NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ rộng lớn với những gợn sóng lăn tăn, khi tay A Dư bị nắm lấy, nàng còn hơi sững sờ, đầu ngón tay trong vô thức mà rụt rè, cuộn tròn lại, nàng liên tục gọi: "Hoàng thượng?"
Hạt sen trong tay nàng đã bị nam nhân ăn mất, yết hầu hắn từ tốn nuốt xuống, A Dư ở gần nên nhìn rất rõ động tác này.

Bất giác vành tai nàng hơi nóng, dường lên như muốn thiêu đốt luôn cả hai má.
Phong Dục rủ mắt nhìn nàng, hạt sen trong miệng hắn có hơi đắng, vừa đắng vừa chát nhưng khi trôi xuống cổ họng thì lại chảy ra một ít ngọt ngào.
Hắn nắm chặt tay nàng không buông, nữ tử không biết phải làm sao đứng yên tại chỗ, mắt nàng tránh né mà nhìn xung quanh, hai má đỏ lên giống như sợ bị người ta nhìn thấy.
Phong Dục cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn ngẫm kĩ lại mới nhận ra, từ trước đến nay trước mặt người ngoài, nữ tử này vẫn rất đứng đắn và lanh lợi, chỉ khi hai người ở cùng nhau nàng mới phá lệ mạnh dạn hơn một chút.
Phong Dục hơi dừng lại, cuối cùng hắn vẫn buông nàng ra.
A Dư thở phào nhẹ nhõm, con thuyền này chỉ vỏn vẹn một tấc vuông, nhưng xung quanh đều có cung nhân hầu hạ, nàng có gan dạ đến đâu thì cũng không dám làm gì ở trong này.
Nàng muốn dùng lý do hái sen lùi lại một chút, nhưng còn chưa kip mở miệng thì nam nhân đã giống như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.
A Dư đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Nàng đứng ngay đằng sau lưng hắn, vốn dĩ lúc đầu tư thế này rất tốt nhưng khi đứng lâu nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nói tóm lại là A Dư cảm thấy thật không thoải mái.
Nàng không tự chủ được mà cúi đầu xuống, lại không làm gì cả nên dáng vẻ giống như rất tủi thân.
Phong Dục tức đến mức bật cười, người khác cầu còn không được ân sủng, đến lượt nàng hắn chỉ biết lặp đi lặp lại một câu không được so đo với nữ tử này.
Lúc sau, hắn mới rủ đôi mắt lạnh lùng xuống, chỉ đài sen còn lại trong tay nàng nói: "Ăn đi."
A Dư bị lời này của hắn làm cho bối rối, sao đột nhiên lại bảo nàng ăn hạt sen?
Nàng liếc trộm nam nhân một cái rồi mới chậm rì rì bắt đầu ăn, vừa mới cho vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng liền nhăn lại, muốn nhổ ra ngay lập tức nhưng khi thấy ánh mắt bình tĩnh của nam nhân, nàng đành đau khổ nuốt hạt sen xuống.


Bắt nàng nhai thêm một tí thôi nàng cũng đều không muốn.
Trong lòng Phong Dục cảm thấy thoải mái, hắn dựa vào lan can thuyền, thản nhiên nói: "Ăn tiếp đi."
A Dư trợn tròn mắt, nàng không biết tại sao bản thân lại đắc tội với hắn, nàng nhổ hạt sen ra, mềm mại êm ái mà cò kè mặc cả với nam nhân: "Rất đắng, thần thiếp ăn không nổi..."
Nàng sợ nhất là đắng, ngay cả khi bị bệnh, nàng vẫn là khó khăn lắm mới có thể miễn cưỡng uống thuốc.
Phong Dục đưa tay vỗ đầu nàng, âm thanh hắn trở nên lành lạnh: "Trẫm có thể ăn được thì nàng cũng phải ăn được."
A Dư im lặng, nàng nhớ ra bản thân vừa mới cho nam nhân ăn hạt sen, trên mặt nàng xuất hiện một tia hối hận, nhưng việc đã xảy ra rồi nên cũng không biết làm gì nữa.
Nàng do dự một lúc rồi rụt rè duỗi tay nắm lấy một ngón tay của hắn, sau đó lắc lắc, không tiếng động mà làm nũng với nam nhân.
Phong Dục vẫn không nói lời nào.
Nàng lại lặng lẽ nắm thêm một ngón tay nữa, cau mày, đôi môi hồng hào dẩu lên giống như sợ nam nhân không đồng ý, nàng vội đến mức đuôi mắt hiện lên một vệt màu hồng nhạt.
Phong Dục tức giận mắng: "Không có tiền đồ."
Nàng biết hắn đã đồng ý nên vui mừng kéo ống tay áo hắn, nàng vừa mềm mại vừa yếu đuối nũng nịu với hắn: "Vinh nhục của thần thiếp đều gắn với hoàng thượng, thiếp còn cần tiền đồ làm gì."
Mấy lời nói khôn khéo thế này thật khiến người ta đau đầu nhưng Phong Dục lại thích kiểu như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của hắn trở lại bình thường liền nắm tay nàng đi vào trong khoang thuyền, cũng không bắt nàng ăn hạt sen nữa.
A Dư ngồi quỳ trước bàn công văn, thấy nam nhân cầm một quyển sách trong tay, nàng không kìm được chậm rãi nói: "Hoàng thượng đến đây rốt cuộc là để thưởng sen hay là để thưởng sách..."
Phong Dục nhướng mày châm biếm nàng: "Thưởng người."
Gương mặt A Dư đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng mà là lúng túng.
Nàng kéo khăn trút ra tất cả sự tức giận trong lòng, sau khi khôi phục tinh thần, bỗng chỉ trong nháy mắt nàng đã không thấy chiếc khăn kia đâu nữa.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác không còn muốn ngồi trên mặt đất lạnh băng, đôi mắt trở nên linh động, nàng cắn cắn môi dưới rồi đột nhiên chui từ bên dưới nhào vào trong lồng ngực nam nhân, hai tay nàng ôm chặt thắt lưng hắn.
Nàng ngẩng đầu lên khiến Phong Dục hoàn toàn không nhìn thấy sách, trong mắt hắn tất cả đều là khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Phong Dục cau mày đẩy nàng ra: "Đi xuống."
A Dư được voi đòi tiên, nàng giơ tay lên ôm cổ hắn, ôm một vòng rồi mới nói: "Bên ngoài có gió, thần thiếp lạnh."
Lời vừa dứt, nàng đã cọ cọ lên cằm nam nhân, thở phì phì trên cổ hắn mà tủi thân lên án:"Hoàng thượng không đau lòng thần thiếp!"
Phong Dục bị nàng làm phiền đến nỗi không lưu được chữ nào vào đầu, hắn trực tiếp ném sách đi, nhắm mắt định nghỉ ngơi một lát, nhưng nữ tử trong ngực lại không an phận, thỉnh thoảng lại cử động một tí.
Hắn bóp eo rồi lật người đè nữ tử dưới thân mình, bình tĩnh hỏi nàng:

"Nàng náo loạn cái gì hả?"
A Dư không nghe rõ hắn đang nói gì, đôi lông mày nhỏ của nàng nhíu lại giống như sắp khóc nói: "Hoàng thượng, thần thiếp khó chịu..."
Nàng không yên mà vặn vẹo cơ thể, cảm thấy cả người đều rất ngứa.

Vốn dĩ lúc đầu nàng không hiểu tại sao lại ngứa nên không để ý lắm, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn thò tay vào gãi.
Nhưng nàng là người rất xem trọng hình tượng nên cho dù có ngứa đến thế nào thì cũng không dám thất thố, nàng sợ sẽ gãi đến mức rách cả da.
Đột nhiên Phong Dục nhướng mày, hắn ôm nàng ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi nàng: "Khó chịu chỗ nào?"
A Dư không nói nên lời, đầu tiên là cánh tay bây giờ là toàn thân, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, bèn chịu đựng sự khó chịu mà xoay người muốn rời khỏi lồng ngực nam nhân.
Vẻ mặt Phong Dục lạnh băng: "Nàng lại càn quấy cái gì nữa!"
Nước mắt A Dư chảy thành dòng: "Thần thiếp sợ lây cho hoàng thượng..."
Ngoài ngứa ra thì nàng chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn nữa, nhưng nếu lây cho hoàng thượng thì nàng có chín cái mạng cũng không đền được.
Đương nhiên Phong Dục hiểu chuyện này, vẻ mặt hắn bình tĩnh ngồi xuống chiếc giường nhỏ mềm mại nhưng vẫn trầm giọng ra lệnh cho người đến thăm khám.
Khi A Dư về đến các Ấn Nhã, thái y đã sớm đợi ở bên trong.
Nàng khóc rất dữ dội nên thái y không dám chậm trễ, vội vàng bắt mạch cho nàng.
"Tài nhân bị dị ứng."
Lời này vừa nói xong, trong chớp mắt tiếng khóc của A Dư im bặt, giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt muốn rơi xuống cũng không xong, có hơi chút buồn cười.
Phong Dục vừa nghe xong lời thái y nói thì cũng im lặng.
Mặt A Dư đỏ bừng, nàng không dám nhớ lại bản thân vừa mới khóc thành cái dạng gì, thế mà rốt cuộc chỉ là bị dị ứng?
Nàng ngượng ngùng không dám nói câu nào, cúi đầu đợi hồi lâu cũng không nghe thấy nam nhân nói một câu.
Phong Dục mở miệng: "Dị ứng?"
Nhìn dáng vẻ khóc lóc của nàng, hắn còn tưởng là bệnh gì không trị được.
Giọng nói nam nhân lạnh lẽo, cứng rắn lộ ra sự không vui khiến cho A Dư rất xấu hổ.

Thái y lập tức khẳng định một tiếng.
A Dư chậm rãi nói: "Thần thiếp cũng không biết..."
Nam nhân mới liếc mắt nhìn nàng một cái thì nàng đã mặt đỏ tía tai.
Thái y bắt đầu tỉ mỉ hỏi nàng vừa mới ăn cái gì.
A Dư liếc mắt nhìn trộm nam nhân rồi mới dè dặt trả lời: "Chỉ ăn một hạt sen."
Vẻ mặt Phong Dục hơi dừng lại, hắn không dấu vết dời tầm mắt khỏi người nàng.
"Vậy có lẽ là do cái đó, triệu chứng của tài nhân không nghiêm trọng lắm, sau khi bôi thuốc một ngày thì sẽ khỏi."
Chu Kỳ đứng ở bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời thái y:
"Khoan đã, Lý thái y chắc chắn là vậy sao?"
Lý thái y nhướng mày, rõ ràng đối với việc Chu Kỳ nghi ngờ y thuật của hắn ta thì cảm thấy rất không hài lòng.
Chu Kỳ lập tức cúi đầu: "Nô tỳ không phải có ý xúc phạm, nô tỳ chỉ là hơi thắc mắc."
Đôi mắt A Dư nheo lại, nàng tin tưởng Chu Kỳ, nếu không phải vì đã nghĩ đến cái gì đó, nàng ấy tuyệt đối sẽ không lên tiếng vào lúc này.
Nàng khẽ cau mày liếc nhìn hoàng thượng, sự lúng túng ban đầu đã biến mất, giờ chỉ còn là ngơ ngác không hiểu.
Sắc mặt Phong Dục trầm xuống : "Có chuyện gì thì mau nói!"
Chu Kỳ nói: "Chủ tử của nô tì hôm qua vừa mới dùng canh hạt sen, nếu như thực sự là dị ứng thứ này thì vì sao hôm qua lại không có triệu chứng gì?"
A Dư ngẩn người rồi mới đột nhiên nhớ ra, ban nãy nàng cảm thấy khó xử cho nên mới quên mất chuyện này.
Thái y cũng sửng sốt.
"Vậy hôm nay tài nhân còn tiếp xúc với cái gì nữa?"
A Dư lắc đầu: "Hôm nay ta dậy hơi muộn nên đi thẳng đến cung Khôn Hòa thỉnh an, trên đường hồi cung thì gặp hoàng thượng, sau đó ngoại trừ ăn một hạt sen thì không ăn thêm gì nữa cả."
Lời này là nàng nói với hoàng thượng, dù sao nàng cũng không cần giải thích lộ trình hôm nay với một thái y.
Lý thái y lại hỏi về y phục.

Nàng vẫn lắc đầu như trước: "Y phục hôm nay với trước đây cũng không khác mấy, ngay cả huân hương trong điện hôm nay cũng giống hôm qua."
Điều duy nhất không giống là hôm nay nàng gặp hoàng thượng.
Nghĩ đến đây nàng không tự chủ được mà nhìn hắn.
Vấn đề không phải ở chỗ nàng thì chắc chắn là ở hoàng thượng.

Đương nhiên Phong Dục cũng nghĩ đến chuyện này, hắn càng nghĩ càng thấy đúng.
Lúc nữ tử này cảm thấy khó chịu chỉ một lúc không lâu sau khi nằm trong ngực hắn, trước đó vẫn chưa có gì khác thường.
Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn xoay nhẫn ngón trên tay nói:
"Cho tài nhân dùng thuốc tốt nhất."
A Dư nghe ra trong lời nói của hắn không có ý muốn truy cứu, đầu ngón tay trắng nõn khẽ siết chặt lấy chăn gấm, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, nàng chỉ cúi đầu rũ mắt, khẽ nói nhỏ: "Nô tì tạ ơn hoàng thượng."
Nữ tử này ở trước mặt hắn rất ít khi tự xưng "nô tì".
Hai chữ "thần thiếp" hắn thường xuyên nghe thấy từ trong miệng nàng giống như bôi mật ong ngọt ngấy đến say lòng người.
Nàng như vậy thật ra là lần đầu.
Rốt cuộc cái tính tình này của nàng là do hắn nuông chiều, nghĩ như vậy sự mất kiên nhẫn trong lòng hắn không hiểu sao cũng tiêu tan một ít.
Hắn chuẩn bị nói cái gì đó trấn an nàng thì đột nhiên âm thanh thông báo truyền vào từ bên ngoài.
Các phi tần đến.
Cho dù là bởi vì cái gì, chỉ cần có cơ hội gặp mặt hoàng thượng thì những phi tần này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chính tiếng thông báo này đã khiến A Dư tỉnh táo lại.
Hoàng Thượng không phải Dung tần, cho dù trong lòng nàng có bao nhiêu cảm xúc thì nhất định cũng phải nhẫn nhịn.
Đôi mắt A Dư hơi đỏ lên, trong ánh mắt nàng chỉ còn sự tủi thân, rốt cuộc vẫn bị nàng che giấu đi mất.

Nàng níu lấy ống tay áo nam nhân, cái gì cũng không nói, chỉ là không buông tay, lẳng lặng rơi nước mắt.
Phong Dục không chịu được nước mắt của nàng, trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, hắn nhéo nhẹ tay nàng nhỏ giọng dỗ một câu: "Đừng khóc."
m thanh này rơi vào tai hoàng hậu, đôi mắt nàng ta khẽ nhúc nhích, ánh mắt dừng trên tay hai người đang dây dưa, nhưng vẫn giống như không có việc gì rời đi, trên mặt để lộ sự lo lắng rất đỗi tự nhiên: "Ngọc tài nhân bị làm sao vậy?"
Đôi mắt nàng ta nhìn hai má A Dư, một tia kinh ngạc chợt lóe lên, sau đó có chút thương hại nói: "Sao mặt lại đỏ bừng thế kia?"
Triệu chứng dị ứng trên mặt A Dư cũng có thể nhìn thấy một chút sau mấy tiếng thì những vết đỏ đã lan lên mặt rất ngứa ngáy, gần như hoàng hậu vừa nói xong thì nàng đã bối rối buông tay Phong Dục ra, nàng sợ hãi kêu lên sau đó lấy hai tay che má lại.
Nữ nhân đều thích bản thân thật xinh đẹp, A Dư cũng không phải ngoại lệ, nên cho dù có ra sao nàng cũng không muốn người ta thấy dáng vẻ thế này.
Nghe tiếng bước chân đi vào càng ngày càng nhiều, nàng bật khóc, vừa gấp gáp vừa không làm gì được kêu lên: "Hoàng thượng!"
Phong Dục không ngờ nàng lại phản ứng lớn như vậy, hắn ôm nàng vào lòng, ngăn cản tầm mắt của người bên ngoài, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn người đang vén rèm đi vào: "Đi ra ngoài!"
Tác giả có lời muốn nói: A Dư: Ta là mỹ nhân thịnh thế!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi