NHẤT LỘ - TRẦM GIANG NHẤT


Cuộc sống chia tách, thế giới của Triệu Thanh Khê gió êm sóng lặng như trước, mà N thị cũng đã thay đổi một bầu trời. Tin tức Vương Thành Ba bị bắt giữ để thẩm vấn rốt cuộc được công bố ra, trong lúc nhất thời N thị hỗn loạn huyên náo, những quan lớn có liên quan liên tiếp rơi ngựa, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của những công ty lớn bị bắt giữ, tin tức phô thiên cái địa* ở N thị thậm chí cũng tạo thành ảnh hưởng thật lớn đến cả nước, những người thuộc giới chính thương (chính trường + thương nhân) ở N thị đều hoảng sợ, đặc biệt là những người có tiếng tăm từng liên quan hoặc nhiều hoặc ít với Vương Thành Ba, mỗi người đều cảm thấy bất an, hận không thể lập tức phủi bỏ quan hệ.
(*Trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh)
Quan lớn địa phương tham ô hủ bại vẫn là tiêu điểm của tin tức dư luận, dân chúng đều vui vẻ chú ý, đặc biệt chính thương cấu kết với nhau làm việc xấu, bởi vì phổ biến, bởi vì ít được đưa ra ánh sáng, cho nên người xem và người mắng chửi càng nhiều. Trương Lâm đang ở N thị, tất nhiên cũng nghe được không ít tin tức, thật giả không bàn tới, chỉ là bị làn truyền thì đã có đến ba phần sóng gió.
Nàng không biết liệu Trương Tử Đồng có thực sự liên quan đến vụ án của Vương Thành Ba hay không, cũng không rõ Thanh Khê có biết tin tức này hay chưa, huống chi Thanh Khê cùng Trương Tử Đồng đã chia tay, nếu như nói với Thanh Khê loại tin tức chưa xác thực này sẽ chỉ làm cho trái tim thật vất vả mới bình tĩnh lại của Thanh Khê bắt đầu gợn sóng, tổn thương một lần đã đủ rồi, nàng cũng không muốn \ Thanh Khê lại tổn thương thêm lần nữa, vì thế cũng không nói việc này với Thanh Khê.
Nhóm thương nhân đầu tiên bị yêu cầu hỗ trợ điều tra không có Trương Tử Đồng, điểm ấy rất nhiều người đã đoán trước được, bao gồm cả bản thân Trương Tử Đồng.
Sau khi bị bãi chức ở công ty Trương Tử Đồng rất ít chú ý đến chuyện của công ty, nếu không phải Tiếu quản lý phòng Kế hoạch liên hệ với nàng, chỉ sợ nàng vẫn chưa biết tập đoàn Hằng Tín đã sắp đổi chủ.
"Ba, rốt cuộc sao lại như vậy?" Vội vàng về nhà, Trương Tử Đồng không thể tin mà hỏi Trương Hằng Tín.
Trương Hằng Tín cùng Tôn Ngọc Vân đang ăn cơm trưa, đối mặt với câu hỏi của Trương Tử Đồng, hắn chính là bình tĩnh nói: "Đã trở về thì cùng ngồi ăn với ba và mẹ con đi, bình thường ngay cả cái bóng của con cũng nhìn không tới, cũng không biết suốt ngày con đang lêu lổng làm cái gì."
Tôn Ngọc Vân cũng kéo Trương Tử Đồng ngồi xuống, đứng dậy lấy thức ăn cho nàng.
"Là vì con mới bán cho Từ Lâm?" Nếu Từ Lâm đã nắm được hơn 50% cổ phần công ty, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hằng Tín, phương pháp, Trương Tử Đồng rất rõ ràng.
"Giá hắn đưa ra không thấp, chúng ta không tính là chịu thiệt."
"Nhưng tập đoàn Hằng Tín là tâm huyết cả đời của ba mẹ!" Nữ nhi thật vô dụng, lúc trước nghĩ rằng bản thân rất tài giỏi, hóa ra thật sự giống như những gì người khác mắng, là một kẻ ngốc.
"Công ty đã sớm giao cho con, không có chúng ta cũng không cần phải đau lòng."
Tôn Ngọc Vân cầm thức ăn đi ra nhìn thấy gương mặt càng ngày càng gầy của nữ nhi, vỗ vỗ đầu của nàng, giống như lúc còn nhỏ, "Tử Đồng, tâm huyết cả đời của mẹ và ba con không phải là công ty, mà là con."
Chỉ cần nữ nhi hảo hảo, những thứ khác, bọn họ còn có cái gì luyến tiếc chứ.
"So với lão Từ, Hồ gia bên kia mới là vấn đề con nên lo lắng, quan trường có quy củ của quan trường, nên tìm người nào con cũng phải rõ ràng." Trương Hằng Tín đặt cái chén xuống, đi vào thư phòng cầm một cái hộp hình chữ nhật ra, "Lương thúc thúc của con coi trọng tranh chữ, con đưa cái này qua cho hắn."
Lương thúc thúc, đến lúc này, người mà nàng có thể hy vọng bất quá cũng chỉ còn hai người mà thôi, thứ nhất là Từ Lệ, thứ hai là Lương Nguyên Chính. Từ Lệ nói, chỉ cần nàng có thể làm cho Hồ Dịch Bân từ bỏ chuyện nhằm vào nàng, vậy những chuyện còn lại hắn đều có thể giúp nàng giải quyết. Muốn Hồ Dịch Bân từ bỏ chuyện nhằm vào nàng, hiện tại xem ra, Lương Nguyên Chính có thể là một người hữu hiệu nhất.
Nếu như lúc trước Lương Nguyên Chính có thể giới thiệu Hồ Dịch Bân cho Trương Tử Đồng quen biết, vậy hắn tất nhiên là có giao tình không tệ với Hồ Dịch Bân thậm chí là toàn bộ Hồ gia.
Lương Nguyên Chính không hỏi Trương Tử Đồng về tình hình của Vương Thành Ba, chính là đắm chìm vào bức tranh chữ mà nàng mang đến kia, mà nàng cũng không vội, ngồi ở một bên chậm rãi chờ đợi, thẳng đến khi sắc trời dần tối, Lương Nguyên Chính nói nàng ở lại ăn cơm chiều.
"Tối nay nữ nhi của ta cũng sẽ trở về, nàng vừa bắt đầu thực tập, ngươi cần phải hảo hảo chỉ bảo cho nàng một chút a!" Cất tốt bức tranh chữ, lại để cho a di trong nhà làm thêm thức ăn, lúc này Lương Nguyên Chính mới cười nói chuyện tán gẫu với Trương Tử Đồng.
Chỉ biết là Lương thúc thúc có một người con trai nhỏ hơn mình một chút, lại không biết hắn còn có một người con gái nữa, trong lòng Trương Tử Đồng nghi hoặc, trên mặt lại cười đến tao nhã chân thành: "Thiên kim của Lương thúc thúc, vậy nhất định là đâu ra đó, chỉ bảo thì không dám, kinh nghiệm thì coi như có một chút, không làm cho Lương thúc thúc chê cười là tốt rồi."
Lúc sắp đến giờ ăn cơm, cuối cùng Trương Tử Đồng cũng gặp được vị Lương tiểu thư trong truyền thuyết này.
Lương Thanh Nhiễm trở về phòng ngủ một chuyến, lúc đi ra đã thay đổi một bộ quần áo.
"Tử Đồng, đây là người ta nói với ngươi, nữ nhi của ta, Lương Thanh Nhiễm." Lương Nguyên Chính nghĩ rằng hai người là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên làm giới thiệu: "Thanh Nhiễm, vị này là nữ nhi của Trương bá bá, Trương Tử Đồng, Tử Đồng tỷ của con là người nổi tiếng trong giới kinh doanh ở N thị đã làm cho rất nhiều tiền bối phải mặc cảm a, con phải hảo hảo học tập nàng a."
Khó trách lúc trước cảm thấy Lương Thanh Nhiễm nhìn rất quen mắt, hóa ra là nữ nhi của Lương thúc thúc, chuyện làm Trương Tử Đồng khó hiểu là, hai nhà đều là giao hảo, mặc dù gặp gỡ nhau không nhiều nhưng bất quá cũng có vài lần, con trai cùng phu nhân của Lương Nguyên Chính nàng đều gặp qua vài lần, duy nhất Lương Thanh Nhiễm là hôm nay mới nhìn thấy, về tình về lý, chuyện này cũng có chút kỳ quái. Bất quá có vài vấn đề chỉ có thể đặt ở trong lòng, Trương Tử Đồng đương nhiên sẽ không hỏi những thứ này, khách sáo một hồi, hai người cũng đều ăn ý mười phần mà không nói ra chuyện đã từng gặp mặt.
Lúc ra về là đích thân Lương Nguyên Chính ra tiễn, hắn nói với Trương Tử Đồng: "Tử Đồng, lần này ta chỉ sợ là không giúp được ngươi, sự tình liên quan quá lớn. Chuyện của người và Dịch Bân ta cũng biết một chút, chính là cục diện bây giờ ta không tiện ra mặt, chỉ có thể tận lực giúp ngươi một chút thôi."
Này cũng là nằm trong dự kiến, người làm chính trị, thường thường là rút giây động rừng.
"Ta biết, Lương thúc thúc, cám ơn ngươi."
Nhìn thấy cục diện càng ngày càng khẩn trương, ngay khi Trương Tử Đồng nghĩ rằng chỉ có thể ngồi chờ chết, Tô Viên đến tìm nàng, vốn không có tâm tình gặp Tô Viên, nhưng Tô Viên cố ý muốn gặp, hơn nữa còn nói, là có một người khác muốn gặp nàng.
Có một người khác. Trương Tử Đồng cau mày, không ngừng nhấm nuốt bốn chữ này, thẳng đến khi Lương Thanh Nhiễm xuất hiện.
Tô Viên đi ở phía trước Lương Thanh Nhiễm, không che mất chút khí chất nào của Lương Thanh Nhiễm, nàng khẽ gật đầu với Trương Tử Đồng, sau đó thản nhiên ngồi xuống, Tô Viên đang kéo ghế muốn ngồi xuống, Lương Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn một cửa hàng bán thức ăn nhẹ đặc sắc, thản nhiên nói: "Trên đường Ngô Sơn có một tiệm trà, bánh ngọt bông tuyết ở đó thật lâu rồi chưa ăn, có chút muốn ăn."
"Ta đi mua!" Tô Viên lập tức nói.
"Không cần." Lương Thanh Nhiễm tùy ý liếc mắt nhìn Trương Tử Đồng một cái, "Quá xa."
"Đường Ngô Sơn xa bao nhiêu chứ, ta bắt taxi đi, rất nhanh." Làm như là sợ Lương Thanh Nhiễm không cho nàng đi, Tô Viên nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.
"Lương tiểu thư là coi Tô Viên như khỉ con mà đùa giỡn sao?" Chờ trà được đưa lên, khóe miệng Trương Tử Đồng mới mang cười, hơi châm chọc nhìn Lương Thanh Nhiễm.
"Ta nghĩ rằng, Tô Viên càng giống heo con."
Ngữ khí của Lương Thanh Nhiễm vẫn là thản nhiên, Trương Tử Đồng nhướng mày, nữ nhân này quả nhiên rất lợi hại.
"Rất ngu xuẩn?"
"Rất đơn thuần."
"Đúng là rất đơn thuần." Bằng không làm sao sẽ khờ khạo mà yêu thương loại mỹ nữ xà này.
"Không biết Lương tiểu thư tìm ta có chuyện gì?" Trương Tử Đồng nhìn nhìn ra bên ngoài, như có chút đăm chiêu nói, "Còn cần để Tô Viên tránh đi."
Lương Thanh Nhiễm đối với lời đùa cợt của nàng làm như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng uống trà, thẳng đến khi nàng không kiên nhẫn khẽ nhíu mày, mới không nhanh không chậm nói: "Tập đoàn Hằng Tín không tệ."
Trương Tử Đồng nhíu mày càng chặt : "Ta không phải là Tô Viên, không phải ngươi nói một câu không tệ thì ta sẽ nghĩ biện pháp để đưa cho ngươi."
"Ngươi thật sự không cần phải đưa cho ta." Lương Thanh Nhiễm nhẹ nhàng mà uống một ngụm trà, tiếp tục nói, "Bất quá ta muốn đưa cho nàng."
"Nàng?"
"Lão bản của ta."
Nàng cười khẽ, còn là thản nhiên tươi cười, không giống với lần đầu tiên gặp mặt, Trương Tử Đồng nghi hoặc hàm ý trong lời nói nhẹ nhàng của Lương Thanh Nhiễm, nữ nhân kia quanh thân đều là hàn khí một chút phong vị thanh thuần cũng không có, nàng hỏi: "Lão bản của ngươi?"
"Trình Nghiêm Chỉnh."
"Phương Trình quốc tế, Trình Nghiêm Chỉnh?"
Lương Thanh Nhiễm đặt điện thoại lên bàn, hàm chứa ý cười như có như không: "Là nàng."
Trương Tử Đồng thu hồi địch ý, nàng liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn đang phát sáng mà Lương Thanh Nhiễm đặt lên bàn một cái, hỏi: "Nàng cũng muốn tập đoàn Hằng Tín?"
"Nàng còn chưa từng muốn có thứ gì đó."
Nàng như có chút đăm chiêu nhìn Lương Thanh Nhiễm, "Vậy..."
"Ngươi muốn, nàng cần, hai người trao đổi."
Tầm mắt giao nhau, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
"Từ Lâm bên kia..." Trương Tử Đồng cúi đầu trầm tư.
Lương Thanh Nhiễm cắt ngang lời của nàng, "Chỉ cần chưa ký tên, ai cũng có cơ hội để đổi ý, về phần Từ Lâm bên kia, chúng ta tất nhiên sẽ xử lý tốt."
"Ngươi cam đoan có thể giải quyết chuyện của ta?" Nàng cũng chưa quên Lương Thanh Nhiễm vẫn chỉ là đang thực tập mà thôi.
"Nàng sẽ giúp ngươi giải quyết."
"Trình Nghiêm Chỉnh?" Trương Tử Đồng nói, "Nàng thật buồn chán."
"Vậy sao?" Lương Thanh Nhiễm nghiêng đầu, mái tóc đen dài từ đầu vai trượt xuống, "Ta lại cảm thấy, nàng rất thú vị."
"Nga? Thú vị đến mức ngươi muốn xâm nhập tìm hiểu sao?"
"Nữ nhân giống như là bí mật, hiểu biết chính là phá hủy."
"Ngươi sợ phá hủy?"
"Ta không muốn tự rước lấy phá hủy."
"Tô Viên sẽ không để cho ngươi bị phá hủy." Ánh mắt Trương Tử Đồng nhìn về phía sau nàng, Tô Viên đang cầm theo một cái hộp giấy đi tới.
Đáng tiếc ánh mắt Lương Thanh Nhiễm vẫn như trước không có chút biến hóa, nàng nói: "Hủy không được, tất nhiên cũng cứu không được."
Trương Tử Đồng lắc đầu, không nói lại, lúc này Tô Viên đã đến gần, vẻ mặt hưng phấn: "Tiểu Nhiễm, bánh ngọt ta mua được rồi."
"Để đó đi."
"Ta giúp ngươi lấy một miếng đi, có rất nhiều người mua bánh ngọt a!"
Tô Viên cao hứng phấn chấn mở hộp lấy ra một cái bánh ngọt khéo léo, đưa đến trước mặt Lương Thanh Nhiễm, Trương Tử Đồng nhìn thấy Lương Thanh Nhiễm trong nháy mắt nhíu mày, vì thế nói với Tô Viên: "Tô Viên, nàng cũng không phải không có tay, ngươi hầu hạ tận tâm tận lực như vậy đề làm chi."
"Ta..."
"Các ngươi ăn đi, ta còn phải về công ty đưa văn kiện, Trương tổng, tái kiến." Bàn tay cầm bánh ngọt của Tô Viên còn đang giơ lên, Lương Thanh Nhiễm đã đứng lên, gật đầu chào Trương Tử Đồng.
Sauk hi thanh toán, Lương Thanh Nhiễm trực tiếp lên xe về công ty, nàng không phải cố ý làm tổn thương Tô Viên, chính là tiếp xúc quá mức thân mật nàng vẫn không thể tiếp nhận, tha thứ cho nàng, giữa hai người, luôn cần có một khoảng cách an toàn— bao gồm cả Tô Viên, cũng bao gồm cả người kia.
Tácgiả nói ra suy nghĩ của mình: Vẫn luôn cảm thấy, cái gọi là 'công', hẳn làngười chiếm ưu thế trong một mối quan hệ, mà cũng chính là "Công tâm".    

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi