NHẠT MÀU

Bố Bố khóc mệt rồi, hai mắt vừa đỏ lại vừa sưng, nom như một bé cá vàng mắt sưng. Bé nằm nhoài trên vai Tụng Nhiên gật gà gật gù. Tụng Nhiên ôm lấy bé, ấm giọng thì thầm dỗ dành: "Bố Bố, để anh dẫn em đi tắm, tắm xong mình đi ngủ một giấc, được không nào?"

"Được ạ..."

Bố Bố mềm nhũn, cái đầu nhỏ rũ xuống vì buồn ngủ.

Tụng Nhiên ôm bé đi tắm, bên trong màn hình giám sát chỉ còn lại một căn phòng ngủ trống rỗng.

Hạ Trí Viễn đoán ít nhất hai người họ cũng phải mất nửa tiếng mới ra ngoài, bèn đến phòng bếp pha một tách cà phê. Chờ khi bưng cà phê về, Bố Bố đã tắm xong, đang quấn một chiếc khăn tắm nhỏ nằm trên giường ngủ gật. Mà Tụng Nhiên đang đứng trước tủ quần áo lật tìm đồ trong một tủ quần áo to.

"Áo ngủ, áo ngủ... Áo ngủ giấu ở đâu ấy nhỉ?"

Cậu vừa tìm vừa tự hỏi.

Áo thun trắng bị nước thấm ướt khẽ dán vào da, để lộ một đoạn eo thon gầy. Có lẽ áo ướt dính vào người hơi khó chịu nên Tụng Nhiên dứt khoát nắm lấy vạt áo cởi thẳng ra.

Hầu kết Hạ Trí Viễn hơi động, bất giác nuốt ngụm cà phê trong miệng xuống.

Bất ngờ là Tụng Nhiên có một vóc người không tệ lắm. Màu da trắng, hẳn cậu làm công việc trong nhà. Cơ lưng cân xứng, đường vai thẳng tắp, nhìn vừa trẻ trung vừa có sức sống. Nếu như có thể có hỗ trợ tập luyện trong một thời gian, tin chắc rằng sẽ càng dễ nhìn hơn.

Hạ Trí Viễn tập gym mười bốn năm, có chứng chỉ giảng dạy tư nhân chuyên nghiệp do ACE cấp*. Anh chưa từng dạy ai, nhưng lúc này lại có ý nghĩ sau khi về nước sẽ đưa Tụng Nhiên đi luyện tập cùng một chỗ.

*ACE: American Council of Exercise, là một hội đồng về Thể dục thể thao Mỹ, là nơi cấp chứng chỉ đào tạo huấn luyện viên cá nhân (CPT) trong nghề PT.

Tụng Nhiên hoàn toàn không biết mình đã bị nhìn hết, vẫn đang tận tụy thực hiện chức trách của một chàng vú em. Cậu tìm được một bộ áo ngủ vịt vàng trong tủ quần áo rồi cầm cổ áo rũ rũ, lại ôm Bố Bố đã ngủ thành một bãi bùn nhão dậy. Đầu tiên cậu tròng hay cánh tay nhỏ của bé vào áo, hai chân nhỏ vào ống quần, lại dần dần cài cúc.

Trong suốt quá trình này, Bố Bố vẫn luôn ngủ gật, mềm nhũn nằm trong khuỷu tay cậu như một viên kẹo đường bị hòa tan. Bé ngã trái ngã phải, mặc người định đoạt, xoay ra đủ loại tư thế buồn cười, giày vò thế nào cũng không tỉnh. Tụng Nhiên thấy bé đã ngủ say, bèn rón rén đặt bé trong ổ chăn, nhưng lúc cậu vừa rút tay ra thì Bố Bố đã bừng tỉnh.

"Anh ơi!" Bố Bố nhanh chóng níu một đầu ngón tay cậu lại, khẩn trương hỏi: "Anh muốn đi hả?"

Tụng Nhiên vội nói: "Anh không đi, anh ra ngoài an ủi chị Lâm Hủy một chút rồi quay lại. Chị ấy cũng giống như em, cũng đang khóc đấy. Bố Bố cứ an tâm ngủ nha, anh cam đoan chờ lát nữa em mở mắt ra thì nhất định anh đã ngủ bên cạnh em rồi."

Bố Bố giơ ngón út lên: "Nghéo tay đã!"

Tụng Nhiên ngoéo ngoéo tay xong, bé mới an tâm ngửa đầu nhận một cái hôn ngủ ngon rồi chui vào trong chăn ngoan ngoãn ngủ.

Hạ Trí Viễn nhìn hai người, bỗng bùi ngùi khôn kể – Những hành động đơn giản và dịu dàng như vậy đã không còn xảy ra giữa anh và Bố Bố lâu lắm rồi. Bố Bố còn ỷ lại Tụng Nhiên hơn anh tưởng tượng. Trước mặt Tụng Nhiên, bé con sẽ gỡ mặt nạ xuống, dâng một trái tim bé nhỏ mà yếu ớt lên, mong nhận được thấu hiểu, khẩn cầu che chở. So sánh với người làm bố chính quy này, dường như Tụng Nhiên mới là người thật sự được Bố Bố dựa dẫm tin tưởng.

Hiện thực khiến người ta chán nản, nhưng Hạ Trí Viễn không cảm thấy giận.

Người sai là anh, chứ không phải Tụng Nhiên.

Sau khi Bố Bố ngủ, Tụng Nhiên vào phòng tắm dùng máy sấy sấy khô áo thun rồi mặc lại trên người. Trước khi ra cửa, cậu nhìn thấy chiếc điện thoại trẻ em đang rơi trên giường, màn hình vẫn đen kịt, bèn thuận tay mang ra ngoài.

Tiểu Q vẫn đang ngồi xổm bên góc tường thấy mục tiêu di chuyển vị trí, bèn nhanh chóng tỉnh lại khỏi trạng thái chờ, theo sau lưng Tụng Nhiên như một cái đuôi nhỏ. Tụng Nhiên không để ý, bèn tiện tay đóng cửa phòng, cửa vô ý va vào tiểu Q cái "Rầm" khiến nó quay ba mươi độ, hình ảnh theo dõi cũng rung lắc dữ dội, khiến phòng khách Hạ Trí Viễn như gặp một trận động đất mạnh cấp tám.

Hạ tiên sinh thường xuyên chú ý demo nhướn mày, đặt tách cà phê xuống rồi ghi chú lại trong mục chú ý của tiểu Q: Giảm xóc quá kém, cần phải tối ưu.

May là tiểu Q rất rắn chắc, không bị gì. Sau mấy giây choáng váng, nó tự động điều chỉnh phương hướng chính xác, lại đi theo Tụng Nhiên ra ngoài.

Lâm Hủy ngồi buồn ngủ trong phòng khách. Thấy Tụng Nhiên đi ra, cơn buồn ngủ của cô chạy sạch trong nháy mắt, vội lo lắng hỏi: "Bố Bố thế nào rồi? Còn khóc không?"

"Ổn rồi, không khóc nữa." Tụng Nhiên cười cười chỉ đầu mình: "Nhưng tôi thì không ổn lắm, tế bào não sắp chết sạch rồi."

Lâm Hủy vội vàng dịch sang chừa một chỗ cho Tụng Nhiên: "Khổ cực thế sao?"

Tụng Nhiên nhíu mày: "Đương nhiên, dỗ trẻ con là một việc cần kỹ thuật, rất hao tốn thể lực. Đặc biệt là những bé vừa thông minh vừa nhạy cảm như Bố Bố, mỗi vẻ mặt không đúng đều sẽ lộ hết. Dỗ bé một lần, ba ngày sau hết sạch sức nói dối."

Cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Hủy, đưa di động tới: "Được rồi, dù thế nào thì tôi cũng đã giữ cái sọt thay cô rồi, bây giờ cô chỉ còn một nhiệm vụ – Gọi điện thoại xin lỗi Hạ tiên sinh."

Lâm Hủy nghe xong thì nhảy ra xa ba thước như một cái lò xo: "Đừng đừng đừng, tôi không dám!"

Tụng Nhiên kỳ quái hỏi: "Cái này có gì mà không dám?"

Lâm Hủy nói nhỏ như muỗi kêu: "Tôi... Tôi sẽ bị đuổi việc."

Tụng Nhiên cười không dừng được, cậu gỡ năm ngón tay cô nàng ra, nhét di động vào: "Thế không gọi điện thoại là không bị đuổi việc à? Logic này không có đâu. Nếu Hạ tiên sinh thật sự muốn đuổi việc cô thì cô có giả câm giả điếc cũng vô dụng. Nhanh lên, đưa đầu một đao mà rụt đầu cũng một đao, dũng cảm một chút, gọi đi."

"Đừng!" Lâm Hủy tránh không kịp, vội ném lại chiếc điện thoại như củ khoai lang bỏng tay về cho cậu: "Đuổi việc thì đuổi việc, quá lắm thì cuốn gói rời đi. Gọi điện thoại còn phải chịu một trận mắng, thiệt thòi như thế tôi không làm đâu!"

Tụng Nhiên như có điều suy nghĩ, bèn vẫy vẫy tay với cô: "Nào, ngồi lại đây, chúng ta trò chuyện về vấn đề này một chút."

Lâm Hủy bất đắc dĩ lại gần mười centimet.

Tụng Nhiên thấy cô chống cự, bèn chủ động tiến tới nghiêm túc nhìn cô: "Lâm Hủy, dù cuối cùng Hạ tiên sinh có quyết định thế nào thì xin lỗi là một điều không thể trốn tránh được. Một, cô là nhân viên bên công ty quản lý gia đình, công việc xảy ra sai sót thì thứ tổn hại chính là hình tượng của công ty, cô cũng nên nói xin lỗi để cứu vãn chứ nhỉ? Hai, Hạ tiên sinh là cha của Bố Bố, Bố Bố bị cô làm khóc, anh ấy đang ở nước ngoài nhìn không thấy sờ không được, chắc chắn rất lo lắng. Giờ đứa bé đã không sao rồi, cô gọi điện thoại báo bình an để người ta yên tâm, đấy là điều nên làm đúng không?"

Lâm Hủy cực kỳ xoắn xuýt, chỉ vuốt vuốt tóc hồi lâu không trả lời. Đạo lý này cô hiểu cả, nhưng mà... Cô thật sự sợ.

Tụng Nhiên cổ vũ cô: "Đừng sợ, Hạ tiên sinh không hề hung thần ác sát, người ta rất thân sĩ, rất hiểu đạo lý. Cô thật lòng xin lỗi anh ấy, anh ấy sẽ không làm khó cô đâu."

Lâm Hủy nửa tin nửa ngờ: "Thật à?"

"Ừm, thật."

Cô nàng giãy dụa một lúc, nhưng vẫn không đủ dũng khí, bèn cò kè mặc cả với Tụng Nhiên: "Anh quen với Bố Bố như vậy thì hẳn là cũng rất quen Hạ tiên sinh đúng không? Nếu không thì anh thay tôi truyền đạt áy náy đi?"

Tụng Nhiên cười xấu hổ: "Chuyện khác có thể, nhưng việc này thật sự không được... Tôi, tôi bị anh ấy cho vào danh sách đen rồi."

Nói xong còn làm một động tác cắt cổ.

Lâm Hủy kinh ngạc hỏi chuyện gì xảy ra. Cậu nhún vai, ngại ngùng nói: "Là... Quan hệ hàng xóm của tôi với anh ấy không tốt lắm, hai hôm trước cãi nhau một trận ầm ĩ, bất cẩn khiến độ thiện cảm tụt về âm. Giờ anh ấy cực kỳ không ưa tôi, nghe thấy giọng tôi là tắt máy liền. Nếu tôi thay mặt cô xin lỗi, phỏng chừng cô không chỉ mất việc, mà còn phải đền một ít tiền nữa."

Lâm Hủy kinh hãi: "Nghiêm trọng thế sao? Nhưng không phải anh đã nói ngài ấy là người không khó tính mà?"

Tụng Nhiên bị vả mặt với tốc độ ánh sáng, khá là xấu hổ, đành phải dội nước bẩn lên người mình: "Ặc, cái này... Tôi là trường hợp đặc biệt, rất rất khiến người ta phải ghét."

Lâm Hủy lập tức dội lại một thùng nước sạch: "Chỗ nào đâu, anh cực kỳ đáng yêu! Anh nhìn coi, anh đẹp trai, tốt tính, dáng người cũng không tệ, lại còn biết dỗ trẻ, tổng hợp lại có thể được bốn sao rưỡi, đặt trong thị trường xem mắt tuyệt đối sẽ bán cực chạy. Hạ tiên sinh không ưa anh là anh ấy bị mù, còn tôi ưa mà... Anh, anh có bạn gái chưa?"

Tụng Nhiên thấy cô nàng đã lạc đề vạn dặm, dở khóc dở cười: "Đừng nói leo, gọi điện thoại đi."

Lâm Hủy không buông tha: "Có hay không có?"

"Không có."

Lúc này cô hưng phấn hẳn, hai mắt lấp lánh tim hồng: "Thật khéo quá, tôi cũng không có bạn trai, chi bằng hai ta thử một lần đi?"

Lời tỏ tình mãnh liệt ập tới không hề có điềm báo trước, có thể so với sét đánh gió to. Tụng Nhiên bị sặc vì lửa nhiệt tình của cô nàng, liên tục ho khan: "Cô... Trước tiên cô cứ gọi điện thoại đi, chuyện khác nói sau."

Lâm Hủy nhân lúc cháy nhà đi hôi của: "Anh đáp ứng tôi trước đã!"

"Tôi..." Tụng Nhiên không đỡ được, bị ép phải đưa nam thần Infiniti ra: "Lâm Hủy, đúng là tôi độc thân, nhưng đã có đối tượng thầm mến rồi. Tôi vẫn đang theo đuổi, nói không chừng hôm nào đó sẽ hết FA, cho nên không thể nào qua lại với cô được, rõ chưa?"

Lâm Hủy xụ mặt xuống, buồn bực quay đầu: "Hiểu rồi, không gọi."

Dù tính Tụng Nhiên có tốt đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng bực mình. Cậu vừa tức vừa cáu, hận không thể quỳ xuống gọi cô nàng ba tiếng bà cô: "Lâm Hủy, cô bao nhiêu tuổi rồi, có thể có trách nhiệm chút được không? Cô làm con nhà người ta khóc, được, không sao cả, tôi giúp cô dỗ. Giờ tôi dỗ xong rồi, ngay cả gọi điện thoại báo câu bình an cô cũng không chịu? Cô không sợ Hạ ba ba lo lắng à?"

Lâm Hủy nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh giúp tôi gọi đi."

Tụng Nhiên ngã người xuống sô pha, đỡ trán: "Tôi là một kẻ nằm trong sổ đen, gọi cho anh ấy thêm bực à?"

Lâm Hủy túm váy ngượng ngùng cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó không lên tiếng. Tụng Nhiên cạn lời với cô nàng, bèn giơ cờ trắng chịu thua, thở dài: "Được, cô không gọi thì tôi gọi."

Nói xong bèn cầm lấy điện thoại.

"Đừng đừng đừng, tôi gọi ngay đây!"

Lâm Hủy sợ cậu giận, vội cướp lấy điện thoại, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhấn nút gọi trên điện thoại. Màn hình sáng lên, một dòng chữ cực kỳ đáng sợ hiện lên – Thời gian trò chuyện: 1 giờ 39 phút 15 giây.

1 giờ 39 phút 16 giây.

1 giờ 39 phút 17 giây.

1 giờ 39 phút 18 giây.

...

Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình, song song hóa đá.

Thường nói, dũng sĩ chân chính là người có can đảm đối mặt với cuộc đời tăm tối, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.

Đáng tiếc Tụng Nhiên không phải dũng sĩ.

Trên thực tế, cậu chỉ tốn một giây đã nhận rõ thân phận hèn nhát của mình, bèn chạy trốn bán sống bán chết, tiện tay mở một cánh cửa rồi đóng lại cái "Rầm", bỏ Lâm Hủy một mình ở lại đối mặt với quả bom nặng ký.

Trong bóng tối, cậu dựa vào tường thở hổn hển, mặt nóng bừng.

1 tiếng 39 phút 18 giây kia... Cậu đã nói những gì chứ? Cậu giải thích sai cho Lâm Hủy, nói một đống những lời nói dối ngây thơ, bịa đặt Hạ tiên sinh "áy náy", còn bao biện làm thay, ký một chồng séc khống thay Hạ tiên sinh: Lắp xe nhỏ với Bố Bố, kể truyện cổ tích cho Bố Bố, cho phép Bố Bố nuôi mèo... Chết người nhất chính là, một phút trước cậu vừa phỉ nhổ Hạ tiên sinh hẹp hòi, không nhận điện thoại còn cho cậu vào danh sách đen!

Lúc này muốn chết luôn cho rồi.

Tụng Nhiên sụp đổ, đầu dựa vào sau hơi mạnh, đụng phải công tắc đèn trên tường. Chỉ nghe "Cạch" một tiếng, ánh sáng ấm áp tràn ngập tầm mắt.

Căn phòng mà cậu chui vào không lớn lắm, trang trí cũng đơn giản, thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm thảm nhung lớn màu kem. Dưới và trên tường đều có một dải đèn lõm kéo dài đến bức tường trắng đối diện, tạo ra ánh sáng chênh chếch mềm mại. Tường trắng chỉ là tường trắng, trừ một chiếc khung to không rõ ý nghĩa bên ngoài thì không có bất cứ trang trí nào khác. Trên trần nhà có một số bóng đèn ống nhỏ âm tường, tinh xảo đáng yêu, công suất không cao, rèm cửa vừa kéo lại thì chúng sẽ đan chéo vào nhau tạo thành một trời sao mênh mông.

Đồ dùng duy nhất trong căn phòng là một bộ ghế sô pha màu đỏ hoa sơn trà, phía trên chất đầy gối ôm mềm mại. Bất kể là màu sắc hay chất liệu đều ngập tràn sức hấp dẫn với một kẻ có chứng khát khao da thịt mức độ nhẹ như Tụng Nhiên.

Cậu chậm rãi đi qua leo lên sô pha rồi cuộn mình trong góc, cầm một chiếc gối ôm lên chôn mặt vào.

Cốc cốc cốc.

Mấy phút sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa. Lâm Hủy ló đầu vào, vui vẻ huơ chiếc điện thoại trẻ em trên tay: "Tụng Nhiên, Hạ tiên sinh tìm anh này."

Ngay cả tên cậu cũng biết.

Tụng Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất không tự nhiên: "Ừm."

"Đừng sa sút thế mà, không sao đâu!" Lâm Hủy dùng tay che microphone lại rồi tiến đến gần bên tai cậu, lặng lẽ nói: "Hạ tiên sinh tốt lắm, tôi vừa xin lỗi thì anh ấy đã tha thứ rồi, nhất định cũng sẽ tha thứ cho anh! Cố lên!"

Nói xong thì vỗ vỗ vai Tụng Nhiên, giơ một ngón cái cổ vũ với cậu, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

Vừa rồi cô đâm lao phải theo lao, ôm quyết tâm liều chết nhận điện thoại. Quả nhiên, sau mười giây đồng hồ cô đã hy sinh oanh liệt, bị Hạ tiên sinh sa thải.

Mặc dù hỏng bét, nhưng hình như vì để cố gắng chứng minh cho câu nói "Không hề hung thần ác sát" của Tụng Nhiên, Hạ tiên sinh dùng cách cực kỳ uyển chuyển để nói chuyện, đến mức thậm chí ban đầu Lâm Hủy còn nghĩ là mình không phải bị đuổi việc, mà sắp được tăng lương, còn suy nghĩ xem rốt cuộc hiểu lầm bắt đầu từ đâu.

Hạ tiên sinh dùng thái độ hòa nhã nói cô là một cô gái nhỏ vừa bước vào xã hội, gặp phải chút sai lầm là điều khó tránh khỏi. Chỉ cần kịp thời tự suy ngẫm lại, sau này tránh lặp lại là được.

Lâm Hủy cảm động đến nỗi lệ tuôn thành sông.

Hạ tiên sinh còn nói, anh cũng hiểu được chuyện này, cũng sẽ nói một lý do đuổi việc không tổn hại đến danh dự của Lâm Hủy với công ty quản lý gia đình. Trừ cái đó ra, anh còn đồng ý thanh toán 20% tiền lương đã thỏa thuận trước, coi như là "Thưởng xin lỗi" cho cô – Để nể mặt Tụng Nhiên.

Anh dùng cách này để xác nhận lời của Tụng Nhiên, hi vọng Lâm Hủy có thể thật sự hiểu được giá trị của lời xin lỗi.

Nước mắt Lâm Hủy tuôn như mưa, luôn miệng nói cảm ơn. Cô thầm nghĩ, Tụng Nhiên thật sự không lừa mình, Hạ tiên sinh quả thật là một người đàn ông tốt tiêu chuẩn bật đèn chục Kw cũng không tìm được,

Cái gọi là bên này mật đường, bên kia thạch tín chính là Hạ tiên sinh khiến Lâm Hủy cảm động khôn cùng, nhưng lại dọa Tụng Nhiên đến độ ba chữ ngắn ngủi cũng không nói rõ được.

"Hạ, Hạ, Hạ tiên sinh."

Tụng Nhiên run rẩy cầm điện thoại, lắp bắp dữ dội.

Hạ Trí Viễn cười, nói luôn vào điểm chính: "Tụng Nhiên, lúc chiều tôi đang họp."

"Ho... Họp?"

Tụng Nhiên chớp chớp mắt, đầu óc vẫn không hiểu được.

Hạ Trí Viễn giải thích: "Không phải chiều nay cậu gọi cho tôi hai cú điện thoại không được nghe máy sao? Không khéo là lúc ấy công ty tôi đang có cuộc họp lãnh đạo thường kỳ, chức vị của tôi nhất định phải ngồi lại suốt toàn bộ cuộc họp không ra ngoài được, nên hai lần đều cúp máy. Nếu là những cuộc họp bình thường, nếu không ra được thì chí ít tôi cũng sẽ nhín chút thời gian để nhắn cho cậu một tin... Rất xin lỗi cậu."

"Hóa ra là vậy à!" Tụng Nhiên vừa vui vẻ vừa buồn bực, cốc đầu vào đệm dựa sô pha: "Tôi còn tưởng rằng anh, anh...

Còn tưởng là anh thật sự ghét bỏ tôi.

Câu này nói được một nửa rồi ngừng, Hạ Trí Viễn không nghe hết, nhưng ngữ khí như trút được gánh nặng của Tụng Nhiên khiến anh biết hiểu lầm nho nhỏ này đã mang đến cho Tụng Nhiên áp lực còn lớn hơn anh tưởng tượng.

Anh cảm thấy vô cùng áy náy, vội giải thích: "Cuộc họp này hơi lâu, lúc kết thúc thì bên Trung đã hơn tám giờ rồi. Tôi sợ cậu khó chịu bèn gọi lại cho cậu một cú, đáng tiếc là không gặp được, là cô giáo vườn trẻ nhận. Tụng Nhiên, mong cậu phải tin rằng tôi chưa từng kéo cậu vào danh sách đen."

"A, chuyện đó... Chuyện đó là tôi thuận miệng nói mò thôi." Tụng Nhiên rất xấu hổ, cậu đỏ mặt cười cười giấu đầu lòi đuôi nói: "Ngài độ lượng thế này chắc chắn sẽ không tính toán mấy chuyện lông gà vỏ tỏi với tôi đâu... Tôi, tôi chỉ muốn cằn nhằn nên mới nói với Lâm Hủy như vậy."

Làm rõ mọi chuyện xong, giờ ngẫm lại mới thấy chuyện mà cậu rầu rĩ cả một ngày trời có quan trọng không? Đơn giản chỉ là quan điểm giữa bạn bè không hợp, nên tắt điện thoại ầm ĩ một trận thôi mà.

Cái việc vặt vãnh thế này với Hạ tiên sinh có lẽ còn không nằm trong danh sách công việc của Hạ tiên sinh. Người ta bận rộn đủ thứ, đâu rảnh sức mà kéo cậu vào danh sách đen được. Cậu vì bị đả kích nên tự tin giảm phân nửa, cũng lo nghĩ gấp bội, cái gì cũng nghĩ tiêu cực nên mới quên mất khả năng "Không tiện nghe máy" lớn nhất này.

Tụng Nhiên rất xấu hổ.

Đã lớn chừng này rồi mà vẫn như một đứa con nít ngây thơ, còn muốn phiền Hạ tiên sinh phải tự mình đến dỗ dành.

Cậu ôm gối ôm vào ngực, dùng hai đùi kẹp lấy rồi ủn ủn một góc vào ghế sô pha.

Hạ Trí Viễn biết cậu mạnh miệng mà da mặt lại mỏng, vì giữ mặt mũi cho cậu nên anh không chọc thủng, hỏi: "Năm giờ sáng gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì gấp à?"

Tụng Nhiên lắc đầu: "Cũng không có gì, là tối qua ngài không tha thứ cho tôi. Tôi nghĩ có thể là thái độ của mình chưa đủ thành khẩn, nên sáng nay mới gọi thêm một cú, muốn trịnh trọng nói xin lỗi với ngài thêm lần nữa. Hạ tiên sinh, tôi không nên ép buộc ngài tán đồng quan niệm về gia đình của mình. Giống như ngài nói, mỗi người có những từng trải khác nhau, nảy sinh bất đồng về quan niệm gia đình là rất bình thường, nên phải tôn trọng lẫn nhau. Giờ tôi đồng ý cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng với ngài, ngài có thể tha thứ cho tôi vì hôm đó đã bất lịch sự không?"

Hạ Trí Viễn cười nhẹ: "Có thể, tôi tha thứ cho cậu rồi."

Anh đồng ý quá sảng khoái, đến mức Tụng Nhiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, nghe được hai chữ "Tha thứ" còn giật mình trong chốc lát, sau đó mới dần bình tĩnh lại.

"Ầy, trừ xin lỗi ra, tôi... Tôi còn muốn..." Tụng Nhiên cắn nhẹ môi, thấp thỏm đưa ra đề nghị thứ hai: "Bây giờ có lẽ nói cái này hơi muộn, nhưng mà tôi... Tôi rất thích Bố Bố, sau này nếu buổi tối ngài bận rộn công việc không tiện ở cùng bé được, có thể cho bé đến nhà tôi chơi không? Tôi có thể giúp ngài chăm sóc bé, kể chuyện cho bé nghe, dạy bé vẽ tranh, trước khi ngủ lại tắm thật thơm rồi sẽ trả lại."

Hạ Trí Viễn đáp: "Có thể."

Tụng Nhiên nhận được chút lòng tin, lại cẩn thận dò thêm một bước: "Thế... Còn nữa, về sau lúc Lâm Hủy nghỉ rồi, ngài có thể tìm tôi làm bảo mẫu không? Tôi tự nguyện làm không công, hoàn toàn miễn phí, cam đoan hai tư giờ luôn ở cương vị, không thu một phân tiền!"

Lúc này cậu còn không biết Lâm Hủy đã bị sa thải. Nguyên nhân là vì: Lúc Lâm Hủy đưa điện thoại di động cho cậu vẻ mặt rạng rỡ như trút được hết ưu sầu, luôn miệng khen Ha tiên sinh rộng lượng khoan dung. Tụng Nhiên ngầm cho rằng cô đã được thông cảm, vừa vui cho cô vừa buồn cho mình, còn hẹp hòi ghen tị ba giây – Rõ ràng cả hai đều phạm sai lầm, khác nhau chỉ ở Lâm Hủy làm người nhỏ khóc, còn cậu lại chọc giận người lớn. Kết quả Lâm Hủy không sao, cậu lại bất hạnh thất nghiệp, có thể thấy cuộc sống này thực tế đến cỡ nào, lại chết tiệt ra sao.

Hạ Trí Viễn không nghe được oán niệm trong lòng cậu, cười hỏi: "Cậu thích Bố Bố thế à?"

Tụng Nhiên gật đầu: "Thích chứ."

Nếu cậu là thẳng nam, thế thì mơ ước lớn nhất đời này chính là sinh được một cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu như Bố Bố. Cậu sẽ nâng niu bé trong lòng bàn tay, sẽ dành tất cả yêu thương cho bé, sẽ cưng chiều đến tận trời.

Hạ Trí Viễn lại hỏi: "Thích nó vì cái gì?"

Tụng Nhiên đáp: "Tôi thích dáng vẻ ỷ lại tôi của bé."

"Ỷ lại cậu?"

Hạ Trí Viễn còn tưởng mình sẽ nghe được những câu miêu tả như thông minh đáng yêu, ngây thơ thật thà, trái lại từ "Ỷ lại" này thật sự không nằm trong suy nghĩ của anh.

"Ừm." Tụng Nhiên khẽ gật đầu, "Tôi biết nói như vậy có lẽ sẽ có chút tự luyến, nhưng mà... Hình như Bố Bố rất ỷ lại tôi. Ánh mắt bé nhìn tôi rất thân thiết, không hề có khoảng cách, bình thường thích leo lên người tôi, leo xong lại nằm ỳ không chịu đi. Bé còn khóc trước mặt tôi, nói những lời thật lòng mình với tôi, có lẽ là thấy tôi có thể hiểu được. Tôi nghĩ, có thể được một thiên thần bé con ỷ lại thế này là rất may mắn, mình phải hết lòng bảo vệ bé, không để cho bé thất vọng."

Hạ Trí Viễn trầm mặc một lúc. Anh cầm tách cà phê lên chậm rãi uống phân nửa: "Tụng Nhiên, nói thẳng là tôi rất khó tưởng tượng được làm thế nào cậu và Bố Bố thành lập loại quan hệ thân mật đến nhường này chỉ trong hai ba ngày, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi. Có điều tôi phải thừa nhận sự thật là – Bố Bố cực kỳ ỷ lại vào cậu. Cậu đã nhận ra được rất nhiều chi tiết bị tôi coi nhẹ, cho nên, liên quan đến lần cãi vã trước đó, tôi cũng có chỗ nhất định phải nói lời xin lỗi."

"Hạ, Hạ tiên sinh?"

Tụng Nhiên không ngờ anh lại nói như vậy.

Hạ Trí Viễn cười tự giễu: "Hiển nhiên là tôi đã quá tự tin. Ở độ tuổi này, đa số đồng nghiệp của tôi đều đã có con, mỗi ngày tôi đều nghe họ phàn nàn con cái phiền phức, ngày thì ầm ĩ đêm thì khóc to, sinh hai đứa còn đánh nhau. Nhưng từ nhỏ Bố Bố đã không như vậy, cực kỳ khiến người khác bớt lo. Tôi không tìm hiểu nguyên nhân đến cùng, chỉ co rằng bản thân mình có thiên phú hơn những nhà khác, không thầy cũng tự thông tỏ việc nuôi con.Bây giờ xem ra là tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."

Sinh đẻ là bản năng, nhưng dưỡng dục thì không phải.

Dưỡng dục giống như một việc tu hành và rèn luyện ngọt ngào, bắt đầu vào giây phút đứa con ra đời, không hề có con đường vô sự tự thông nào.

"Tụng Nhiên, sự nhạy cảm và thẳng thắn của cậu đã giúp tôi một đại ân. Ngoài tư tâm của một người bố, tôi còn hi vọng để Bố Bố ở lại bên cạnh cậu, nhờ cậu chăm sóc." Hạ Trí Viễn nói: "Cả một ngày, hai mươi tư giờ, tại nhà cậu."

Tụng Nhiên mở to hai mắt: "Ngài... Ý ngài là..."

"Ý tôi là, thông qua phê chuẩn quả người giám hộ hợp pháp, từ giờ trở đi, tiểu bảo bối thuộc về cậu rồi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, giống như một cơn mưa rào chợt ào đến giữa mùa hè, dội cho mặt Tụng Nhiên dính đầy kẹo ngọt. Cậu như đang nằm mơ, vội dùng sức nhéo gối ôm trong ngực: "Ngài nghiêm túc, thật sự, trung thực, không đùa tôi đấy chứ?"

Hạ Trí Viễn bật cười: "Tôi cam đoan mình nghiêm túc, thật sự, trung thực, không đùa cậu. Nếu cậu không yên lòng thì tôi có thể chính thức mời lại một lần nữa."

Anh hắng giọng một cái, nói giống như trước kia: "Tụng Nhiên, nhà tôi có một bé con bốn tuổi tên là Bố Bố, cậu có đồng ý giúp tôi..."

"Đồng ý đồng ý đồng ý!"

Tụng Nhiên luôn miệng đáp ứng, hạnh phúc sắp ngất.

Cậu và Hạ tiên sinh đã đạt được hòa giải kỳ diệu. Mười ngày tới đây, bên cạnh cậu sẽ có một bé đáng yêu bám theo, dễ thương, mềm mềm, sẽ đuổi theo cậu khắp nhà kêu anh ơi anh ơi, muốn cậu chải đầu, cho ăn, tắm rửa. Mỗi sáng sớm sẽ ăn hoành thánh nhỏ cậu gói, ngồi xe đạp của cậu đến nhà trẻ, mỗi tối đến sẽ quấn lấy cậu đòi kể chuyện, đêm đến lại ôm nhau cùng ngủ, vừa cúi đầu ngửi sẽ là mùi sữa thơm khiến người ta an tâm.

Còn Hạ tiên sinh nữa.

Cậu đã có được sự tha thứ không dễ kiếm. Chờ khi Hạ tiên sinh về nước, ngày nào đó tình cờ gặp nhau ngoài cửa, có thể thân thiện bắt chuyện với nhau.

Nghĩ đến đây, Tụng Nhiên cực kỳ thỏa mãn hài lòng. Cậu lăn lộn trên sô pha một vòng, lăn xong lại nảy sinh cảm giác không thật mãnh liệt: "Cho nên... Chuyện đã giải quyết rồi đúng không?"

"Giải quyết rồi." Hạ Trí Viễn trả lời: "Còn nhanh hơn cậu tưởng à?"

Tụng Nhiên hí ha hí hửng "Ừ" một tiếng: "Nhanh hơn nhiều, tôi còn tưởng phải chờ đến kiếp sau cơ."

_______________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi