Giữa tiếng ngâm tụng trong trẻo, có quầng sáng hình ngôi sao sáu cánh lên từ đất bằng, pháp thuật mở ra tiên tri nhãn mà thượng cổ ghi lại đã bắt đầu, trong tiểu ốc bởi vậy bỗng dưng sinh ra bầu không khí thần thánh. Giữa hào quang, là dung nhan kiên nghị mà chuyên chú của thiếu nữ đang nhắm chặt hai mắt.
Thiếu niên ngồi đối diện thiếu nữ lên tác dụng dẫn dắt mặt trầm như nước, bởi vì y rất rõ việc này nguy hiểm nhường nào.
Trên vầng trán trắng ngần của thiếu nữ rướm lấm tấm mồ hôi, nàng nhíu mày, đầu cảm thấy khó chịu, nhưng mặc dù đau đớn, vẫn dũng cảm nhìn về nơi thâm sâu…
Biển hoa cúc vô biên, nở rộ ở tận cùng thế giới, thiên địa đồng thời, xán lạn hoặc mênh mang. Là ai vì nó ngàn vạn năm xướng ca cầu nguyện, là ai rơi vào một giấc mộng ở trời nước bỉ ngạn?
Từ trong biển hoa, bóng người đi ra dần rõ ràng.
Nữ tử mũi quỳnh đạm đạm, môi đỏ đạm đạm, con ngươi đạm đạm, mày nguyệt đạm đạm, thậm chí cả hơi thở cũng là đạm đạm nốt, sa mỏng xanh biếc khoác lên bờ vai gầy, chuông vàng tinh xảo bên hông phát ra tiếng vang êm tai. Nàng là chồi non mới nhú đầu xuân, không có vẻ mỹ lệ kinh thiên động địa, lại có vẻ quyến rũ khiến người thương tiếc.
“Đông Quân.” Giữa lúc ngoái nhìn là phong tình vô hạn mà đem ánh mắt, nhẹ nhàng dừng trên người nam tử đang thổi tiêu giữa biển hoa cúc. Ánh mắt kiểu đấy, Bách Hợp rất quen thuộc, nàng cũng từng nhìn người ta như vậy rồi, người ấy, là thiếu niên tuấn mỹ tên Tử Mạch.
Nam tử thổi xong một khúc, bích tiêu rời môi. Chờ khi thấy rõ khuôn mặt nam tử, Bách Hợp không khỏi lấy làm kinh hãi. Khuôn mặt ấy, tuyệt sắc vô song trong tam giới ấy, dù là ai cũng chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên! Đúng vậy, nàng từng thấy, trong Huyễn Yên Ba động, nàng nghe Tử Mạch gọi y – “Khuynh Thành điện hạ”!
Khi y được người như vương giả đứng trên gió sóng mừng rỡ ôm vào lòng, nàng rốt cuộc nghe Tử Mạch hô to “Khuynh Thành điện hạ… Ta yêu người! Khuynh Thành điện hạ, ta yêu người!…”
…
Chỉ là người hiện tại nhìn thấy này niên kỷ dường như lớn hơn, nam tử chừng hai mươi tuổi dù rằng ngũ quan giống hệt Khuynh Thành điện hạ, tròng mắt lại là màu đen. Màu đen sâu thẳm, màu đen thương xót. Con ngươi của Khuynh Thành điện hạ ngược lại rất giống nữ tử bên cạnh, màu lưu ly, đa tình mà hấp dẫn, lưu chuyển tự nhiên.
Tiếp đó, cách xưng hô của Đông Quân với nữ tử lại khiến Bách Hợp kinh hãi, “Nguyệt Cơ”.
Nguyệt Cơ?! Nguyệt Cơ!
… Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co lẫn nhau, sau phân hóa thành hình người.
Lệ khí hóa thân nữ tử, tên Nguyệt Cơ, mắt ngọc mày ngài, giò trắng tóc đen, khoác mộng trạch yên sa, đeo chuông vàng hợp hoan, yêu mị vô song. Nhưng thuật pháp độc địa, hút tinh phách người sống để tu hành, mỗi ngày hại mấy trăm sinh linh, những nơi đi qua oan hồn ngập trời, lại dựng Cửu Tinh đài làm nhiễu nhật nguyệt, mưu toan khống chế mệnh số thiên địa.
Nhà nhà đều biết.
Nếu không phải nàng ta, nếu không phải có mỹ nhân tên Nguyệt Cơ này, có lẽ Nam Cương cũng chẳng có trường tai nạn này đâu? Mọi người… hẳn cũng sẽ không rời khỏi? Đôi mắt Bách Hợp đẫm lệ.
“Trúc Giản, ngươi có biết Khuynh Thành điện hạ?”
“Hửm?” Đột nhiên nghe Bách Hợp nói, Trúc Giản không khỏi thoáng giật mình, “… Y từng là Già Lâu La vương của Ma giới, chấp chưởng Ảo cảnh.” Thời gian y đến Ma giới chỉ hai mươi năm ngắn ngủi, sao có thể quen biết Khuynh Thành điện hạ? Nhưng mà y không thể nào không biết.
“Ta nhìn thấy, Nguyệt Cơ.” Bách Hợp mắt còn nhắm chặt, ngữ ra kinh người, “Nàng ta gọi một nam tử là ‘Đông Quân’, nam tử ấy, ngoại hình cực kỳ giống Khuynh Thành điện hạ.”
Trúc Giản run tay, vội vàng thu tâm thần.
Bách Hợp không nói nhiều nữa, đầu nàng đang đau đến phát khóc. Nhưng từng màn trước mắt đã thu hút nàng, giục nàng phải tiếp tục xem. Đông Quân và Nguyệt Cơ, yêu hận gút mắt, ân ân oán oán trong đó.
“Loại hoa cúc này gọi là lệ cúc, là tiên phẩm, thiên hạ chỉ có mỗi một gốc này.” Đông Quân tươi cười nhẹ tênh như mây gió, nhưng có ai biết, tâm tình của y khi một mình rơi lệ với lệ cúc trong đêm? Y nói với lệ cúc, “Ta không thể nhẫn tâm, e rằng mai sau thiên địa sẽ vì vậy mà long đong… Xin ngươi hãy bảo vệ nàng.”
Nguyệt Cơ nói: “Ta phải thay đổi vận mệnh của thế đạo này, dựng Cửu Tinh đài!” Kỳ thật, nàng chẳng qua là muốn hy sinh cả thế giới để cứu lại một người.
“Thế gian vạn vật bất luận trong mắt chúng ta là ngắn ngủi vội vàng thế nào, nhỏ bé thế nào, luôn có quyền lực tồn tại, chúng ta không nên dùng sự cường đại của mình để hủy diệt chúng.” Những lời thương xót của thiếu niên thanh nhã tuyệt mỹ như gió nhẹ thổi tung đóa hoa nhỏ bé mong manh trong tay nàng, “Nguyệt Cơ, thương sinh có tội gì, thương sinh có tội gì!”
“Thương sinh? Thương sinh so với chàng lại tính là gì?!” Si của nàng, cuồng của nàng, giữa đêm khuya nở tung, ngưng khóc.
Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt là giám, ta nguyện lấy tinh huyết cả đời làm khế ước, hóa lệ cúc làm tim Nguyệt Cơ, trấn tại Kim Cương Luân ba nghìn nhược thủy, thế đạo từ đây được thanh bình.
Cuối cùng ngày đó đã đến, khuôn mặt tuyệt vọng rơi lệ của Nguyệt Cơ nháy mắt trước khi bị trầm dưới nhược thủy, cho Bách Hợp sự chấn động rất lớn! Đông Quân nhắm mắt mà mất, hóa thân minh ám. Đến lúc này, Bách Hợp mới biết, hóa ra Đông Quân trong miệng Nguyệt Cơ, chính là Diễm Hoàng mà mọi người đời đời tương truyền ca tụng!
Nếu ngươi biết có một người, từ khi sinh ra vẫn làm bạn bên cạnh ngươi, trong hàng tỉ năm, thậm chí tuế nguyệt dài hơn nữa, nàng chứng minh ngươi không hề là tồn tại cô độc. Người này, vì ngươi vui vẻ mà cao hứng, vì ngươi thương tâm mà ưu sầu, với người như vậy, dù không có tình yêu, chí ít cũng sẽ có tình thân. Đúng lúc ngươi minh bạch những việc nàng làm có lẽ thiên lý bất dung, ngươi tất phải ngăn cản, nhưng ngươi vẫn muốn cho nàng một cơ hội, chẳng quan tâm hậu quả sẽ ra sao.
Diễm Hoàng hy sinh bản thân, thành toàn ngày mai của vạn vật sinh linh, lại bảo lưu cho Nguyệt Cơ chút mạch đập.
Đông Nam Tây Bắc, tứ phương đều có phong ấn, cách trở sơn thể Kim Cương Luân phương viên trăm dặm liên hệ với bên ngoài, không phải thần ma đỉnh cực thì không thể tiến vào, tam giới được an bình…
“Phụt” một tiếng, ngực phập phồng kịch liệt đôi chút, Bách Hợp phun ra một búng máu tươi, trực tiếp ngã ra sau.
Trúc Giản cuống quýt thu pháp, tiến lên đỡ nàng, “Bách Hợp? Bách Hợp!”
Ánh mắt Bách Hợp thất thần trong khoảnh khắc, lát sau thanh minh, nàng nhìn Trúc Giản, nén nỗi đau như muốn rạn đầu, mỉm cười: “Ta minh bạch cả rồi… Nắm chắc thời gian, nói cho ngươi biết…”
…
“Ngươi là ai?!” Đan Chân đầu nhân vẫn lo lắng canh ngay cửa tiểu ốc nhìn người trẻ tuổi đẹp đẽ khó tưởng mà nói.
“Ta đến bái phỏng Bách Hợp công chúa của quý bộ.” Người trẻ tuổi nói.
“Bằng hữu của công chúa sao?…” Đan Chân đầu nhân do dự một chút, dung mạo bất phàm của đối phương làm cho ông bỗng nhiên thông suốt, “A, ngươi là người lần trước đưa công chúa trở về à? Ngươi chờ một chút, công chúa có việc.”
Tử Mạch mặc kệ mọi người, trực tiếp đi thẳng vào gian phòng hiện tại còn vẹn toàn nhất.
“Này! Công chúa hiện tại không thể quấy rầy đâu! A…”
Nói thì chậm, cửa đã nhanh chóng mở ra, cảnh tượng bên trong lộ ra trước mắt mọi người, thiếu niên nhất quán lạnh lùng cũng đã đỏ hoe đôi mắt, thiếu nữ hấp hối trong lòng y, trước ngực bị máu tươi nhuộm thắm.
Đan Chân đầu nhân nào còn để ý được Tử Mạch, lập tức bổ nhào đến bên chân Bách Hợp mà khóc rống: “Công chúa! Công chúa, người sao vậy? Làm sao vậy…”
Bách Hợp gượng mở tinh mâu, nhìn nhìn chúng nhân đang khóc thảm, bỗng nhiên phát hiện Tử Mạch, ánh mắt sáng lên, tuy rằng thoáng ảm đạm, nhưng tinh thần đã tốt hơn một chút. “Mọi người hãy nghe ta nói.”
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại, mọi người đều nhìn công chúa như vậy, ánh dương chiếu lên người nàng, tái nhợt lại long lanh động lòng người.
“Ta không chỉ thấy được việc trong quá khứ, những việc này vừa rồi ta đã cho Trúc Giản biết. Ta còn nhìn thấy tương lai của thế giới.” Bách Hợp dừng một chút, rồi nàng chậm rãi nói từng chữ cực rõ, “Về tương lai của thế giới, có một câu cực trọng yếu, xin mọi người nhất định phải ghi nhớ. Chiến Thần trấn Tây, Độc Thánh ninh Đông, Linh Vu thủ Nam, Tuệ Thiên an Bắc.”
Cả phòng người, tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe tiếng, gió khe khẽ thổi qua, có hương diễm hồng quả chầm chậm phiêu tán.
“Mấy câu này là một người trong bóng tối đã nói cho ta nghe, thanh âm đó chính là Diễm Hoàng.” Bách Hợp thở dài, “Kỳ thật Diễm Hoàng, đại khái từ ngàn vạn năm trước đã tính đến hết thảy, đã an bài cả rồi, phong ấn tứ phương phục hồi, chính là lúc đánh bại Nguyệt Cơ!… Chỉ có giọt lệ cuối cùng Diễm Hoàng lưu lại, có thể… Khụ khụ…”
“Công chúa!…”
“Bách Hợp…”
“Đan Chân đầu nhân…” Bách Hợp suy yếu gọi một tiếng, “Xin nhờ ông, cho mọi người hạnh phúc, ghi nhớ lời ta, vũ khí của ông không vì thù hận mà bạt, đừng… tìm người Hổ bộ báo thù…”
“Công chúa…” Đan Chân đầu nhân nghẹn ngào, hán tử kiên cường như thép, hảo hán trước nay tin thờ nam nhi rơi máu không rơi lệ, lúc này đôi mắt cũng không khỏi đỏ hoe, cắn răng, cúi đầu nói, “Công chúa yên tâm!”
Khóe miệng khẽ giương lên, Bách Hợp nở nụ cười nhợt nhạt, “Vậy là tốt rồi, ta vẫn hy vọng kiếp sau… kiếp sau vẫn có thể sinh trên mảnh đất này, đến lúc đó, hy vọng ta nhìn thấy, là một thế giới hòa bình tốt đẹp, không bao giờ còn như hôm nay… hôm nay… Khụ khụ! Khụ…” Một luồng đỏ tươi chói mắt khiến người ta chợt lạnh lòng.
“Bách Hợp! Đừng nói nữa, cô hiện tại nghỉ ngơi quan trọng hơn!” Ngay cả người như Trúc Giản, sống trong Ma Linh cung nhiều năm, ngoại trừ những lúc liên quan đến Tiểu Cúc, Thái Sơn đổ sụp trước mắt vẫn có thể không đổi sắc, mặt lúc này cũng đã biến sắc, vội đè vai Bách Hợp dường như đang muốn ngồi dậy.
“Ta không sao…” Bách Hợp miễn cưỡng xua tay, trước nhìn chúng tộc nhân Hồ bộ, lại nhìn Trúc Giản cảm tạ, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Tử Mạch…
… “Công chúa, đến ngồi bên lửa cho ấm đi! Thịt cũng sắp nướng xong rồi.” Nam hài tử nói, ánh mắt ngây thơ lấp lánh ngước nhìn nàng, “Em cũng ngửi thấy mùi rồi này.”
“A Đạt, ngươi thì biết cái gì?” Nữ hài tử nhìn có vẻ già dặn hơn một chút ở bên cạnh gí đầu nam hài không chút khách khí, cười hi hi nói, “Công chúa bây giờ làm sao có hứng ăn uống gì? Công chúa ấy, nhất định là đang nghĩ đến nam nhân ban ngày kia!”
“Người nào cơ?” Nam hài gãi đầu.
“Đương nhiên là khách nhân tuấn tú mang giày da hươu ở Huyễn Vân thành hôm nay đã đến xem công chúa nhảy trên đao nhọn kia!” Nữ hài cười sang sảng, “Người đẹp như vậy đích xác rất hiếm thấy, khó trách công chúa nhìn theo bóng y đến ngây người!”
“Nhưng công chúa của chúng ta cũng rất mỹ lệ mà!” Nam hài bất bình dẩu môi, “Nói không chừng y còn chưa từng gặp người xinh đẹp như công chúa đấy, đêm nay y nhất định ngủ không yên!”…
…
A! Đừng đi! Đừng đi… Thời gian khoái hoạt…. Tiếng cười của bọn hài tử dần đi xa, Bách Hợp thấy rõ gương mặt quan tâm mà bi thương của mọi người. Điều duy nhất làm cho nàng vui sướng, là Tử Mạch không còn lạnh nhạt như trước kia, trong ánh mắt nhìn nàng có ánh sáng nhu hòa đang lập lòe.
“Công chúa?… Công chúa người, đang cười gì?…” Đan Chân đầu nhân nói.
Nàng đã cười? Nàng đã cười sao? Đúng vậy, nàng không thể không cười. Nhớ lúc ở ngoại ô Huyễn Vân thành, bóng Tử Mạch đi xa khiến nàng tâm tàn ý lạnh, khi đó nàng tưởng rằng hai người sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nữa.
“Huynh có mặt, thật tốt…” Bách Hợp cười ra nước mắt, “Hóa ra dự cảm của ta cũng có lúc sai…” Nàng run rẩy tháo tú cầu làm theo lời A Sư miêu tả bên hông kia xuống, đưa đến trước mặt Tử Mạch, “Nhận nó, được không?…”
Màu vàng nhạt, hai chữ nhỏ xinh xắn – “Tử Mạch.”
“… Cảm ơn.” Tử Mạch nhận lấy, “Đẹp lắm.”
Nụ cười vĩnh hằng.