NHẬT KÝ TRƯỞNG THÀNH CỦA LƯU MANH

Khi Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng thức dậy, Vương Thanh đã ngồi ở trước bàn bắt đầu làm bài tập cuối tuần, nhân tiện làm luôn cho Phùng Kiến Vũ

Phùng Kiến Vũ nhìn người hiếm khi học bài, có chút kinh ngạc, mang dép đi qua, tò mò đưa đầu nhìn một cái, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa khóc lên...

"Thanh nhi, chỗ này viết sai..."

"Còn có chỗ này, chỗ này đều không đúng a..." Vương Thanh gãi gãi đầu.

"Không đúng sao? Tớ làm theo..." Phùng Kiến Vũ mặt đầy hắc tuyến, thuận tay lật quyển bài tập của mình... cũng bị Vương Thanh cần mẫn phác họa vài nét bút...

"Quên đi quên đi, một hồi ăn cơm xong lại làm tiếp, cái này toàn bộ đều phải làm lại." Vương Thanh rõ ràng không có nghe Phùng Kiến Vũ đang nói cái gì, tầm mắt cùng tâm trí đều đặt trên cổ áo đang hở ra của Phùng Kiến Vũ thấp thoáng xương quai xanh cùng da thịt trắng nõn.

Vương Thanh tằng hắng một cái, giúp Phùng Kiến Vũ kéo cổ áo sau đó đứng lên chuẩn bị điểm tâm cho Phùng Kiến Vũ

"Thanh nhi, ngày hôm qua cậu tại sao sinh khí a?" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đi ra cửa, định xoay người đi rửa mặt,mới vừa bước ra một bước đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Vương Thanh tức giận, sau đó liền xoay người đi theo sau lưng Vương Thanh ra ngoài

Vương Thanh ngừng tay đang múc cháo một lát, sau đó lắc đầu không nói gì.

Phùng Kiến Vũ chưa từ bỏ ý định vây quanh Vương Thanh lởn vởn.

"Thanh nhi, rốt cuộc tại sao a?"

"Tại sao a?"

Vương Thanh như cũ không trả lời, mà đem cháo trong tay đưa cho Phùng Kiến Vũ, sự chú ý của Phùng Kiến Vũ lập tức bị cháo thịt trứng muối ấm nhưng không phỏng tay hấp hẫn

Cũng sẽ không quấn quít hỏi Vương Thanh vì sao tức giận nữa mà bưng chén cháo trong tay nhanh chóng chạy đến trước bàn ăn cháo

Vương Thanh thả lỏng một cái, một bên chậm rãi múc cháo cho mình một bên không ngừng âm thầm oán giận:" Tớ sao có thể nói bởi vì ngày hôm qua lúc nghỉ trưa khi tớ đi mua quà vặt cho cậu trở về phát hiện cậu đem quà vặt tớ mua đem cho cô gái khác ăn chứ? "

Nghĩ đến đây, Vương Thanh lại tức giận nghĩ: Không được, tật xấu này không thể dưỡng thành, nếu còn cho người khác ăn, tớ liền không mua cho cậu nữa!!

"Thanh nhi? Làm gì vậy? Hôm nay dì làm cá mặn nhỏ ăn thật ngon ~" Vương Thanh một giây trước trong lòng còn hận không thể đánh mông Phùng Kiến Vũ, sau khi nghe Phùng Kiến Vũ kêu gào, liền bưng chén cháo chạy đến bên người trước mặt bắt đầu phục vụ Phùng đại gia dùng cơm.

"Thanh nhi, lát nữa tớ muốn đi thư viện."

Vương Thanh gật đầu, thuận tay đem rau cần trong thức ăn lựa ra, đem đậu phộng nhường cho Phùng Kiến Vũ.

"Thanh nhi, tớ còn muốn đi chơi máy điện tử."

Lần này Vương Thanh không đồng ý.

"Tại sao a? Tớ muốn đi! Tớ chưa có đi bao giờ a..."

"Cũng bởi vì chưa đi nên mới không được đi! Quá loạn, muốn chơi tớ ở nhà chơi với cậu." Phùng Kiến Vũ vừa nghe liền không vui, đẩy chén cơm nhỏ mang dép bỏ đi.

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ăn sạch sẻ chén nhỏ, cũng không gấp kêu người, mỗi lần Phùng Kiến Vũ ăn chưa no thì ngay lúc trong chén còn cơm liền kêu gào đòi ăn thêm cơm, nếu như trong chén ăn sạch sẽ thì người này khẳng định đã ăn no rồi

Cho nên Vương Thanh cũng không gấp kêu Phùng Kiến Vũ, mà một mình chậm rãi khiêm tốn bắt đầu ăn cơm.

Chờ Vương Thanh đã thu dọn xong chén đũa, Phùng Kiến Vũ đã thay quần áo xong, đeo cặp nhỏ đứng ở cửa phòng chờ mình.

"Vũ Vũ, không cần gấp như vậy, cuối tuần thư viện sẽ có chỗ mà."Nhưng Phùng Kiến Vũ lại đầy sốt ruột thúc giục Vương Thanh.

"Không được không được, nếu đi trễ thì quyển manga tớ muốn xem sẽ bị người khác cầm đi a!!!" Vương Thanh mặt đầy hắc tuyến nhìn Phùng Kiến Vũ nửa ngày, rõ ràng so với mình còn không thích học hơn, làm sao cho tới bây giờ thành tích lại vẫn tốt hơn mình chứ?

Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong thư viện say sưa xem manga, thỉnh thoảng sẽ còn không tự chủ được cười ra tiếng, đem đến không ít tầm mắt của người xung quanh. Nhưng mà tầm mắt mới vừa chạm đến Vương Thanh liền bị bắn ngược trở về, Phùng Kiến Vũ nơi đó không chịu chút ảnh hưởng nào.

Vương Thanh mặc dù không thích đọc sách,nhưng lại rất thích xem loại sách loạn thất bát tao. Thật ra thì cũng không phải là loại sách lộn xộn gì, mà là cái gì tâm lý học, tài chính kinh tế gì gì đó... Những thứ này đều bị Phùng Kiến Vũ xếp vào loại sách loạn thất bát tao... bởi vì hắn không thích đọc!

Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Vương Thanh mới tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, nhỏ giọng hỏi.

"Vũ Vũ, có đói không?" Phùng Kiến Vũ nghiêng mặt sang bên nhìn Vương Thanh, tựa như đang đem chính mình thoát khỏi thế giới manga, lúc này mới nhu thuận gật đầu một cái.

"Cho nè." Vương Thanh từ trong túi đeo sau lưng lấy ra một trái táo đưa cho Phùng Kiến Vũ

Phùng Kiến Vũ cầm trái táo đỏ, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt trở lại trên cuốn manga. Nhíu nhíu chân mày nhỏ nghiêm túc suy nghĩ.

Suy tư hồi lâu, lại đem trái táo nhét trở về trong tay Vương Thanh.

"Về nhà rồi ăn, trong thư viện không cho ăn cái gì đâu..." Nói xong liền trở về trong thế giới manga. Vương Thanh bất đắc dĩ đem trái táo nhét vào trong túi

Thư viện không cho lớn tiếng ồn ào náo động,, sao không thấy ngươi cười nhỏ giọng a...... Dĩ nhiên lời này Vương Thanh cũng không dám nói, chỉ có thể lấy sữa chua trong túi ra bực bội uống một mình

Ngươi hỏi tại sao không cho Phùng Kiến Vũ uống? Bởi vì Đại Vũ của chúng ta nói, chỉ có con nít mới uống sữa chua nha!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi