NHẤT LỘ SINH HOA

15

Thứ sáu tan làm về nhà, tôi bất ngờ trông thấy Mục Gia Hòa đang dưới tầng nhà mình.

Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán cây, ngả người ra phía sau, tay để trên đầu gối, trông vừa lười biếng lại vừa mệt mỏi.

Lúc bước lại gần, tôi vô thức giấu túi đồ nướng ra sau lưng, vẫn chưa yên tâm còn lấy túi che đi.

Hơi hối hận vì đã gói mang về, nhưng ngẫm lại bây giờ anh cũng không quản được tôi nữa thế là tôi bước tới một cách đầy tự tin.

Đang lúc nghĩ xem có cần chào hỏi không, như thể cảm nhận được điều gì đó Mục Gia Hòa quay đầu nhìn sang.

Hoàng hôn dần tắt, bầu trời xám xịt, cơn gió buổi tối thoảng qua mang theo mùi hương của cỏ cây.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, trái tim vốn đã bình tĩnh nay lại vì anh mà loạn nhịp.

Những cố gắng suốt mấy ngày qua của tôi đều đổ sông đổ biển hết cả, tôi tức giận, giận mình không có tiền đồ, giận mình vừa gặp Hứa Gia Hòa đã không chịu được.

Đáng đời, đáng đời vì anh mà ch.ết đi sống lại.

Tôi tức giận, trẻ con hét lên với anh: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”

Nói xong tôi chạy vào trong thang máy rồi đ.iên cuồng ấn nút, cánh cửa thang máy dần đóng lại chặn lại tầm mắt.

Tôi chán nản ngồi sụp xuống dưới đất.

Sau khi về đến nhà, tôi đã ăn hết đống thịt nướng, cảm giác vừa cay vừa tê, nước mắt trực trào.

Đêm đến, trằn trọc mãi cũng không tài nào ngủ được, bụng đau âm ỉ.

Đúng là cái miệng làm hại cái thân, đã lâu lắm rồi tôi không đau bụng thế này, tôi cũng không nhớ nổi mình đã đi vệ sinh mấy lần rồi nữa.

Tiêu chảy mất nước, tôi vịn tường đi về giường rồi mở ngăn kéo ra xem thì thấy hộp th.uốc trống không, gay rồi, hết th.uốc mất rồi.

Cầm điện thoại lên đặt th.uốc trên mạng xong, tôi nằm cuộn mình trong chăn.

Lúc tôi đau đến nỗi mồ hôi túa ra nhễ nhại thì điện thoại rung lên, là số lạ.

Ngón tay trượt trên màn hình điện thoại, nghe máy.

Tôi mệt mỏi lên tiếng: “Làm phiền anh để đồ trước cửa, cảm ơn.”

Sau khi cúp máy, điện thoại lại rung lên lần nữa.

“Tôi đang bận, anh để đồ trước cửa được rồi.”

Đang định cúp máy, giọng nói ở đầu bên kia đã khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút: “Tôi là Mục Gia Hòa.”

Còn chưa kịp lên tiếng thì anh lại hỏi: “Cậu bị ốm sao?”

Giọng điệu quan tâm.

Tôi nằm trên giường, mắt hơi mở rồi mơ mơ màng màng nói: “Đau bụng…”

“Mở cửa đi, tôi đang đứng trước cửa nhà cậu.”

Tôi ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ, anh vẫn chưa đi sao?

“Không cần, tôi muốn đi ngủ.” Tôi từ chối, thật ra tôi không hề muốn ngủ

“Ngoan nào, nghe lời uống th.uốc trước đã.”

Giọng điệu thân quen, là giọng nói cưng chiều và bất lực ấy, sống mũi tôi cay cay.

Anh là gì của tôi mà thích xen vào chuyện của tôi.

“Anh cứ để th.uốc ngoài cửa rồi mặc kệ tôi đi. Tôi tự biết uống, đau bụng không dậy nổi.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây: “Mật khẩu là gì?”

Tôi ngẩn người, sau khi phản ứng lại mới nói ra một dãy số. Lấy chăn trùm kín đầu, nín thở, tôi nghe thấy tiếng mở cửa rồi sau đó là tiếng cửa phòng ngủ bật mở, bước chân của anh mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại trước đầu giường tôi.

“Ngồi dậy được không?”

Tôi ló đầu ra nói: “Không được… đưa th.uốc cho tôi đi.”

Sau đó giơ tay ra.

Mục Gia Hòa ngó lơ tôi, anh cúi người xuống bế thốc tôi lên, sau đó đi đến phòng khách rồi đặt tôi ngồi trên ghế sô pha.

Tôi ôm gối, xấu hổ hai má đỏ bừng.

Anh rót cho tôi một cốc nước ấm.

Tôi không lên tiếng, tâm hồn treo ngược cành cây, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tới tận tim, tôi uống một hớp nhỏ.

Lâm Y và Mục Doanh nói sai rồi, rõ ràng là Mục Gia Hòa chạy tới làm phiền tôi, mỗi lần tôi lấy hết can đảm buông tay anh anh lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Mục Gia Hòa, tôi thấy anh rất có tiềm năng làm trai đểu đấy.”

Câu nói bất chợt của tôi đã phá tan bầu không khí im lặng này.

Anh nghiêng đầu, không hiểu nhìn tôi.

Tôi nhìn anh rồi gằn giọng nói: “Đứng núi này trông núi nọ, đã có bạn gái rồi còn tới đây làm phiền bạn gái cũ.”

Mục Gia Hòa ngẩn người, anh bật cười.

Anh còn không biết xấu hổ mà cười, anh chẳng hiểu gì cả, không hiểu tôi đã đau lòng, tức giận và ghen tị nhường nào.

Ấm ức, tôi cúi đầu ủ rũ nói: “Mục Gia Hòa, anh có thích Lâm Y không?”



Không đợi Mục Gia Hòa lên tiếng trả lời tôi đã ngước mắt nhìn sang, thấy anh đang nhìn mình, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh.

“Thú thật, tôi không có cảm giác với cô ấy nhưng mỗi lần gặp cậu tôi lại vô thức muốn tới gần.” Ngừng lại một chút, Mục Gia Hòa lại nói tiếp: “Lạ lắm phải không? Cô ấy mới là bạn gái của tôi, xem ra tôi đúng là một thằng đểu thật rồi.”

“Đừng nói nữa.” Tôi không muốn nghe nữa, tôi sợ mình sẽ không đủ kiên định mà lung lay.

Tôi vùi đầu vào đầu gối rồi buồn bã nói: “Anh biết tôi vẫn còn thích anh, tại sao còn nói ra những lời này.”

“Được, không nói nữa.” Đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng, anh xoa đầu tôi rồi hỏi: “Còn đau không?”

Tôi lắc đầu.

Lại chìm trong im lặng, tôi len lén nhìn anh thì thấy anh đang cầm đồ chơi của mèo trên bàn trà lên nghịch.

Đó là thứ anh tặng tôi.

“Trả đây.”

Tuy anh không còn nhớ nhưng tôi vẫn đỏ mặt giành lại, đã nói là sẽ quên nhưng tôi vẫn giữ lại đồ anh tặng.

“Được.” Mục Gia Hòa thân mật bẹo má tôi, khóe miệng cong cong.

Tôi thẫn thờ nhìn anh, khóe mắt cay cay.

Hôm nay đã là lần thứ mấy tôi rung động rồi.

Mục Gia Hòa luôn như thế, rõ ràng anh đã có bạn gái rồi nhưng vẫn tới trêu chọc tôi.

“Chúng ta đã chia tay rồi.” Tôi tốt bụng nhắc nhở anh.

Mục Gia Hòa chỉ nhìn tôi, mãi lâu sau anh mới chuyển dời ánh mắt rồi khẽ nói: “Tôi biết.”



Sau khi uống th.uốc cơn đau cũng không còn nữa, nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng mười rưỡi rồi.

Muộn lắm rồi.

Anh nên rời đi rồi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Mục Gia Hòa đã chủ động nói lời tạm biệt.

Anh đi rồi nhưng tôi vẫn ngồi trên sô pha tay cầm ly nước, nước trong cốc cũng đã nguội.

Tôi đi chân trần ra tới cửa, qua mắt mèo tôi nhìn thấy Mục Gia Hòa đang đứng tựa người vào bức tường cạnh thang máy, anh nhìn thẳng vào cửa nhà tôi, thang máy đứng im vẫn chễm chệ dừng ở tầng một.

Mục Gia Hòa ngước mắt lên nhìn, bốn mắt chạm nhau tôi giật mình ngồi sụp xuống dưới đất, dù rằng tôi biết anh sẽ không trông thấy mình.

Muốn quên đi một người mình thích nhiều như thế nào có dễ dàng? Tôi đã từng rất cố gắng không nhớ tới Mục Gia Hòa nữa nhưng cứ hễ anh đến gần lòng tôi lại nổi sóng.

16

Mấy hôm sau, đang lúc mơ mơ màng màng nằm trên giường tôi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là số lạ, tôi trở mình nhân tiện ấn từ chối.

Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng.

Bị đánh thức vốn đã không vui mà đối phương lại cứ liên tục gọi tới, tôi nổi giận.

Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã nói ngay: “Gia Hòa có ở chỗ cô không?”

Tôi: “...”

Tôi dụi mắt rồi mới nhận ra đó là giọng của Lâm Y.

“Cô nói gì cơ?”

Tôi không còn gì để nói, muộn thế này rồi sao Mục Gia Hòa lại ở chỗ tôi được chứ? Càng không có chuyện tôi giữ anh qua đêm ở nhà mình.

“Cô rảnh rỗi quá hả? Tôi muốn đi ngủ.”

Im lặng hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng nức nở của Lâm Y: “Không thấy Gia Hòa đâu nữa.”

“Anh ấy biến mất rồi sao?”

“Nếu cô biết anh ấy ở đâu xin hãy nói cho tôi biết, tôi và Mục Doanh đều rất lo cho anh ấy. An Tranh xem như tôi cầu xin cô…”

Cúp máy, cơn buồn ngủ của tôi cũng tan biến.

Mục Gia Hòa biến mất… thì liên quan gì đến tôi?

Tuy nghĩ là thế nhưng đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhưng tôi vẫn không sao chợp mắt được.

Chắc phải gấp lắm nếu không Lâm Y sẽ không tìm tôi lúc nửa đêm nửa hôm thế này đâu.

Mở wechat ra, tôi nhắn tin cho Mục Gia Hòa: “Anh đang ở đâu? Chị và bạn gái của anh đang rất lo cho anh đó” ngón tay lưỡng lự trên nút gửi đi, ngập ngừng một lát tôi xóa hai chữ bạn gái rồi đổi thành Lâm Y mới ấn gửi, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

Trằn trọc mãi trên giường, thỉnh thoảng tôi lại cầm điện thoại lên xem, nhưng không có lấy một tin nhắn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ mờ chiếu qua chiếc rèm cửa sáng cả một góc phòng.

Tôi xuống giường, đi chân trần đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại rồi xoay người tựa vào tượng, tay nắm chặt điện thoại.

Tôi gọi cho Mục Gia Hòa.

Nhưng không có ai bắt máy…

Gọi lại, vẫn không có ai bắt máy.

Tôi bắt đầu lo sợ, có phải Mục Gia Hòa đã gặp phải chuyện gì rồi không?

Không biết tại sao tôi chợt nhớ, từng có một đêm hệt như bây giờ, cuộn mình trong chăn tôi đã gọi cho Mục Gia Hòa không biết bao nhiêu lần, gửi cho anh biết bao tin nhắn nhưng vẫn không có hồi âm.

Trong căn phòng tối, tôi nhìn ánh sáng duy nhất mà lòng nặng trĩu.

Quay về giường rồi nằm sấp xuống, chống cằm lên tay, khóe mắt cay cay.

Tự dưng tôi lại rất muốn khóc.

Mục Gia Hòa luôn làm người khác lo lắng như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi