NHẤT LỘ AN NINH


Dùng đầu ngón tay xoa xoa điện thoại, nhìn màn hình không có tin tức gì, Thu Đồng bực bội thở dài.
Đã hai ngày An Ninh không liên lạc với cô.
Trong lòng trống rỗng, Thu Đồng không nhịn được nhấp một ngụm rượu, vị đắng lan tràn trong khoang miệng.

Cô không ngờ hậu quả của chuyện đó lại lớn như vậy, nếu như sau này An Ninh không tìm cô nữa thì sao giờ?
Hay là cô chủ động gửi tin nhắn? Cũng không có gì mất mặt đúng không? Tự an ủi mình, Thu Đồng do dự một chút rồi nhanh chóng chỉnh soạn tin nhắn WeChat.
Thu Đồng: [An An, chừng nào em khai giảng? Lúc đó chị sẽ đưa em đến trường]
Nửa tiếng sau, có tin nhắn trả lời: [Ngày mốt bắt đầu đi học, không cần phiền chị đâu, ba mẹ sẽ đưa em đi].
Giọng điệu lạ quá! Ngay cả những đường lượn sóng nhỏ dễ thương thường được sử dụng cũng mất tiêu!!! Thu Đồng cắn răng, tùy tiện ném ly rượu đi, đầu ngón tay mạnh mẽ chọc vào màn hình, móng tay tròn trịa gõ lên mặt kính màn hình vang lên tiếng cộc cộc cộc, lòng tràn đầy phiền muộn không biết trút đi đâu.
Mặc dù trong lòng cô muốn kéo cô gái nhỏ đến để răn dạy một phen nhưng nghĩ đến đôi mắt to đầy nước mắt của em ấy...!Thu Đồng hèn nhát trả lời: [Được].
Như vậy không được, cô gái nhỏ da mặt quá mỏng nên cảm thấy lúng túng, nhưng mà cô không cũng đâu có cần mặt mũi dữ vậy, có thời gian thì tìm em ấy nói chuyện thôi vậy, dính chặt lấy em ấy để dỗ dành mới được.

Nghĩ đến nếu sau này hai người đoạn tuyệt không lui tới nữa, Thu Đồng liền không nhịn được buồn bực, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót.
Đang lúc ủ rũ, có người ngồi xuống bên cạnh cô, mơ hồ dựa về phía cô nói: "Chị Đồng, tâm tình không tốt sao?"
Đèn trong quán bar mờ ảo, âm nhạc đinh tai nhức óc, Thu Đồng không chút biến sắc tắt điện thoại, nheo mắt nhìn sang.

Đó là một cậu trai chừng mười tám mười chín tuổi, làn da rất trắng dưới ánh đèn mờ tối, khuôn mặt tuấn tú lịch sự, nhìn qua có chút yếu ớt.
Thu Đồng cảm thấy cậu ta hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đó là ai, "Cậu là ai?"
Cậu trai có chút mất mát rũ mắt xuống, hàng mi đen nhánh phủ lên gương mặt một cái bóng nhỏ, trả lời: "Tôi là Trần Vi, người con thứ ba của Trần gia."
Nghe vậy cô bừng tỉnh: "Cậu là do Trương Chấn Vũ dẫn tới?", Trương Chấn Vũ là phú nhị đại trong nhóm của cô, với cô không quen thuộc lắm, nhớ tới có lần tụ hội Trương Chấn Vũ dẫn theo một cậu trai tới, Từ Giai Tư sau khi nhìn thấy còn chú ý một hồi, cười hì hì nói cậu trai kia là kiểu Thu Đồng thích, Thu Đồng lúc đó cũng liếc mắt nhìn.
Trần gia là một thành viên hạng bét trong giới nhà giàu của Hải thị, bị cô nhớ kỹ là bởi vì cuộc sống riêng của Trần gia vô cùng hỗn loạn, nghe nói rằng có một số mối quan hệ không rõ ràng giữa những người thân trong gia đình này,...!Chuyện ly kỳ nhất là sự việc nổ ra cách đây vài năm, Trần phu nhân ngoại tình với chú nhỏ, ông Trần sau khi phát hiện ra đã ly hôn với bà ấy, Trần phu nhân quay đầu liền gả cho người chú nhỏ kia.


Đây là một trò cười lớn cho người trong tầng lớp thượng lưu bọn họ lúc đó.

Trần Vi là con thứ ba của Trần gia nhưng không phải con của đại phu nhân kia sinh, cậu ta là con của người vợ thứ ba ông Trần cưới sinh ra, bởi vì tuổi tác quá chênh lệch với hai người anh trước nên cậu ta không có nửa điểm thực quyền, được nuôi dưỡng như cậu ấm nhà giàu vậy.
Quan sát tỉ mỉ một hồi cậu trai trước mặt, Thu Đồng nhíu mày, Trần Vi đúng là mẫu người cô "thích", có điều cái thích này chỉ là suy nghĩ của người ngoài.

Không biết từ lúc nào xuất hiện tin đồn trong giới, mọi người đều cho rằng cô thích kiểu mặt trắng nhỏ ôn nhu tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, mặt mày tinh xảo, khí chất tao nhã, Tiểu Bạch Thỏ đơn thuần.

Tin đồn cũng coi như được chứng thực khi người tình đầu tiên của cô chính là Minh Vũ, bao nuôi được bốn năm năm, điều này càng làm tăng thêm độ tin cậy của tin đồn, thậm chí Từ Giai Tư quen biết cô nhiều năm cũng tin vào điều đó.
Thu Đồng không quan tâm đến tin đồn này, tuy rằng cô đối xử với kiểu người này cũng có chút dịu dàng, nhưng chỉ là vì cô thích những người đơn giản chứ không phải cô có ham muốn đặc thù gì.

Ai đang ở sau lưng xúi giục con cừu non này tới trước mặt cô? Lần này cô đi ra ngoài không nói cho ai biết, càng không có hẹn trước với ai, chỉ là tùy ý dừng xe ở ven đường rồi tiến vào một quán bar.

Nếu như nói đây là duyên phận, Thu Đồng hoàn toàn không tin.
Thấy cô nhớ tới mình, cậu trai nở nụ cười thuần khiết, đôi mắt trong veo như suối, tràn ngập niềm vui vô cùng rõ ràng: "Chị Đồng, chị còn nhớ tôi hả? Tôi còn tưởng...".
"Cho rằng tôi đã quên cậu?", Thu Đồng cong môi cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
Trần Vi hơi đỏ mặt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng đúng, dù sao tôi cũng rất ít tham dự tiệc tùng tụ họp...."
"À...", Thu Đồng gật đầu, tiếp nhận câu chuyện của cậu ta, "Tôi nhớ hai tháng trước đã gặp cậu một lần ở Lưu Sa.

Sao vậy? Cậu không thích đi ra ngoài chơi sao?".
Trần Vi bị thần thái của cô làm cho mê mẩn, ấp a ấp úng có chút ngượng ngùng nói: "Uhm...!cũng không hẳn, chỉ là tôi thích ở nhà đọc sách hơn là đến quán bar."

Trắng nõn tuấn tú, lịch sự sạch sẽ, không trộn lẫn vào vòng phú nhị đại, rất ngây thơ, cư xử rất đúng mực, tựa hồ có dáng dấp của một học sinh gương mẫu đâu đây? Ah, xem ra là có chuẩn bị mà đến.

Biết tường tận những điều "yêu thích" của cô.
Như hắn mong muốn, Thu Đồng có chút hứng thú, nhướng mày hỏi: "Vậy hôm nay sao cậu tới quán bar?"
Trần Vi nâng mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh ở trong bóng tối lóe lên tia sáng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi muốn gặp một người."
Đây là muốn tiến vào chuyện chính, cô đã đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.

Nhưng không có biểu lộ ra ngoài, ngược lại rất có hứng thú hỏi: "Ai?"
Trần Vi không hề trả lời, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, trong mắt ngậm lấy ngượng ngùng cùng nhiệt tình.

Dưới bầu không khí náo nhiệt của quán bar, giữa hai người ngưng trệ một sự tĩnh lặng.
"Tôi?", Thu Đồng trầm mặc một hồi, biết đây là hắn muốn bản thân cô tự nói ra miệng, vì vậy cô thử thăm dò chỉ chỉ chính mình, khi nhận được sự đồng ý trong im lặng của hắn, cô phốc một tiếng bật cười.
Phản ứng của Thu Đồng không như mong đợi, Trần Vi còn không giỏi che giấu, hơi cau mày, nhỏ giọng gọi: "Chị Đồng.."
Giọng điệu có chút oan ức.

Thu Đồng thật vất vả mới ngừng cười được, nỗ lực phối hợp với màn diễn xuất của hắn ta: "Chà, tôi nhớ chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, đúng không?"
Trần Vi vội vàng giải thích: "Cũng chính là lần đó tôi đã thích chị! Chị Đồng, chị có tin vào vừa gặp đã yêu không? Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên.

Sau lần đó, tôi thường xuyên đến quán bar, nhưng không có gặp lại chị ở bất kỳ quán bar nào...!Lần này, tôi cũng là thử vận may tùy tiện đi vào, vậy mà lại gặp được chị!".
"Tôi cảm thấy, đây chính là duyên phận phải không", hắn ta kích động đến hai mắt đỏ lên, làm bộ thật giống một thiếu niên si tình.

Thu Đồng nhấp một ngụm rượu, nhướng mày khẽ cười: "Thật sự yêu thích tôi?".
"Uhm!".
Thu Đồng lắc lắc ly rượu, rượu màu hổ phách trong ly lắc lư, lấp lánh những đốm sáng, cô khẽ thở dài và nói: "Đáng tiếc, cậu rất hợp khẩu vị của tôi nhưng bên cạnh tôi có người rồi".
Trần Vi trở nên lo lắng, bật thốt lên: "Là Lâm Thư đúng không?"
Ánh mắt Thu Đồng lóe lên, "Sao, cậu biết cậu ta?", bên trong vòng phú nhị đại mặc dù biết cô có một tình nhân bao nuôi nhưng đều biết rõ bất quá đó chỉ là thú vui của cô mà thôi, căn bản không ai quan tâm Lâm Thư, càng sẽ không hỏi đến tên cậu ta.

Trần Vi này chỉ gặp cô ấy một lần, vậy mà lại biết người bên cạnh cô gọi là Lâm Thư.

Nên nói rằng hắn ta có tình cảm sâu nặng với cô hay là sớm có dự định rồi?
Trần Vi hiển nhiên là loại thứ hai, hắn ta như là không biết che giấu, gương mặt mặt lộ vẻ khó xử, nói quanh co: "Tôi, tôi mấy ngày trước có gặp cậu ta ở sân bay".
Nhìn dáng dấp có vẻ còn cái gì đó che giấu? Thu Đồng khẽ mỉm cười, "Tôi biết, trong suốt mùa hè tôi quá bận, không thể ở bên cậu ta được nên để cậu ta đi Pháp chơi cho biết, cậu ta mới về hôm kia".
Người bên ngoài nghe xong lời này khẳng định cho rằng cô có bao nhiêu cưng chiều cậu ta, Trần Vi cũng nghĩ như vậy, lập tức không nhịn được hỏi: "Tôi ở sân bay nhìn thấy cậu ta và một người phụ nữ tay trong tay xuống máy bay! Chị Đồng, hắn phản bội chị!".
Thu Đồng mặt lộ vẻ kinh ngạc, con ngươi trợn to nhìn về phía hắn: "Cậu nói là thật sao?", vẻ kinh ngạc trên mặt cô không phải giả, nhưng cũng không phải vì Lâm Thư phản bội, mà là cảm khái, thì ra Trần Vi này không cùng một phe với Lâm Thư.

Cô còn tưởng rằng Trần Vi được gửi tới bởi người nào đó đứng sau Lâm Thư, cảm thấy Lâm Thư không có nhiều tác dụng nên thay người.

Đối với chuyện Lâm Thư "ngoại tình" cô sớm có dự liệu, cô gái kia là do cô sắp xếp, cố ý ở một quốc gia lãng mạn như nước Pháp diễn một cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường phố.

Lâm Thư suy cho cùng thì tâm địa không quá sâu, không cách nào từ chối thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát kia nên không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta đã mắc cậu.
Nhưng mà tuy rằng Lâm Thư thay lòng, cùng cô gái kia trở thành người yêu nhưng cậu ta không giải thích tình hình với cô gái, càng không đề cập tới chấm dứt loại quan hệ này, mà lựa chọn tiếp tục duy trì dáng vẻ của một Tiểu Bạch Thỏ ôn nhu ngoan ngoãn, mấy ngày nay đã liên lạc với cô nhiều lần, chẳng qua là bày tỏ sự nhớ nhung và quan tâm của cậu ta đối với cô mà thôi...
Đệch, cô còn không biết mình là một cái bánh bao đó.

Trước có Lâm Thư sau có Minh Vũ, hiện tại lại tới một cái Trần Vi, nhưng trong lòng cô chỉ có cô gái nhỏ bảo bối thôi a!
Trần Vi dường như đang cố gắng diễn tốt nhân vật của mình, đầy mặt ngây thơ đơn thuần, nói thẳng: "Chị Đồng, tôi tuyệt đối không có lừa chị! Chị không nên yêu thích loại người như vậy!", tâm ý ở ngoài chính là hãy xem xét tới tôi đây nè.
Nhìn kỹ năng diễn xuất vụng về của hắn, đột nhiên cô cảm thấy thật vô vị.


Chân chính trong trắng như tờ giấy, thiên chân vô tà, cô đã từng gặp qua, hiện tại khi đối mặt với Trần Vi, sự giả tạo của hắn hiện ra trước mặt cô, giống như đang xem một bộ phim, đột nhiên có người cho cô xem một bản làm lại kém cỏi, cô còn phải giả vờ giả vịt nói là sẽ xem nó thật chăm chú, thiệt là mắc huệ.
Nghĩ đến cô gái nhỏ ngây thơ rực rỡ kia, trong nháy mắt cô liền mất đi tâm trạng vui vẻ, cau mày uống cạn ly rượu, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Vi cũng vội bước sát theo cô, không quên nói: "Chị Đồng, chị đi đâu vậy?"
Thu Đồng chán phải ngồi giả vờ với hắn, buồn bực mà vén tóc trên trán, cũng không quay đầu lại nói: "Đi tìm Lâm Thư để hỏi rõ ràng, tôi không tin cậu ta sẽ đối xử với tôi như vậy!", cô thực sự là một diễn viên chuyên nghiệp mà, trước khi đi còn không quên diễn kịch.
Trần Vi lập tức dừng chân lại, không thể tin được Thu Đồng lại là một người "tận tụy" như vậy, sự thực đặt trước mặt mà còn đang lừa mình dối người.

Càng không nghĩ tới, Lâm Thư trong lòng Thu Đồng lại có giá như vậy, lần này hắn nên làm sao mới có thẻ lẻn vào quan hệ này đây? Hắn sững sờ tại chỗ, nhìn Thu Đồng ngồi lên một chiếc xe thể thao mui trần đậu bên đường rồi đi ngày càng xa.
Thu Đồng không đi tìm Lâm Thư mà là lái xe đến Lộ gia.

Thời gian đã không còn sớm, trời cũng sắp tối, khi cô đỗ xe bên ngoài tiểu khu Lộ gia, điện thoại di động hiển thị đã chín giờ tối rồi.
Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng nhìn ô cửa sổ sáng đèn, trái tim bồn chồn bất an của cô chợt bình tĩnh lại.
Sau khi ngồi một lúc trong gió đêm mát mẻ, cô cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn WeChat.
Thu Đồng: [An An, đã ngủ chưa?]
Đối phương trả lời gần như ngay lập tức: [Chị, lập tức ngủ đây].
Thu Đồng: [OK, ngủ ngon].
Một lát sau, đèn trong cửa sổ tầng ba vụt tắt, căn phòng trở nên tối đen như mực, hòa vào màn đêm dày đặc xung quanh.

Đây vốn là một ngôi nhà bình thường, nhưng một ngày nọ, khi có một người đặc biệt sống trong đó, nó đã trở nên khác biệt.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Mình vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với chị ấy.
Thu Đồng: Bảo bối không để ý tới tôi, tôi nên làm sao bây giờ.....!Chà, tất nhiên là tôi đến dỗ dành ẻm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi