếp theo của hắn.

Nàng không dấu vết liếc mắt nhìn bữa tối bên ngoài, đã dần không còn tỏa ra hơi nóng nữa.

Nàng dừng lại suy nghĩ dùng bữa tối.

Dừng một chút, nàng bám vào vai của nam nhân, vì chú ý đến vết thương của hắn, lực đạo vô cùng nhẹ, tựa như lông vũ rơi trên vai, không nặng mà nhẹ nhàng, chỉ là có hơi ngứa, Phong Dục dời mắt, mà nữ tử còn chưa dừng lại, cả người nàng ngồi quỳ đằng sau hắn, nhẹ nhàng áp vào lưng hắn, nâng cằm lên đặt lên vai như xưa nay hắn vẫn thích, nàng khẽ hỏi bên tai hắn rằng:
“Hoàng thượng, người có muốn tắm rửa không?”
Đôi tay nàng đặt trước người hắn, Phong Dục cắt đứt suy nghĩ vừa rồi, nắm lấy tay nàng, cẩn thận đặt ở lòng bàn tay chơi đùa.

Ánh mắt hắn tối đi, nữ tử to gan mà tùy ý, hoàn toàn khác với người nhút nhát lúc ban ngày.

Nhưng mà hắn vẫn rất hưởng thụ.

Bầu không khí mập mờ trong điện bỗng nóng lên, nhưng Phong Dục lại không trả lời nàng.

Tuy rằng hắn đã lung lay suy nghĩ, nhưng vết thương sau lưng vẫn còn đó, trước khi hắn đi không hề có ý nghĩ này.

A Dư không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cũng không muốn nói thêm gì với hắn.

Nếu hắn đến sớm hơn một chút, có thể còn có tâm tư trò chuyện cùng nàng, nhưng lúc này trời đã tối, hắn đến đây có ý muốn gì, liếc mắt liền hiểu.

A Dư mặc kệ hắn nghịch tay mình, gò má cọ vào vai hắn, tựa như nghi ngờ kêu lên: “Hoàng thượng?”
Nhưng tiếng kêu vào lúc này không hiểu sao lại như mang theo chút thúc giục.

Ánh mắt Phong Dục chợt trầm xuống, kéo tay nàng vào trong ngực, với tư thế này, cúi đầu hôn lên môi nàng, dường như hắn không hề vội vàng, càng hôn càng sâu, khiến A Dư không nhịn được nắm chặt vạt áo hắn, yếu ớt ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi