NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Trung thu sắp đến, A Dư chỉ ở trong điện không ra ngoài cũng có thể phát hiện ra sự vui sướng trên dưới cung này.
Chuyện Cù Châu, lại thêm ba vị phi tần hậu cung có thai, tim rồng của Thánh thượng vô cùng vui mừng, yến tiệc trung thu lần này tất nhiên phải làm lớn, hôm đó A Dư cũng phải xuất hiện.
Trước đêm trung thu, bóng đêm dày đặc không tan, A Dư tựa vào cửa sổ trước phòng, ngửa đầu nhìn về phía vầng trăng khuyết phía chân trời kia.
Chu Kỳ cầm áo choàng, khoác lên người nàng, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, cẩn thận đêm lạnh.”
A Dư cũng không động đậy, chỉ ngửa đầu như cũ, nàng bỗng nhiên nói: “Đêm mai chính là trung thu, sao vầng trăng này còn không tròn vậy.”
Chu Kỳ sững sờ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Trăng tròn trung thu này, ý là cả gia đình đoàn viên.
Nàng ấy không biết chủ tử nhớ tới ai, quen biết nhiều năm, nàng ấy chưa từng nghe thấy chủ tử nhắc câu nào tới chuyện ngoài cung, bây giờ nàng ấy nhìn qua gương mặt sáng tỏa như trắng, đột nhiên cảm thấy hơi ngơ ngác, cũng không biết vì sao.
Không đợi nàng ấy nói chuyện, A Dư đã thu hồi suy nghĩ, cười nhẹ nhàng: “Đóng cửa sổ đi, hơi lạnh.”
Giống như vừa rồi nàng chưa từng nói gì hết.
Chu Kỳ đành phải nuốt lời muốn nói xuống, hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Ánh nến bị thổi tắt, rèm che bị buông xuống, A Dư cụp mắt nghe tiếng Chu Kỳ lui ra ngoài, trong điện nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Nàng nhìn xuyên qua khe hở cửa sổ phòng, nhìn về phía ánh trăng mờ yếu kia, nàng nhíu chặt lông mày nhỏ nhắn, tay nắm lấy chăn càng ngày càng chặt, cuối cùng, nàng cúi đầu thở dài một tiếng.
Nàng không muốn tham gia yến tiệc trung thu, nhưng không có lý do không đi.
Chỉ mong...!chỉ mong đừng có gặp phải người kia...
Trời không đẹp, khi A Dư tỉnh lại, bên ngoài một tầng mưa bụi lất phất, hoa rơi lá khô bị nước mưa dội lên càng khó quét dọn, thời tiết sương mù mông lung khiến đáy lòng người ta cũng dính phải sự bực bội mơ hồ.
Cũng giống với A Dư, nàng còn nằm trên giường êm, nhìn thẳng vào cơn mưa bên ngoài, không nói một lời.
Tống ma ma bưng thuốc đi vào, nhìn thấy vậy, có chút lo lắng: “Chủ tử sao vậy? Thân thể khó chịu sao?”
A Dư lập tức lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu: “Không có, chỉ là trời mưa thế này khiến hơi buồn bực.”

Tống ma ma nhìn nàng dùng hết thuốc, mới thoáng thả lỏng trong lòng, cười nói: “Chắc do chủ tử ở trong cung lâu quá, yến tiệc trung thu buổi tối đúng lúc có thể giúp chủ tử giải sầu.”
À! Khóe môi A Dư cong xuống, nhíu cái mày nhỏ nhắn không để lại dấu vết, một câu cũng không muốn nhiều lời.
Sau khi ăn trưa, Chu Kỳ nhìn chằm chằm nàng nghỉ ngơi đủ rồi mới gọi nàng dậy.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn xem người trong gương đồng, nàng mím chặt môi hồng, đột nhiên hỏi: “A Kỳ, so sánh với lúc ngươi gặp ta lần đầu tiên thì ta có gì thay đổi?”
“Thay đổi gì?” Chu Kỳ hỏi một câu theo bản năng, sau đó cười: “Chủ tử đừng sốt sắng, người giống bốn năm trước như đúc, chỉ là càng ngày càng xinh đẹp.”
Trả lời như thế hiển nhiên không thể nào khiến A Dư vui vẻ, nàng xoắn xuýt suýt xé rách khăn.
Sao lại không thay đổi chứ?
Thời gian gần năm năm, phải có thay đổi chứ.
Đáy lòng không ngừng nói như vậy, nhưng A Dư nhìn mặt mũi đẹp đẽ của người trong gương đồng, lại không thể lừa mình dối người.
Nàng có được một đôi mắt chứa tình, từ nhỏ đã thường được người khác khen ngợi, bây giờ đôi mắt kia chỉ càng ngày càng hút mắt.
Nàng chưa đánh phấn trang điểm, trên búi tóc cũng chỉ cắm một cây trâm ngọc, đơn giản mộc mạc, váy xòe màu xanh khói tô điểm thêm cho nàng.
Chu Kỳ liếc nhìn nàng một cái, cau mày nói: “Hôm nay là yến tiệc cung đình, chủ tử như vậy quá mộc mạc, không bằng bôi chút son đi.”
Lời nói vừa dứt, A Dư liền lắc đầu, từ chối: “Không cần, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng phải qua rồi.”
Lúc đi về phía điện Thái Hòa, mưa rơi đã nhỏ dần, A Dư không để cho Tống ma ma đi theo, chỉ dẫn theo Chu Kỳ và Tiểu Phúc Tử bên người, Chu Kỳ cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh là đủ che chắn cơ thể hai người.
Được cung nhân dẫn tới vị trí, A Dư nhìn qua, phía trên ba vị trí còn đang trống, nàng gọi một cung nữ tới, thấp giọng hỏi: “Nương nương giữ vị trí lại cho Thục phi sao?”
Sau khi cung nhân gật đầu, A Dư liền biết ba người còn lại chưa tới là ai.
Món bánh ngọt trên bàn, nếu là trước đó không chừng A Dư đã bắt đầu ăn, nhưng hôm nay nàng lại không nhìn qua dù chỉ một chút, trong lúc có thai kiêng kỵ nhất là không quản được miệng mình.
Bây giờ đáy lòng nàng nổi lên một tia tò mò.
Chờ lát nữa Hoàng thượng đến cùng với Hoàng hậu hay là Thục phi đây?
Nàng cầm khăn lau khóe miệng, nhưng thật ra là che đi ý cười trong chớp mắt kia.

Ý nghĩ này vừa dứt, liền có một người ngồi xuống bên cạnh nàng, A Dư quay đầu nhìn lại, hơi bất ngờ: “Hôm nay sao lại là chúng ta ngồi cùng nhau?”
Người ngồi xuống bên cạnh nàng không phải người ngoài, chính là Chu mỹ nhân.
Chu mỹ nhân đang lau sợi tóc hơi ẩm ướt, nghe vậy, cười nói: “Ta và Hứa mỹ nhân cùng phẩm cấp, nàng ta ngồi được! Ta lại không được ngồi sao? Ngọc tỷ tỷ bất công vậy sao?”
A Dư lấy khuỷu tay chống đỡ mặt, cong mắt mỉm cười: “Ta luôn luôn bất công, sao giờ Chu mỹ nhân mới biết?”
Chu mỹ nhân vừa cất khăn đi, nghe lời này, liền xin tha liên tục: “Ta nói không lại tỷ tỷ, tha cho ta đi.”
Chậm một chút còn có thể vì cái gì? Chẳng qua là muốn đợi Hoàng thượng đi đón thôi.
Đuôi lông mày A Dư khẽ nhúc nhích, không nhịn được nói: “Ta thấy Hoàng hậu nương nương cũng chưa tới.”
Nói đến đây, A Dư lại ngẩng đầu mắt nhìn lên phía trên, ba vị trí trống rỗng, vô cùng tôn quý, lúc này lại có chút buồn cười.
Chính thê phải tôn trọng, đứa bé trong bụng kiều thiếp hắn cũng không thể coi nhẹ.
A Dư suy nghĩ, nếu nàng là Hoàng thượng, nàng sẽ tới một mình, tránh khỏi tình thế khó xử.
Không chú ý, ánh mắt nàng đã quét qua một vòng quanh điện, người bên cạnh không biết, nàng lại yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Sự thật cuối cùng cũng không như nàng nghĩ, lúc cung nhân thông báo, ba người cùng nhau đi vào.
A Dư và Chu mỹ nhân liếc nhau một cái, Hoàng thượng xưa nay có chừng mực, sẽ không đi đón cùng lúc hai người.

Nếu vậy thì có một người đúng lúc gặp trên đường?
Hoàng thượng tới, yến tiệc trung thu cũng chính thức bắt đầu, A Dư liếc qua Chu mỹ nhân một cái, thấy nàng ta thu hồi ánh mắt, dáng vẻ không hứng thú lắm, đáy lòng hiểu rõ, đối với những quý nữ này mà nói, không biết đã tham gia biết bao yến tiệc ngày lễ kiểu này, từ lâu đã không còn cảm giác mới mẻ.
Không giống nàng, còn bưng lấy cái ly, tràn đầy mong chờ tiết mục.
A Dư thu hồi ánh mắt, nàng đã sớm biết xuất thân mình không bằng người bên cạnh, lúc này lại ý thức thêm lần nữa, cũng sẽ không có thêm nhiều cảm giác mất mát.
Lúc đào kép trong điện nhón mũi chân, uốn éo người nhảy lên trong điện, có một người lặng lẽ bước vào từ cửa điện.

Hắn ta mặc một bộ trường bào màu xanh, phía trên là trúc xanh thuê thùa tỉ mỉ trên gấm vóc, lưng hắn ta thẳng tắp, mặt mày thanh tú, hắn ta im lặng ngồi xuống, lắc nhẹ đầu với cung nhân bên cạnh, không nói một lời lại lộ ra một sự hòa nhã cẩn thận vô cùng.
Từ sau khi tiến vào, hắn ta chưa từng nói một câu nào, lúc này chống tay lên bàn, ngón tay thon dài nhéo nhẹ đầu lông mày, toàn thân trên dưới từ trong ra ngoài mệt mỏi không chịu nổi,
Ca múa trong điện đổi rồi lại đổi, bỗng nhiên đào kép lui ra, thay đổi một tópp người khác.
A Dư ý thức được gì đó, hai mắt lập tức trừng lớn, xấu hổ tai đỏ bừng, nhìn về phía đài cao, đúng lúc đối diện với đôi mắt tối tăm của nam nhân, chỉ chớp mắt một cái, người kia liền dời ánh mắt.
Sau khi tiết mục biến mặt bắt đầu, tiếng bàn luận bên người liên tục không ngừng, Chu Kỳ bên người nàng càng không nhịn được cười: “Xem ra lần trước Dương công công nghe được lời của chủ tử.”
A Dư buồn bực kéo ống tay áo của nàng ta: “Còn cười!”
Trò cười cũng cười rồi, cái trò biến mặt này, quả thực rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy.
Chỉ là vừa nhấc mắt, trong tầm mắt nàng bỗng nhiên có thêm một người.
Thời gian năm năm, dường như không lưu lại vết tích gì trên mặt hắn, chỉ là khiến hắn càng thêm thành thục, góc cạnh rõ ràng, dưới ánh nến chiếu rọi, vô cùng hòa nhã.
Chỉ một chớp mắt kia, A Dư liền chút nữa thất lễ, chén trà trong tay nàng hơi động, nước trà ấm áp trong nháy mắt đổ vào tay nàng.
A Dư đột nhiên thu tầm mắt lại, môi hồng mím chặt theo bản năng, không ai biết được, đầu ngón tay đang nắm lấy khăn trong tay áo nàng cũng đang run rẩy.
Sự thất thố của nàng có thể gạt được người bên ngoài nhưng không thể giấu diếm Chu mỹ nhân ở bên cạnh nàng.
Chu mỹ nhân che giấu bên ngoài thay nàng, mới nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Sắc mặt A Dư trắng nhợt, lắc nhẹ đầu: “Không có gì, chỉ là trong điện này oi bức, ta có chút không thoải mái.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa cầm khăn che lại góc miệng, một dáng vẻ sắp nôn ra.
Sắc mặt Chu mỹ nhân thay đổi, cũng không hề nghi ngờ, nàng ta nói: “Không bằng xin phép Hoàng thượng, để tỷ về nghỉ ngơi nhé?”
Lúc này A Dư sợ nhất là lộ mặt, ngay lập tức lắc đầu: “Không cần!” Lúc nói lời này, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, chỗ đó nam nhân đang nói chuyện với Hoàng thượng, nàng yếu ớt cười cười: “Thôi đừng quấy rầy niềm vui của Hoàng thượng, ta ra ngoài tiện thể hít thở không khí.”
Chu mỹ nhân hướng mắt nhìn lên trên, biết nàng nói rất có lý, không tiếp tục cản.
Vừa dứt lời, A Dư liền lặng lẽ đứng lên, Chu Kỳ cầm lấy ô giấy dầu kê một bên, cùng lui ra ngoài với nàng.
Đối diện đúng lúc có người mời rượu với Hàn Ngọc Dương, Hàn Ngọc Dương bưng ly rượu, ôn hòa ngước mắt, đúng lúc ánh mắt xéo qua nhìn thấy nữ tử đối diện cúi đầu đứng dậy.
Cái nhìn này khiến hắn ta cứng đờ tại chỗ trong nháy mắt, trong đầu lập tức rối loạn đau đớn.
“Nương! Người nằm nơi này...”
“Ca ca, ngươi không nhớ rõ mình tên gì sao?”

“Mẫu thân nói, trên ngọc bội của ngươi có chữ Hàn, cho nên sau này ngươi tên là Hàn Ngọc Dương! Ca ca, ngươi vui không?”
“...!Ngọc Dương ca ca, ngươi mau cứu mẫu thân...!van xin ngươi...!cầu xin ngươi...”
“...!Ngọc Dương ca ca...!Hàn Ngọc Dương!”
...
Hàn Ngọc Dương đột nhiên hoàn hồn, lại vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống, vẻ mặt xưa nay ôn hòa của hắn ta lại nhiễm phải sự gấp gáp, quay người bước nhanh ra ngoài.
Hắn ta còn không cầm dù, vừa bước ra khỏi điện Thái Hòa liền dính một thân nước mưa.
Hắn ta lại hoàn toàn không để ý, cuống quít nhìn quay bốn phía, cung nhân chờ trước điện bất ngờ, vội vàng đưa dù tới: “Đại nhân, che dù đi.”
Dù bị nhét vào trong tay hắn, Hàn Ngọc Dương mới tỉnh táo lại chút, hắn ta định mở miệng hỏi nữ tử vừa mới đi ra đâu rồi? Lại dừng lại lúc mở miệng.
Hàn Ngọc Dương lùi về sau hai bước, nhận lấy ô giấy dầu đi về một hướng, tìm kiếm bốn phía không bỏ qua chỗ nào.
Cuối cùng hắn ta nhìn thấy người kia trước một đình nghỉ chân trong hồ gần điện Thái Hòa.
Nước mưa đánh vào khóm hoa, nàng đứng trước bậc thang, ô giấy dầu xòe ra, nàng một thân áo xanh đưa lưng về phía hắn ta, mưa phùn màu xanh khói nhưng một bức tường ngăn cách hai người.
Nữ tử phía trước này thật ra cách hắn ta không xa, nhưng lúc này Hàn Ngọc Dương lại không có lòng can đảm đuổi theo.
Hắn ta nhìn thấy búi tóc của nàng, túm hết lại dùng trâm ngọc giữ chắc.
A Dư nghe thấy được tiếng bước chân phía sau, nhưng nàng không quay người.
Nàng đã cố ý tránh đi, nàng không tin trùng hợp như thế, người đứng phía sau sẽ là người nàng không muốn nhìn thấy nhất đó,
Nàng mệt mỏi dựa vào người Chu Kỳ, gió lạnh lạnh run, nàng khép chặt áo choàng, giấu khuôn mặt nhỏ trong mũ.
Nàng đứng trong trời mưa hồi lâu, cuối cùng cũng đè những suy nghĩ hỗn loạn xuống, vừa định cất bước đi lên đình nghỉ chân trong hồ, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng: “...Giang Dư.”
Bước chân A Dư vừa nâng lên lập tức chững lại trên bậc thang, tay xách váy dường như hơi run rẩy, lúc nàng nghe thấy cái tên đó, thân thể không ổn định, ngã ra khỏi phạm vi ô giấy dầu, giọt mưa rơi lả tả làm ướt quần áo của nàng trong nháy mắt.
Cảm giác lạnh lẽ đánh tới lại không bằng sự khiếp sợ mà cái tên này cho nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau dường như đang đến gần, nàng lập tức nhéo chặt lòng bàn tay, đôi chút đau đớn khiến bản thân hoàn hồn.
Nàng không quay đầu, cuống họng bị lấp kín đau nhức, nhưng giọng nói gằn từng chữ từng câu: “Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi