NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


A Dư bị đưa tới một sương phòng khác.
Nàng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, không biết thế sự.
Dương Đức nghe thấy còn có thể cứu chữa thì tức khắc nhẹ nhàng thở ra, hắn bảo ngự y lưu lại còn chính mình vội vàng trở về phục mệnh.
"Thời điểm nô tài đến, A Dư cô nương chỉ còn một hơi tàn, hiện tại còn không có tỉnh."
Dương Đức đáy lòng mắng Dung tần là người không hiểu chuyện.

Hoàng Thượng ban đầu đối A Dư cô nương cũng chỉ một hai phần tâm tư thôi, bị nàng ta lăn lộn mấy phen như vậy, một phần cũng biến thành năm phần rồi.
Dương Đức hầu hạ Hoàng Thượng đã lâu, ít nhiều hiểu biết tính tình của Người.

Đồ vật Hoàng Thượng nhìn trúng, nếu càng ngăn trở hắn, hắn càng để bụng, càng muốn có được.

Chi bằng trực tiếp chiều theo ý hắn, có lẽ hắn thực mau liền mất hứng thú.
Phong Dục không kiên nhẫn nhíu mày, nổi lên vài phần bất mãn với Dung tần.

Hắn trực tiếp đứng lên: "Bãi giá Du Cảnh cung."
Dương Đức lau mồ hôi lạnh, đi theo phía sau hắn.
Bên này, Dung tần mới vừa trở lại chính điện, đột nhiên đem đồ vật trên bàn gạt xuống đất: "Tiện nhân! Tiện nhân! Nàng thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng thỉnh ngự y?"
Dung tần nói không rõ là giận hay là ghen, tức đến đỏ hốc mắt, sau một trận ẫm ĩ nàng ta mới dừng lại, kiêu ngạo nhìn về phía Diệu Cầm: "Tiểu thái giám kia là ai?"
Rõ ràng nàng đã phân phó không để người cấp đồ ăn cho tiện nhân kia, thế mà đám cung nhân phía dưới cũng dám bằng mặt không bằng lòng, rốt cuộc trong mắt còn có chủ tử là nàng hay không?
"Là Tiểu Lý Tử, có giao hảo với tiện tì kia hai người lúc trước cùng nhau tiến cung!"
Dung tần véo lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lửa giận ngất trời, tiện nhân A Dư kia nàng hiện tại không động được, nhưng chỉ một cái thái giám đương nhiên sẽ không có người vì hắn ra mặt!
Đáy mắt Dung tần tàn nhẫn: "Bổn cung không muốn nhìn thấy hắn!"

Diệu Cầm sáng mắt lên, gật đầu đồng ý.
Tựa hồ hai người vừa dứt lời thì bên ngoài liền truyền tới thông báo Thánh Thượng giá lâm.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, chờ sau khi Dung tần đi ra ngoài, mới biết được Hoàng Thượng thế nhưng đã đến thẳng sương phòng.
Dung tần sắc mặt một trận xanh trắng.
Chu Kỳ vắt cái khăn giúp A Dư chà lau thân mình, vừa muốn ra cửa đổi nước, ngẩng đầu lên liền thấy minh hoàng sắc của Long bào, hắc kim tuyến ở trên vải phác họa ra một con rồng thật bắt mắt.
Chu Kỳ không hề nghĩ ngợi, theo bản năng mà quỳ xuống: "Nô tỳ tham kiến Thánh Thượng."
Nước từ trong chậu bắn ra, vài giọt dính trên giày Hoàng Thượng, Chu Kỳ mặt tái đi.
Phong Dục không để ý những tiểu tiết này, hắn mới vừa tiến vào, tầm mắt liền dừng trên mặt A Dư.
Nữ tử yên tĩnh nằm nơi đó, hai mắt nhắm chặt chân mày đau đớn nhíu lại vài sợi tóc hỗn độn dính vào má, cả người suy yếu chật vật bất kham, làm lòng người nảy sinh thương tiếc.
Phong Dục đi vài bước về phía trước, thấy rõ môi nàng bị rách da.
Hắn duỗi tay vỗ nhẹ.
Ánh mắt Phong Dục hơi ám, hắn cầm tay nữ tử, chỗ bị thương lúc trước không chỉ  không tốt lên ngược lại càng nghiêm trọng hơn, mỹ ngọc tỳ vết, khiến người ta tiếc nuối càng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn che chở.
Trong phòng yên tĩnh.

Một lát sau Phong Dục mới mở miệng: "Trẫm không muốn nhìn thấy bất cứ vết sẹo nào ở trên người nàng."
Lời này là nói với ngự y, Trương ngự y trầm giọng đáp ứng, chỉ cần dùng thuốc mỡ tốt sẽ không lo lưu lại sẹo.
Phong Dục lưu lại thời gian một nén nhang, hắn ở trong đó bao lâu Dung tần liền ở bên ngoài đợi bấy lâu.
Thời điểm Phong Dục bước ra ngoài đã là buổi trưa, đêm qua tuyết còn rơi dày hôm nay đã ngừng hẳn, ánh nắng mặt trời hắt trên mặt cũng không khiến hắn trở nên nhu hòa.
Dung tần áp xuống đáy lòng ủy khuất cùng buồn bực, uốn gối hành lễ.
Phong Dục lập tức vượt qua nàng ta, ánh mắt cũng không thèm nhìn lại, trực tiếp bước lên Long liễn.
Dung tần trơ mắt nhìn hắn rời đi, lúc trở lại chính điện, nàng ta vô lực ngã vào giường.
Dung tần có chút mê mang hỏi: ".....Có phải Bổn cung đã làm sai rồi phải không?"
Lúc ban đầu nàng cũng có suy nghĩ muốn nâng A Dư lên, chỉ tiếc, vẫn không thắng nổi ghen ghét trong lòng.

Nàng biết Thánh Thượng sẽ không bao giờ lâm hạnh người ở Càn Khôn cung, cho nên mới sai A Dư thay mình đi đưa canh sâm.
Nàng đúng thật là có tâm tư muốn để A Dư tranh sủng nhưng khi nghe được Hoàng Thượng thực sự muốn tới Du Cảnh cung, nàng không cảm thấy cao hứng mà chỉ cảm thấy uất hận cùng khuất nhục.
Ở trong mắt Hoàng Thượng, nàng còn không bằng một cái nô tài sao?
Trên tay Diệu Cầm truyền đến đau đớn do bị rút móng, nàng ta hạ mí mắt: "Chủ tử không sai, tiện tì kia nếu một lòng hướng tới chủ tử thì ngày ấy sẽ không xúi giục Hoàng Thượng lạnh nhạt với ngài."
"Tiện tì ấy chính là bạch nhãn lang, có thể nuôi nhưng không thể thân."
Dung tần thở ra một hơi thật sâu: " Nhưng dựa vào sự để ý của Hoàng Thượng hôm nay, sợ là Bổn cung chỉ có thể lực bất tòng tâm!"
Buổi đêm, Du Cảnh cung đang yên tĩnh bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng.
Lúc cung nhân xông vào sương phòng chỉ thấy Chu Kỳ đang chiếu cố A Dư, Chu Kỳ kinh hoảng đứng lên, che chở người đang nằm trên giường: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Ngọc bội mà Thánh Thượng ban cho chủ tử bị mất, chúng ta phụng mệnh chủ tử lục xoát."
Cung nhân nói xong, liếc nhìn A Dư vẫn đang hôn mê, cũng không làm khó Chu Kỳ mà chỉ dò xét đơn giản rồi lui ra ngoài.
Chu Kỳ thấy bọn họ không nhắm vào A Dư, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta tiếp tục chăm sóc A Dư, vừa làm vừa để ý động tĩnh bên ngoài.
Sau thời gian một chén trà, thực sự nghe được động tĩnh, có lẽ là đã tìm thấy ngọc bội nên cũng chỉ ồn ào một lát rồi an tĩnh trở lại.
Không biết vì sao, đáy lòng Chu Kỳ bỗng nhiên nảy lên vài phần bất an.
Nàng ta tâm thần không yên bèn buông khăn vải trong tay, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Chu Kỳ đi hết một vòng Du Cảnh cung nhưng cũng không thấy Tiểu Lý Tử đâu, đành phải ngăn một cung nhân lại: "Ngươi có thấy Tiểu Lý Tử không?"
"Tiểu Lý Tử? Là người trộm ngọc bội của chủ tử đấy ư, vừa mới bị đưa vào Thận Hành Tư rồi."
Lời này chẳng khác gì một đạo sấm sét, trực tiếp đánh vào người Chu Kỳ, nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cả người sững sờ tại chỗ.
Theo bản nàng muốn đi tìm A Dư.

A Dư là người thông minh, chắc chắn có thể nghĩ ra biện pháp cứu Lý Tử ca!

Nhưng nhớ lại A Dư vẫn còn đang hôn mê, Chu Kỳ nghẹn ngào hai tiếng, đột nhiên nhấc chân chạy ra ngoài, bóng đêm nồng đậm, trên đường chưa gặp được ai.
Chu Kỳ chạy một mạch đến Thận Hình Tư, còn chưa kịp xông vào thì đã bị người ngăn lại: "Ngươi là ai?"
Chu Kỳ giữ chặt tay áo người kia, khóc lóc hỏi: "Công công, người Du Cảnh cung đưa tới đây thế nào rồi?"
Công công sửng sốt, sau đó không thèm để ý mà nói: "Hẳn là đã chết rồi."
Du cảnh cung đưa người tới cố ý nói tiểu thái giám kia trộm thánh vật Ngự ban.

Mặc kệ chuyện này là thật hay giả thì ý tứ của chủ tử cũng đã rõ ràng.
Đó chính là không muốn lưu lại mạng sống cho hắn ta.
Tựa hồ là chứng thực cho lời nói của vị công công kia, trong Thận Hình Tư kéo ra mấy người.
Đều là máu thịt lẫn lộn, vết máu sặc sỡ.
Đến khi Chu Kỳ trông thấy gương mặt của một người, chân giống như bị chôn xuống đất.

Nàng bị xô đẩy sang một bên: "Mau mau mau! Đi mau! Đừng đứng chỗ này ngáng đường!"
Chu Kỳ ngã trên mặt đất, hốc mắc đỏ bừng, trơ mắt nhìn người bị kéo đi, nàng nhìn mặt đất lưu lại vết máu thật dài, thứ xót lại cũng chỉ còn bất lực.
- -------------
Thời điểm A Dư tỉnh lại đã thấy Chu Kỳ sưng đỏ mắt, ngốc lăng ngồi ở mép giường.
A Dư ngơ ngẩn mà nhìn nàng ta, tinh thần vẫn chưa phục hồi lại.
Nàng được cứu?
Dung tần sao có thể cho người cứu nàng?
"......Chu Kỳ?"
Đã lâu không nói chuyện nên giọng nói trở nên khô khốc, lọt vào tai liền cảm thấy khó nghe.

Chu Kỳ nghe thấy liền hoàn hồn, thấy A Dư đã tỉnh lại, nhịn không được khóc thành tiếng.
"A Du, Lý Tử ca...!Lý tử ca hắn không còn nữa!"
Chu Kỳ lấy tay che mặt, khóc ra hết áp lực cùng buồn khổ.
A Dư hoàn toàn sửng sốt.
Không còn nữa? Là ý tứ gì?

Nàng tưởng chính mình chưa thanh tỉnh, nghe lầm rồi chăng.
Âm thanh Chu Kỳ khóc rống còn ở bên tai: "Chủ tử nói hắn trộm ngọc bội Thánh ban, đêm qua bị người đưa vào Thận Hình Tư, lúc ta chạy tới chỉ nhìn thấy...chỉ nhìn thấy thi thể của hắn..."
A Dư ngồi dậy, đau đớn phía sau làm cả người nàng tràn ra mồ hôi lạnh nhưng dường như nàng đã không còn cảm nhận được.

A Dư giữ chặt cánh tay Chu Kỳ: "Ngươi...nói cái gì?"
"Hắn đã chết! Lý Tử ca đã chết!"
Nước mắt A Dư như chuỗi ngọc đứt từng giọt rơi xuống, cả người trở nên run rẩy, nắm lấy Chu Kỳ: "Không thể nào..."
Nàng điên cuồng lắc đầu, nàng không muốn tin.
Tiểu Lý Tử không có khả năng trộm đồ vật, người kia nhát gan lại yêu nhất mạng sống, sao có thể trộm đồ vật của chủ tử!
Trong đầu nàng bách chuyển trăm hồi, cuối cùng lời nói ra lại biến thành: "Vì cái gì?"
Chu Kỳ thật ra đã biết được lý do.
Lúc Dương công công dẫn người tiến vào thì Lý Tử ca đang ở trong phòng, Dung tần nhìn thấy hắn thì sao có thể bỏ qua?
Nhưng Chu Kỳ không dám đen những lời này nói cho nàng nghe.
Cho dù Chu Kỳ không nói, A Dư cũng mơ hồ đoán được đáp án.
Tiểu Lý Tử là người cẩn thận khúm núm, nếu không phải bị nàng liên lụy thì không còn nguyên nhân nào khác.
Vết thương sau lưng lại nứt ra, vải trắng băng bó tràn ra máu đỏ, Chu Kỳ nhìn thấy liền run sợ, vội vàng ấn nàng trở lại giường, nghẹn ngào nói: "Lý Tử ca đã chết, A Dư, ta bây giờ chỉ còn có ngươi..."
A Dư ngã vào trên giường, thất thần nhìn ra mái hiên, bên tai truyền đến thanh âm đè thấp của Chu Kỳ: "Ngươi nếu lại xảy ra chuyện thì ai thay Lý Tử ca báo thù?"
"A Dư, cầu xin ngươi, ngươi nhất định phải sống tốt!"
Chu Kỳ bụm mặt, nàng thực sự không hy vọng có thể báo thù, chỉ cầu A Dư không xảy ra chuyện gì.
A Dư hung hăng nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt tràn lan, thật lâu sau, nàng đột nhiên lên tiếng, tựa hồ là âm thanh từ cổ họng khiến lòng người sinh đau: "Chu Kỳ, ta không nghĩ sẽ xuất cung."
Lúc trước khi vừa mới tiến cung, hy vọng lớn nhất của Tiểu Lý Tử chính là muốn hai người các nàng bình an xuất cung.
Tiếng khóc Chu Kỳ chợt dừng lại, nàng ta ngơ ngẩn lau nước mắt: "......!Không xuất cung?"
Vừa nói dứt lời, nàng ta thấy khuôn mắt không chút huyết sắc của A Dư, trong đầu lại hiện lên vết máu đỏ tươi đêm qua, Chu Kỳ nhắm lại mắt, từng câu từng chữ cực kỳ thong thả mà nói:
"Được."
"Chúng ta không xuất cung.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi