NHẬT KÝ TRƯỞNG THÀNH CỦA LƯU MANH

"Thanh nhi, sau này chúng ta chính là học sinh cao trung nha." Vương Thanh không có trả lời, mà chỉ đưa tay sờ sờ đầu Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh chẳng qua là rất vui mừng vì có thể tiếp tục cùng Phùng Kiến Vũ học chung trường cao trung.

"Thanh nhi, chúng ta đi du lịch đi." Phùng Kiến Vũ cầm ly trà sữa trân châu Vương Thanh mới mua về cho hắn uống một hớp lớn, thỏa mãn híp mắt to quay đầu nhìn Vương Thanh thương lượng

"Muốn đi nơi nào?" Vương Thanh gật đầu một cái.

Phùng Kiến Vũ nhíu nhíu chân mày, bỉu môi hung hăng nhai trân châu trong miệng. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ miệng phồng phồng, nhẹ giọng tằng hắng một cái nhìn chỗ khác

" Được rồi, về nhà xem thật kỹ muốn đi nơi nào rồi mới quyết định đi." Phùng Kiến Vũ nghe vậy gật đầu một cái, chỉ tiệm bánh ngọt tiệm bên cạnh, không lên tiếng, chỉ nháy nháy đôi mắt to biết nói không tiếng động nhìn Vương Thanh.

Vương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó kéo Phùng Kiến Vũ băng qua đường đến tiệm bánh ngọt đối diện

"Đại Vũ, nhìn đường." Phùng Kiến Vũ hết sức yên tâm mặc cho Vương Thanh kéo hắn, chính mình lại cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.

"A? Không có sao, không phải còn có cậu đó sao?" Phùng Kiến Vũ không ngẩng đầu liền trả lời một câu. Vương Thanh bởi vì Phùng Kiến Vũ vô cùng tín nhiệm mình mà tâm tình cực tốt cong cong môi, vừa nghĩ tới một hồi sẽ mua thêm cho người này một cái bánh ngọt, lại nghĩ nếu người này rời xa mình đến đường cũng không thể qua thì phải làm thế nào?

Đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, Vương Thanh cảm thấy mình cần phải dạy bảo Phùng Kiến Vũ một chút.

"Đại Vũ, vậy nếu tớ không có ở đây cậu phải làm thế nào?"

Lúc này Phùng Kiến Vũ đang dựa cả người lên tủ kiếng của tiệm bánh ngọt cách tấm thủy tinh nhìn chằm chằm miếng bánh socola. Nghe Vương Thanh nói xong, Phùng Kiến Vũ đầu tiên là sững sốt một chút, cũng không để ý tới bánh ngọt trong tiệm nữa, có chút khẩn trương nắm tay Vương Thanh không buông

Vương Thanh có thể cảm nhận được Phùng Kiến Vũ đang khẩn trương, bởi vì tay Phùng Kiến Vũ khẽ run rẩy, ngay cả trong giọng nói cũng hơi gấp gáp

"Thanh nhi, cậu muốn đi đâu sao?"

"Tớ không đi đâu hết." Vương Thanh sờ đầu Phùng Kiến Vũ

Phùng Kiến Vũ hơi ngẩn đầu nhìn Vương Thanh chằm chằm không nháy mắt, sợ mình chớp mắt một cái, thì Vương Thanh trước mắt mình liền biến mất

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ khẩn trương, hắn biết chuyện lần trước cha mẹ mình đưa mình ra nước ngoài du học đã để lại trong lòng Phùng Kiến Vũ bóng ma rất lớn

Khi đó thành tích của Vương Thanh không tốt, cho nên Thanh ba và Thanh ma thương lượng giúp Vương Thanh liên lạc với một trường ở nước ngoài,thủ tục đã làm xong, ngay cả vé máy bay cũng đã mua xong, khi Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hết sức phấn khởi từ trường trở về nhà,nghe được tin tức này, người sững sốt không phải Vương Thanh, mà là Phùng Kiến Vũ. Khi đó Phùng Kiến Vũ chỉ là kéo tay Vương Thanh không buông, sau đó đứng ở nơi đó lặng lẽ rơi nước mắt.

Vương Thanh ở bên cạnh nhìn hết sức đau lòng, sau đó Vương Thanh liên tục ba ngày không đi học, Phùng Kiến Vũ cho là Vương Thanh sẽ không trở lại trường học nữa, mấy ngày đó sáng nào Phùng Kiến Vũ thức dậy liền chạy sang nhà Vương Thanh,tới khi sắp trễ học mới chạy đến trường, sau khi tan học cũng không chút do dự liền chạy đến nhà Vương Thanh, thẳng đến trời tối sau nhiều xác nhận sáng sớm ngày mai thức dậy vẫn còn gặp được Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ mới quay về nhà.

Buổi sáng ngày thứ tư khi Phùng Kiến Vũ lần nữa xuất hiện ở trước nhà Vương Thanh, Vương Thanh liền đứng trước cửa nhà cười cười, mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ phản ứng đầu tiên không phải xông tới ôm Vương Thanh, mà là đứng cách hai bước, nhìn Vương Thanh lặng lẽ rơi nước mắt.

Từ đó về sau, chỉ cần nhắc tới chuyện Vương Thanh rời đi, Phùng Kiến Vũ sẽ khẩn trương cao độ, bởi vì Phùng Kiến Vũ thật sự rất sợ sẽ không được nhìn thấy Vương Thanh nữa, Vương Thanh có hỏi qua Phùng Kiến Vũ tại sao lại như vậy, Phùng Kiến Vũ chẳng qua chỉ cười: "Bởi vì chúng ta từ lúc nhỏ chưa từng xa nhau a."

Mỗi lần như vậy, Vương Thanh lại vô cùng thất bại tiếp tục yên lặng phục vụ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cho Phùng tiểu gia

"Thanh nhi, cậu có thật sẽ không đi đâu chứ?" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đang ngẩn ra,rất bất an hỏi lại lần nữa, cho đến khi nhận câu trả lời khẳng định của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ mới cười.

"Đi thôi, mua cho cậu bánh ngọt." Phùng Kiến Vũ ngao ô một tiếng liền kéo Vương Thanh đi vào tiệm bánh ngọt. Vừa đi vừa nói: "Thanh nhi, tối nay tớ sang nhà cậu ở có được hay không?"

" Được."

"Thanh nhi, buổi tối tớ có thể ăn sô cô la không?" Phùng Kiến Vũ lại lấy lòng hỏi, không đợi Vương Thanh trả lời Phùng Kiến Vũ lại nói: "Thanh nhi, tớ mua cho cậu sữa chua!"

"Chỉ là mua sữa chua thôi sao?" Vương Thanh thiêu thiêu mi, hỏi ngược lại.

Phùng Kiến Vũ ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, tiến tới bên tai Vương Thanh nhỏ giọng nói một câu: "Buổi tối tắm chung có được hay không?"

" Được, vậy thì ăn một viên."

"Một viên a? Hai viên không được sao?"

" Hử?"

"Vậy, buổi tối tặng cậu nhiều nhiều hôn chúc ngủ ngon." Vương Thanh không lên tiếng, Phùng Kiến Vũ bỉu môi nhìn Vương Thanh, nháy mắt to. Cho đến Vương Thanh thỏa hiệp gật đầu, Phùng Kiến Vũ mới xoay người đi tới quầy chon bánh ngọt mình thích

Vừa chọn vừa nói: "Ân, Thanh nhi, một hồi tớ mua cho cậu nhiều sữa chua một chút, cậu mua cho tớ thêm một miếng bánh ngọt đi, tớ muốn cái socola này!"

Sao? Hai miếng bánh ngọt? Hai viên sô cô la? Đó không phải chỉ tắm chung cộng thêm hôn nhiều hơn một cái là có thể giải quyết 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi