NHẬT KÝ TRƯỞNG THÀNH CỦA LƯU MANH

"Đại Vũ." Khi Vương Thanh từ phòng tắm đi ra, Phùng Kiến Vũ đang tựa vào cửa sổ lẳng lặng thưởng thức rượu nho. Gió dịu dàng lướt qua gò má Phùng Kiến Vũ, vài sợi tóc lòa xòa trên vầng trán cao, Vương Thanh nhìn người này nửa hí mắt to, hưởng thụ gió đầu thu mang chút lạnh lẽo, nghe Vương Thanh gọi, Phùng Kiến Vũ quay đầu lại.

Hơi cong khóe miệng, mang nụ cười nhìn Vương Thanh đột nhiên gọi cậu, lẳng lặng không nói gì. Phùng Kiến Vũ cầm nửa ly rượu nho trong tay hướng Vương Thanh giơ lên, sau đó đưa tới miệng nhấp một ngụm.

Khóe miệng Phùng Kiến Vũ vương lại một một ít rượu nho đỏ thẩm, cậu không cho Vương Thanh một chút thời gian phản ứng, liền nhướng mày lên vươn lưỡi ra đem giọt rượu nho ở khóe miệng thu vào trong miệng. Vương Thanh mới vừa tắm xong đi ra ngoài thấy hành động vô thức của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt sâu dần, sau đó không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Rõ ràng đã đầu thu rồi nhưng Vương Thanh vẫn cảm thấy bên trong thân thể có chút nóng bức.

"Đại Vũ, đi tắm đi."

" Ừ." Phùng Kiến Vũ chỉ ừ một tiếng, sau đó đặt ly rượu xuống, bất mãn trợn mắt nhìn Vương Thanh một cái. Làm cho Vương Thanh đang định trải giường chiếu cũng sững sờ, sau đó hắn nhìn Phùng Kiến Vũ đột nhiên tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Đại Vũ, cậu nha!"

Phùng Kiến Vũ vẫn là trợn mắt nhìn Vương Thanh không nói lời nào.

"Được rồi, cậu mới vừa rồi đặc biệt đẹp trai!" Đạt được câu trả lời hài lòng từ Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ lúc này mới vui vẻ cười cười, sau đó còn bất mãn nhướng mày lên cùng Vương Thanh than phiền: "Thanh nhi, cái rượu nho này uống không ngon nha!"

"Nga? Uống không ngon? Người nào đó không phải mới vừa còn uống rất say sưa sao?"

"Tớ là học theo diễn viên trong phim truyền hình..."

"Nga, nguyên lai là làm bộ làm tịch..."

"Mới không phải làm bộ làm tịch!! Mà bản thân tớ chính là đẹp trai như vậy!!"

"Hảo hảo hảo, đẹp trai!" Vương Thanh bất đắc dĩ phụ họa Phùng Kiến Vũ, sau đó nhìn người này bất mãn chân đạp dép đi tới phòng tắm, trước khi đi còn không quên trừng mình một cái.

Vương Thanh nhìn ở người trước mắt khép lại cửa, thở dài lắc đầu một cái, Đại Vũ, lúc nào cậu mới có thể hiểu. Một bên bất đắc dĩ than thở một bên đến mép giường, chuẩn bị trải giường chiếu, liền nghe thấy cửa phòng tắm lại bị mở ra, Phùng Kiến Vũ từ bên trong lộ ra một đầu nhỏ, sung sướng nói: "Thanh nhi, một hồi giúp tớ chà lưng nga ~ "

Nói xong không cho Vương Thanh cơ hội phản ứng, lạch cạch một tiếng đóng cửa lại. Chỉ lưu lại một mình Vương Thanh ở mép giường không biết làm sao...

Cho nên khi Phùng Kiến Vũ một lần nữa kêu Vương Thanh chà lưng, Vương Thanh vẫn đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm ngẩn người.

"Thanh nhi, Thanh nhi ~ "

"Đến ngay." Sau khi Vương Thanh trả lời xong Phùng Kiến Vũ phản ứng đầu tiên chính là vọt tới phòng bếp, mở một lon bia lạnh uống hết, khi cảm nhận trong nháy mắt từ đầu đến chân lạnh như băng mới một bên trong lòng cảnh cáo mình tĩnh táo hơn, một bên mặt không thay đổi đi tới phòng tắm.

Khi Vương Thanh đẩy cửa phòng tắm ra, Phùng Kiến Vũ đang nằm bò trong bồn tắm, đưa lưng về mình. Trong phòng tắm bởi vì hơi nóng hiện lên mịt mù hơi nước, Vương Thanh thậm chí cảm giác Phùng Kiến Vũ trước mắt mình đều có chút không chân thật.

"Thanh nhi?" Phùng Kiến Vũ nghe tiếng Vương Thanh tiến vào, sau đó liền không có một chút thanh âm, có chút không hiểu quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Thanh đang nhìn chằm chằm mình ngẩn người. Vương Thanh mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm khăn lông bị Phùng 

Kiến Vũ tiện tay ném ở một bên lên, nhẹ nhàng chà lưng cho người này

"Đại Vũ?" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn nằm úp sấp trong bồn tắm một mực không lên tiếng, lo lắng kêu gào một tiếng, nhưng Phùng Kiến Vũ không trả lời. Vương Thanh vội vàng kéo Phùng Kiến Vũ lên một cái

Chỉ thấy sắc mặt người này đỏ ửng, mắt to đã híp lại, mơ hồ lộ ra thủy quang. Không biết là vì uống rượu hay là phòng tắm ngột ngạt mà thời khắc này Phùng Kiến Vũ đang bất mãn cọ loạn trong ngực Vương Thanh, môi mỏng khẽ nhếch, thỉnh thoảng truyền tới tiếng hừ nhẹ.

"Đại Vũ. Đại Vũ."

" Hử? Thanh nhi?"

Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt ra, nhìn Vương Thanh trước mắt mơ hồ, theo thói quen đưa tay ôm lấy người trước mắt. Vương Thanh cũng không dám chần chừ, vội vàng đem người này tắm rửa sạch sẻ, quấn xong khăn tắm liền ôm đi ra ngoài.

Vương Thanh đem người nhẹ nhàng đặt lên giường, chuẩn bị đứng dậy đi thu dọn phòng tắm, nhưng lại phát hiện Phùng Kiến Vũ còn gắt gao ôm lấy Vương Thanh không buông tay.

"Đại Vũ, ngoan, buông tay, tớ đi thu dọn phòng tắm." Vương Thanh không có biện pháp cúi người xuống nhẹ giọng dụ dỗ Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, chỉ thiếu chút xíu nữa là Vương Thanh có thể hôn đến môi Phùng Kiến Vũ

Nhưng mà Vương Thanh biết nếu bây giờ mình hôn lên nhất định sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn được. Đang lúc Vương Thanh ngẩn ra, tay Phùng Kiến Vũ đang ôm Vương Thanh vô thức siết chặt lại, đôi môi đụng nhau.

Trong đầu Vương Thanh trong nháy mắt trống rỗng, sau đó cảm nhận Phùng Kiến Vũ không hề ôn nhu lại trúc trắc hôn, dây thần kinh trong đầu Vương Thanh vẫn đang căng thẳng kia vỡ tan. Vương Thanh đè sau gáy Phùng Kiến Vũ, đảo khách thành chủ, tiến quân thần tốc thẳng vào công thành chiếm đất.

Môi Phùng Kiến Vũ hơi tách ra, cảm nhận Vương Thanh ngấu nghiến mà ôn nhu hôn mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người giống như là cá gặp nước, tham lam cảm thụ sự tồn tại của đối phương

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi